Có một cậu bé người dân thường trong khu vườn.
Một ngày đẹp trời.
Đẹp trời bởi vì không có tiết học địa ngục của Mari, đẹp trời vì tôi có thể cùng Mishuly đi dạo trong vườn.
Phát hiện tình cờ của tôi khiến tôi hơi mất thăng bằng.
"Ah…………..."
Tôi không thể nói nên lời với phát hiện của tôi. Tôi ngước nhìn lên trời, để có thể thoát khỏi thực tại lúc này. Tuy nói vậy nhưng tôi không muốn rời tầm mắt khỏi cậu bé kia.
Tôi nhìn thẳng vào vấn đề.
Cậu ta nhúc nhích một chút.
Có lẽ cậu ta không chỉ là một người dân bình thường. Đáp lại cái nhìn của tôi, câu ta vẫn chỉ nhúc nhích một chút. Làm bạn với một thường dân. Tại sao lại không chứ.
“Huh……………."
Cậu bé thường dân rên rỉ. Tiếng rên rỉ của sự đau đớn. Đau đớn gây ra bởi việc cố gắng di chuyển lúc nãy.
“Này….cậu là ai…….?!”
Cậu bé ấy có vẻ như đã nhận biết được tình hình lúc này.
Thôi nào, đừng dối mình nữa. Tôi không thể lừa dối bản thân thêm nữa. Thật là sai trái khi đã bỏ qua thực tế ngày lúc đầu.
Tôi đã không nhìn nhận thẳng vào thực tế . Thậm chí tôi còn không thể chấp nhận cái thực tế này.
Một thường dân đi lạc trong khu vườn của nhà Noir.
Cậu bé thường dân vẫn cố lảng tránh ánh nhìn của tôi. Nhờ việc quan sát một người nào đó tôi có thể đoán biết hoàn cảnh của người đó.
Một mái tóc và đôi mắt cậu ta đều màu đen. Cậu ta bằng tuổi tôi. Tuy quần áo hơi lắm bụi, nhưng có lẽ là do cậu ta đã ngã, bộ quần áo có vẻ là loại tốt, loại mà những người bình thường khó có thể mua.
Có lẽ đây là một gia đình khá giả. Chắc chắn, cậu ta là con của một học giả, thương gia hoặc một bác sĩ nào đó.
Quả thật đây là lần đầu tôi gặp cậu ta.
Với cái danh con gái nhà Noiir tôi chẳng thể quen ai ở tầng lớp dưới. Cậu ta cũng là người đầu tiên dám leo vào khu vườn này.
À, tôi biết tên cậu ta.
Một trong 3 người sẽ có mối quan hệ mật thiết với Mishuly trong “Mê cung số phận”.
Leon Nardo.
Theo câu truyện, cậu ta là một người thường nhưng có thành tích xuất xắc nên đã được vào học ở Học viện Hoàng gia. Tôi và cậu ta cùng năm học. Cả hai đều có đôi mắt và mái tóc đen đáng ghê tởm. Chẳng còn nghi ngờ gì, cậu ta là Leon, theo câu truyện thì cậu ta leo hàng rào và bị ngã vào bên trong khu vườn và Mishuly sẽ giúp đỡ cậu ta.
Một đứa trẻ xấu tính thì chả có lý do gì để trèo tường vào nhà Noir.
Tôi cảm thấy khá ngưỡng mộ cậu ta, tôi nhìn lên trời và thở dài.
“Tại sao cậu lại ở đây……………….”
Tuy dọng tôi hơi có phần càu nhàu, nhưng tôi hoàn toàn hiểu rõ sự thật lúc này. Tôi đang mắc kẹt trong vòng số phận, mỗi thái độ hay hành động khác biệt thì số phận vẫn là số phận.
Tuy vậy, chuyện này cũng sẽ dễ giải quyết thôi.
“..........cậu muốn bị đuổi ra ngoài à”“!?”
Khi nghe tôi nói như vậy khuôn mặt cậu ta trở nên mờ mịt. cậu nên đi đi. Cho dù cậu ta đang đau đớn vì đã ngã từ tường rào thì sẽ chẳng có sự nhân nhượng nào cho một kẻ đột nhập cả.
Nói sao thì đó là vẫn là tường rào nhà Noir. Tuy không có ý đồ tội lỗi nào.
Tuy chỉ là một cậu bé tinh nghịch bồng bột đi chăng nữa. Dù sao sẽ chẳng tốt đẹp gì khi chơi gần nhà quý tộc. Đây không phải là chỗ cho sự cảm thông.
Và trên hết, tôi không muốn Mishuly gặp cái số phận này.
Thật may mắn là tôi đã phát hiện cậu ta trước. Nếu Mishuly bắt gặp cậu ra trước gắn kết với cậu ta. Sau đó họ sẽ trốn chạy cùng nhau, tất nhiên sẽ không thể có cái số phấn đó đâu.
Ngay từ đầu khi thấy cậu ta tôi đã không thích cái cách cậu ta sẽ gắn kết với Mishuly. Ngoài ra với vị hôn phu của tôi Charles, thì quan hệ của cậu ấy và Leon cũng không hề tốt, những người cố tách Mishuly ra khỏi tôi bằng thứ được gọi là số phận. Tôi sẽ chiến đầu cho đến tận cùng.
“Cậu sẽ làm gì tôi với vậy!”
Tôi thực sự hi vọng cậu sẽ có một câu trả lời khác, tôi tự nhủ mình đã làm điều gì sai. Leo đang nhìn tôi với một khuôn mặt lạnh lùng.
“Cậu hiểu điều gì sẽ xảy ra với những người đột nhập vào nhà của một vị công tước không ?”“Đột nhập !”
Nhân tiện thì mấy cậu bé tinh nghịch cố đột nhập vào nhà của quý tộc thường sẽ bị trách mắng và đuổi ra ngoài.Loen có vẻ biết chuyện sẽ xảy ra, mặt cậu ta trở nên xanh xao, trơ thể bắt đầu run lên.
“Tôi, tôi xin lỗi……….tôi chỉ đang cố thể hiện sự can đảm với lũ bạn thôi !”
“Tôi hiểu điều đó !”
Tôi tự hỏi có phải hiện tại mình đang sợ hãi không, tôi không cần nghe cậu ta xin lỗi. Tôi phải kết thúc chuyện này nhanh chóng.
Không còn thời gian nữa. Nếu tôi không hành động nhanh thì Mishuly sẽ…………….
“.....chị ở đâu thế ?”
Mishuly tiến đến.
“MishulyTôi ngoái cổ ra sau và cô em gái thiên thần của tôi đang ở ngay đó.
“Người đó là ai ?”
“Một người dân thường”“.............................người dân thường ư ?”
Em ấy có vẻ như đang ngơ ngờ câu trả lời của tôi. Tôi nghĩ Mishuly sẽ không quan tâm đến việc này, nhưng có lẽ tôi nên nói ra sự thật.
“À………..cậu ta đột nhập vào đây và sẽ rời đi ngay thôi, em không cần lo lắng đâu”“........!”
Leon sẽ rời khỏi đây bây giờ,
nhưng lúc này cậu ta đang run rẩy. Tôi tự hỏi điều gì đã xảy ra. Cậu ta sợ bị trách mắng ? Tôi không nghĩ rằng một nhân vật chính lại là kẻ hèn nhát…….
“Hmm……………..”Thấy hành vị lạ của Leon, Mishuly chú ý đến cậu ta và bắt đầu nói.“Cậu có bị thương không ?”
“AH, ah ah “
Mishuly hỏi và nhìn thẳng vào Leon.. Leon gật đầu với một vẻ mặt ngạc nhiên.
“Ồ, tôi bị thương……….…….nhưng chỉ một chút thôi !”
Mishuly nhìn lại về phía tôi..
“Chị gái của tôi sẽ giúp cậu !”
Mặc dù lời đề nghị của Mishuly rất nhẹ nhàng, nhưng tôi bất giác cảm thấy đầu óc quay cuồng, một cảm giác Déjà vu.
Tôi giữ cố giữ vững đầu óc…..Chờ đã !
Cuộc nói chuyện này, giống hệt kiếp trước của tôi.