Bảy giờ sáng, Hazen đến sân tập, tới nơi thì các thành viên trong đội đã xếp hàng đầy đủ, trông ai cũng lo lắng. Có vẻ tư tưởng nổi loạn đã hoàn toàn bị quét sạch sau sự việc hôm qua.
“Bắt đầu luyện tập đi.” Hazen bình tĩnh ra lệnh.
Đầu tiên, cậu ra lệnh cho họ chạy như ngày hôm qua.
“Trong trận chiến, tốc độ là yếu tố sống còn. Hãy tập trung vào việc loại bỏ đống mỡ thừa này ngay lập tức.”
“... V-vâng, thưa ngài.” Trung sĩ Zerega đáp, nhăn mặt khi bị Hazen véo sườn.
Không giống hôm qua, mọi người đều hoàn thành bài huấn luyện trong vòng một giờ.
“Tốt, thêm lần nữa.” Hazen ra lệnh.
“...Rõ, thưa ngài!”
Theo lệnh cậu, Trung đội 8 lặp lại bài huấn luyện lần nữa. Lần này, vài người không thể hoàn thành trong một giờ nên cậu phạt họ làm lại.
“Những người khác, chia thành cặp và thực hiện squat, gập bụng rồi chống đẩy. Nhớ ép nhau đến giới hạn bản thân đấy. Và thi thoảng cố thực hiện một vài thử thách đột biến. Ghi vào cái đầu mấy người rằng một hành động dù chỉ trong khoảnh khắc cũng đủ tạo sự khác biệt giữa sống và chết.”
“Rõ, thưa ngài!”
Những binh sĩ không còn lưỡng lự khi đáp lời nữa. Là những người lính ở tiền tuyến, bản năng họ dường như tin chắc rằng nếu theo chân một lãnh đạo mạnh mẽ sẽ tăng khả năng sống sót của bản thân.
Sau khi kết thúc nội dung huấn luyện buổi sáng thì mọi người đi ăn trưa. Thực đơn bao gồm món cá hấp gọi là abito. Những người lĩnh như những con thú đói trợn mắt nhìn đĩa đồ ăn. Nhưng một vài người trong số đó lại lưỡng lự, có vẻ là do bài tập khắc nghiệt khiến họ không còn sức để thấy thèm ăn nữa. Hazen quyết định cho những người này thêm thời gian nghỉ lấy sức để hồi lại cảm giác thèm ăn.
“Luôn nhớ, thức ăn cực kỳ quan trọng trong việc cải thiện thể chất. Trong trường hợp khẩn cấp, cả đám có thể phải hành quân nhiều ngày mà không được ăn nên hãy chú ý ăn uống đầy đủ mỗi khi có thể.”
“Rõ, thưa ngài!”
“Đừng có nghĩ mọi chuyện sẽ dễ dàng. Tôi sẽ lùi thời gian bắt đầu huấn luyện buổi chiều nhưng đi kèm với đó là lùi thời gian kết thúc. Những bài huấn luyện của mấy người vẫn sẽ tương đương những người khác.”
“Rõ, thưa ngài!”
Vào buổi chiều, Hazen cho cấp dưới huấn luyện đấu kiếm. Tất cả binh sĩ trong bộ giáp nhẹ sẽ tập theo cặp và đổi người mỗi năm phút. Giữa những người này, một binh sĩ nổi bất hẳn lên với những đường kiếm uốn lượn như nước chảy.
“Trung sĩ Vass.”
“Có, thưa ngài!”
“Tôi thấy anh sử dụng kiếm thành thạo đấy.”
“Cảm ơn, thưa ngài! Tôi tự tin với khả năng kiếm thuật của mình, thưa ngài!”
“Nếu thế thì từ giờ, anh sẽ là hướng dẫn viên kiếm thuật cho cả Trung đội 8. Hãy chọn hai người có trình độ kiếm thuật làm trợ giảng.”
“Rõ, thưa ngài!” Trung sĩ Vass hạnh phúc trả lời.
Sau khi được bổ nhiệm, anh ta chia trung đội làm bốn, một đội sẽ mặc giáp nặng trong khi ba đội còn lại tổ chức tấn công. Mục đích là kết hợp huấn luyện dùng kiếm đồng thời với phối hợp theo đội. Anh ta cũng chọn Binh nhì Salima và Binh nhì Avanda làm trợ giảng.
“Kiếm thuật của Trung sĩ Vass không tệ.” Kaku’zu lẩm bẩm trong khi đứng quan sát cạnh Hazen.
“Ừ. Anh ta trông có vẻ có khá nhiều kinh nghiệm thực chiến nữa. Những đường kiếm khá là biến ảo.”
Nền tảng của Vass khá ổn theo đánh giá của Hazen. Cậu chuyển sự chú ý sang hai người trợ giảng mới kia. Cơ bắp trông rắn chắc nhưng chắc là do trốn tập nhiều nên những bước di chuyển không được mượt mà như họ muốn.
Khi mặt trời lặn, Hazen ra lệnh kết thúc buổi huấn luyện. Chỉ chờ có thể, mọi người đổ ụp xuống, nằm sõng soài trên nền đất. Rõ là họ đã đến giới hạn.
“Tốt lắm. Bữa tối sẽ sẵn sàng trong 30 phút. Hãy nghỉ ngơi 15 phút rồi đến nhà ăn. À mà mỗi người sẽ nhận hai suất phục vụ thêm và tối đa ba chai rượu.”
“Ơ, thưa ngài? Mọi người đều được thế ạ?” Một binh sĩ hỏi một cách bất ngờ.
“Đúng, nhưng chỉ khi tất cả đã kết thúc nhiệm vụ như bây giờ. Tôi cảnh báo, hãy uống có trách nhiệm. Tôi sẽ không giảm nội dung huấn luyện chỉ vì mấy người không khỏe. Tôi muốn mọi người đều được huấn luyện tương đương nhau.”
“Rõ, thưa ngài!” Người binh sĩ rạng rỡ đáp. Mấy tay trung sĩ nhìn Hazen với một cảm phức tạp. Chắc là trước đây họ độc quyền rượu nhờ vào việc lợi dụng cấp bậc của mình theo sự chỉ đạo của Trung sĩ Chomo.
Rời khu huấn luyện, Hazen trở về phòng. Thức ăn được chuyển tới khi cậu đang đọc dở. Cậu nhanh chóng hoàn tất bữa ăn và yêu cầu thêm 2 suất tráng miệng sau đó đưa cho Kaku’zu. Anh bạn to xác cần gấp đôi lượng năng lượng so với một binh sĩ bình thường. Nếu vẫn chưa đủ, Hazen có thể cho cậu ta thêm thịt khô.
Sau bữa tối, Hazen nhờ Kaku’zu gọi Binh nhì Edal. Anh ta nhanh chóng có mặt để báo cáo thông tin về thời gian và địa điểm các cuộc giao tranh với Công quốc Diord và chi tiết các cuộc tấn công của tộc Cumin.
“Những thứ này được viết tốt lắm.Tôi trông chờ vào báo cáo ngày mai của anh.”
“Hả? Ngài đọc hết chúng rồi à, thưa ngài?”
“Hầu hết thôi. Tốc độ đọc của tôi khá nhanh. Anh cũng nên tập kỹ năng này đi nữa. Nếu anh có thể đọc một trang mỗi giây, anh có thể tiết kiếm được hàng tá thời gian.” [note59951]
“...Haha.” Binh nhất Edal ngại ngùng cười. Hazen nghiêng đầu, tự hỏi cậu có nói gì lạ à.
“À nhận tiện, anh tổng hợp báo cáo dưới dạng bản đồ cho tôi được chứ.”
“Đã hiểu, thưa ngài.”
“Nếu anh thấy lương không ổn thì nói tôi. Tôi sẽ dựa vào công việc mà chỉnh cho.”
“Ồ, không, thưa ngài… Đây là một phần nghĩa vụ của tôi.”
“Không, đây là yêu cầu nằm ngoài nhiệm vụ của anh. Trách nhiệm cơ bản của anh bao gồm huấn luyện, tuần tra và các hoạt động chiến đấu. Đây là nhiệm vụ riêng nên anh xứng đáng được trả thêm.” Hazen nói với Binh nhì Edal còn đang lưỡng lự. Hazen không tin vào việc dẫn dắt cấp dưới sẽ thành công khi cho họ những hy vọng thăng tiến hão huyền. Cậu ưu tiên những phần thưởng thực tế như tiền công trả thêm chẳng hạn vì chúng thường dễ làm hài lòng và thúc đẩy cấp dưới hơn.
Binh nhì Edal trông khá bất ngờ lẫn chút bối rối nhưng rồi mỉm cười và cúi đầu. “Đã rõ, thưa ngài. Tôi rất vinh dự được nhận lời đề nghị của ngài.”
“Không cần cảm ơn. Mọi người đều xứng đáng được thưởng vì nỗ lực họ bỏ ra. Hãy tự hào vì khả năng và công sức của mình.”
“Kể cả thế tôi vẫn muốn cảm ơn, Thiếu úy. Tôi… chưa bao giờ được người khác thừa nhận như thế này.”
“...Tôi không có quyền và không có ý định quyết định cảm xúc của anh. Muốn thế nào thì muốn.”
“Vâng, tôi đã rõ, thưa ngài.”
Đáp xong, Binh nhì Edal rời đi.