Một tuần sau khi Hazen đến Bắc Garna, trong khi buổi huấn luyện chiều, cậu bị triệu tập lên phòng chỉ huy. Tất cả cấp trên của cậu đều đang có mặt tại đó.
“Ngài cho gọi tôi ạ, thưa Đại tá?” Hazen hỏi.
Đáp lại, Đại tá Jilva tiến về phía cậu trong khi nở nụ cười. “Lâu rồi chưa nghe tin gì về cậu, tưởng chết rồi. Cậu không biết ta bất ngờ thế nào khi nghe tin cậu còn sống đâu.”
“Nhưng tôi vẫn gửi báo cáo đều đặn hàng ngày mà.”
Nghe câu trả lời của Hazen, lông mày của gã cấp trên nhỏ thó trên ngồi bên trái giật giật lo lắng. Đại tá Jilva quay sang gã hỏi.
“Đúng vậy không, Trung úy Mospizza?”
“Tôi chưa nhận được báo cáo nào.”
“Vậy à. Chà, ta cũng nên thông cảm. Cậu là một người bận rộn mà.” Đại tá quay lại phía Hazen. “À, ta cũng nên xin lỗi nữa. Trung đội 8 toàn những thành phần nổi loạn, chúng ta không đủ nhân lực để quản lý đám ô hợp đó nên đành gửi cậu vào. Việc này cũng tương tự một bài kiểm tra. Khi ta nghe cậu đã huấn luyện bọn họ tử tế thì ta cảm thấy rất bất ngờ và nhẹ nhõm. Ta thực sự ấn tượng với năng lực của cậu đấy.”
“Cảm ơn, thưa ngài.” Hazen vô cảm đáp.
“Giờ thì để ta giới thiệu cậu với cấp trên của mình. Đây là Trung úy Mospizza.”
“Rất vui được gặp ngài. Tên tôi là Hazen Heim.”
“...Trước khi ta tự giới thiệu, ta muốn hỏi cậu vài câu được chứ?” Trung úy Mospizza lườm Hazen với ánh mắt sắc lẹm.
“Mời ngài.”
“Ta nghe rằng ngày đầu tiên nhậm chức, cậu đã giết cấp dưới Trung sĩ Chomo và Trung sĩ Dikett. Đúng chứ?”
“Đúng, thưa ngài.”
“Tại sao cậu không báo cáo cho ta?”
“Nhưng tôi đã viết trong báo cáo và gửi lên văn phòng của ngài.”
“Như ta đã nói, ta chưa nhận được báo cáo nào cả.”
“Vậy làm sao ngài biết về cái chết của hai trung sĩ?”
Lông mày Trung úy Mospizza giật giật. “Ta nghe từ các cấp dưới khác. Những việc quan trọng như này phải được báo cáo trực tiếp, đúng chứ?”
“Đúng, thưa ngài, không có gì sai cả.”
“Vậy tại sao cậu không báo cáo về những cái chết này cho ta?”
“Vì tôi không thấy việc này là quan trọng.”
“Cậu không phải là người quyết định điều đó.”
“Nếu thế xin hãy đọc báo cáo của tôi. Trong đó có đầy đủ chi tiết về sự việc. Ngài có thể tự mình quyết định chuyện đó có quan trọng hay không, thưa ngài.”
“...Cái gì?” Giọng Trung úy Mospizza khàn khàn.
“Nếu ngài không muốn cấp dưới quyết định việc gì quan trọng việc gì không thì sao ngài không tự làm điều đó bằng cách đọc báo cáo thay vì chờ họ báo cáo trực tiếp từng cái một.”
“Đó không phải trọng tâm vấn đề!”
“Vậy đó là gì?” Hazen gửi một ánh nhìn thắc mắc tới Trung úy Mospizza. Sao vị cấp trên này bực thế nhỉ? Cậu chỉ đang tuân theo quân luật thôi mà.
“Dùng thường thức mà nghĩ đi! Cậu không báo cáo trực tiếp chỉ vì cậu nghĩ nó không quan trọng?”
“Vâng, dựa theo thường thức và quân luật, tôi kết luận nó không quan trọng.”
“Vậy thì cái thường thức của cậu có vấn đề rồi. Tôi nghi ngờ cậu không báo cáo vì cậu đang cố che dấu chúng.”
“Tôi không che dấu gì hết. Tất cả đều nằm trong báo cáo.”
“Bao nhiêu lần nữa ta phải nhắc lại. Ta chưa nhận báo cáo nào cả!” Trung úy Mospizza tức giận đập tay xuống bàn.
“Tuần trước tôi đã gửi cho Chuẩn úy Gabi của Trung đội 5.”
“Thật sao? Nếu anh ta chối thì sao?”
“Tôi đã đảm bảo bằng cách lập biên bản bàn giao kèm chữ ký. Nếu anh ta nói dối, tôi có bằng chứng.”
Hazen không tin ai cả. Kể cả khi việc giấy tờ khá phiền phức thì cậu vẫn cố đảm bảo đầy đủ biên bản chi tiết.
“...” Trung úy Mospizza im lặng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán.
“Kể cả thế, giả sử Chuẩn úy Gabi quên gửi nó lên cho ngài thì cũng mới chỉ một tuần. Nếu ngài hỏi thì chẳng phải anh ta sẽ nộp liền?”
“...Ta rất bận. Ta đã cố đọc hết báo cáo trong những ngày cuối tuần.”
“Ngài nghiêm túc à? Ngài chỉ đọc chúng vào cuối tuần ư? Nhưng những báo cáo có thể chứa thông tin quan trọng cần phản hồi ngay lập tức.”
Hazen giả bộ sốc và Trung úy Mospizza lại rơi vào im lặng.
“...Hể.”
Đó là giọng của trung úy nào khác à? Căn phòng râm ran tiếng cười khúc khích, gương mặt gã trung úy nhỏ thó kia ửng đỏ.
“Vì Trung đội 8 hiện đang miễn nhiệm vụ trong tháng này! Thông thường, ta ưu tiên các báo cáo từ đơn vị đang nhận nhiệm vụ tuần tra biên giới. Ta chỉ xem qua các báo cáo từ các đội không trực chiến vào cuối tuần. Đây là vấn đề ưu tiên!” Trung úy Mospizza to tiếng phản bác.
“Vậy thì sự việc vừa qua thực sự không quan trọng.”
“Sao cơ?”
“Tôi đã xác định thông tin đó không quan trọng và ngài Trung úy thừa nhận đã bỏ qua các báo cáo từ các đội không trực chiến bởi vì chúng không cấp thiết. Bởi thế nên khi ngài nghe từ các cấp dưới khác, ngài không thèm triệu tập tôi hay đọc báo cáo. Tôi tin là chúng ta đã đi đến sự đồng thuận về vấn đề này.”
“Gừ… Ta chỉ nghĩ rằng chúng không khẩn cấp! Ta chưa hề nói chúng không quan trọng.”
“…”
Mặt Trung úy Mospizza đỏ bừng, ánh mắt nhìn Hazen đầy sát khí, cơ thể gã run rẩy. Hazen tự hỏi gã bực vì điều gì.
“Mà quay lại trước đó, cậu không nghĩ gì khi vừa giết hai cấp dưới của mình hả?”
“Không. Tôi là một người lính. Nếu tôi phải giết ai đó, miễn là vẫn trong phạm vi cho phép bởi quân luật thì tôi không sẽ không do dự.”
“Ta không biết nói gì nữa. Tại sao một kẻ với tư tưởng đạo đức khó hiểu như cậu lại trở thành sĩ quan chỉ huy gánh trên vai tương lai của đế chế chứ?”
“...Ý ngài là đạo đức nên đặt trên quân luật?”
“T-ta chưa hề nói thế!”
“Vậy ý ngài sao?”
“Kh…”
Trung úy Mospizza lần thứ ba rơi vào im lặng. Trong khi quan sát gã, Hazen thở dài. Thật phí thời gian. Cậu cứ nghĩ tất cả quân nhân đều phải cực kỳ tuân thủ quân luật và luôn dựa vào lý trí để đưa ra kết luận.
Hazen không cố biến Trung úy thành kẻ thù. Có một cấp trên thù địch chỉ làm mọi thứ tệ hơn. Cậu đã trải nghiệm nhiều tình huống tương tự trong kiếp trước đến phát ngấy. Cậu tham gia bài kiểm tra sĩ quan chỉ huy và trở thành quân nhân nhằm tránh những vấn đề đó nhưng tình hình có vẻ không khác mấy.
Hazen hy vọng bằng cách nào đó cậu có thể xoa dịu cơn giận của Trung úy Mospizza và giảng hòa với gã ta.