Tối đó, Hazen đã mơ. Một giấc mơ về kiếp trước. Đứng trên mặt nước lặng sóng, cậu thấy ảnh phản chiếu tay và chân của mình, khẳng khiu đến mức khó mà tưởng tượng được làm sao chúng có thể nâng đỡ cơ thể. Cậu chợt nhận ra đây chính là khoảnh khắc trước khi cậu trút hơi thở cuối cùng ở một lục địa khác tại cái tuổi 200.
“Vậy đây là cái chết của vị pháp sư mạnh nhất lịch sử ư? Thật thảm hại.” Bên tai Hazen văng vẳng giọng nói đầy hoài niệm từ tên đệ tử khi cậu đang nằm trên mặt đất, tay giữ lấy ngực. Cơ thể cậu co giật, thở hổn hển trong khi chật vật cố với lấy mấy viên thuốc.
Có vẻ số phận của cậu sẽ phải kết thúc với một cái chết đau đớn. Mà cũng chẳng quan trọng nữa. Đây chỉ là một phần của tự nhiên. Con người sinh ra, lớn lên, già đi rồi sẽ chết, không có ngoại lệ nào. Đó là quy luật tất yếu của vạn vật.
Tuy nhiên, vào thời khắc cuối cùng, Hazen quyết định thực hiện một thí nghiệm. Kết quả của nó có thể khiến cậu ngoài mất mạng còn tan biến cả linh hồn.
Nhưng thành công hay thất bại không còn là điều đáng bận tâm. Cái nào cũng được thôi.
Liệu số phận của một kẻ đoản mệnh sẽ khiến cậu quỳ gối?
Hay…
Quỷ dữ và thần thánh sẽ nở nụ cười?
Vậy kết cục là sao?
Quỷ dữ đã mỉm cười với Hazen.
Để rồi, Cậu tỉnh giấc trong hình hài trẻ trung này.
Và đó là tất cả những chuyện đã xảy ra ba năm về trước.
*
*
*
Ngày hôm sau, lúc 5 giờ sáng, Hazen thức dậy đúng lúc những tia nắng đầu tiên bắt đầu chạm xuống thế gian. Cậu tiến thẳng về phía bồn rửa mặt rồi đánh răng, rửa mặt, cuối cùng là mặc lên bộ quân phục và chải chuốt cẩn thận. Chưa đến năm phút, vị Thiếu úy mới đến đã sẵn sàng và rảo bước đến nhà ăn.
Trong nhà ăn, mỗi trung đội được phân cho một đội đầu bếp riêng để tránh ngộ độc tập thể. Từ nguyên liệu đến chế biến đều được các đội tự xử lý. Hazen tiến đến chỗ đầu bếp của Trung đội 8.
“Th-Thiếu úy Hazen! Chào buổi sáng, thưa ngài!” Mấy tay đầu bếp ngay lập tức dừng mọi hoạt động, đứng nghiêm và chào.
“Cứ tiếp tục công việc đi, đừng bận tâm tới tôi.”
Có lẽ họ đều đã nghe về vụ việc hôm qua. Hazen có thể nhận thấy sự lo lắng trên gương mặt. Nhưng cái đấy không phải vấn đề chính, cậu tập trung quan sát quá trình nấu ăn.
“Phân phát các suất ăn đều nhau bất kể cấp bậc”
“Rõ, thưa ngài!”
“Cho phép mỗi người gọi không quá hai phần phục vụ thêm. Ngoài ra, cấp cho họ tối đa ba chai rượu mỗi tối, nếu ai cố dùng vũ lực để lấy thêm, báo cáo lại cho tôi.”
“Rõ, thưa ngài!”
“Giữ cảnh giác cho đến khi thức ăn đến tận tay người lính. Nếu như thức ăn gặp vấn đề và ảnh hưởng đến cả trung đội, các anh sẽ phải chịu trách nhiệm.”
“R-rõ, thưa ngài!”
“Còn thắc mắc gì không?”
“... Không, thưa ngài!”
“Chắc chắn là không có?”
“……”
Căn bếp lặng đi một lúc sau đó một trong số các đầu bếp dơ tay. Đó là một tay trung niên mập mạp với cái bụng hở ra dưới áo.
“T-tên tôi là Gadzhi, vai trò bếp trưởng, thưa ngài. Thường thì chúng tôi không phục vụ phần ăn thêm nên nếu theo lệnh ngài phải chuẩn bị thêm thức ăn. Lỡ chúng tôi chi vượt ngân sách thì sao ạ?”
“Sắp xếp lại thực đơn và gửi tôi báo cáo ước tính ngân sách. Hãy nhớ, dinh dưỡng cũng quan trọng như luyện tập. Tôi sẽ phê duyệt dù ngân sách có tăng hay không miễn là nó hợp lý.”
“Đã rõ, thưa ngài. Cho tôi hỏi thêm một câu được không, thưa ngài? Ngài có đặc biệt thích món nào không ạ?”
“... Không. Tôi sẽ ăn mọi thứ miễn là nó cân bằng dinh dưỡng. Hết thắc mắc rồi chứ?”
“Hết, thưa ngài.” Bếp trưởng Gadzhi gật đầu. Anh ta trông có vẻ là một người cần mẫn. Hazen mỉm cười kèm cái vỗ vai, làm nhẹ lòng người đàn ông gánh trên lưng bữa ăn của cả trung đội. Dù sao với quân đội, thức ăn cũng quan trọng như huấn luyện và việc quản lý chúng cần được thực hiện tử tế.
“Khi nào xong mang một suất tới phòng tôi. Hết. Giờ thì nhấc cái mông lên làm việc tiếp đi.”
Sau khi ra lệnh, Hazen liếc nhìn đồng hồ. Hiện giờ là 5:30 sáng. Cậu trở về phòng và tiếp tục nghiên cứu tấm bản đồ treo trên tường, làm quen dần với địa hình khu vực xung quanh.
Pháo đài Biên giới Garna tọa lạc ở khu vực tiếp giáp với lãnh thổ Công quốc Diord. Đế chế và Công quốc đã có nhiều cuộc tranh chấp lãnh thổ suốt thời gian qua, hậu quả là vô vàn trận chiến xảy ra từ ngày này sang ngày khác. Nghiêm trọng hơn, Đế chế đang đối mặt với sự thách thức từ tộc Cumin bằng các hành động tấn công và phá hoại trong những vùng đất xung đột giữa hai bên.
Hazen cầm báo cáo hoạt động của các thành viên trung đội và bắt đầu đọc qua.
“……”
Chúng không cung cấp nhiều thông tin hữu dụng lắm. Số lượng báo cáo cũng không khớp với số lượng binh sĩ. Đành chịu vậy. Nhiều hạ sĩ quan xuất thân từ thường dân nên trình độ đọc viết không cao lắm. Trong khi Hazen chán nản lướt qua từng cái, một báo cáo đã làm cậu chú ý.
“Kaku’zu.” Cậu gọi người đang đứng canh bên kia cửa.
“S-sao? Không phải tôi ngủ gật đâu đấy!” Anh bạn to xác xấu hổ đáp.
“Giải thích gì để sau. Bảo Trung sĩ Zerega gọi người viết báo cáo này tới đây.”
“Được thôi.”
Vài phút sau, Trung sĩ Zerega dẫn một người lính tầm trung tuổi bước vào.
“T-tôi đã đến theo lệnh, thưa ngài.”
“Nhưng tôi đâu nhớ đã triệu tập anh, Trung sĩ Zerega. Mà kệ đi. Anh kia, tên anh là gì?”
“Thưa ngài! Tôi là Binh nhì Edal, thưa ngài!” Anh chàng lo lắng đáp lại.
“Edal, trong báo cáo của mình, anh đã viết thời gian và địa điểm giao chiến với Công quốc và cả những cuộc tấn công từ tộc Cumin. Đây là toàn bộ số đó à?”
“Không, thưa ngài. Đó chỉ là những cái tôi nhớ.”
“Hiểu rồi. Mệnh lệnh đây. Tôi muốn anh hỏi từng thành viên trong trung đội và ghi lại những thứ đáng chú ý. Anh có chút tài năng trong việc tóm lược thông tin đấy.”
“R-rõ, thưa ngài!”
“Trung sĩ Zerega.”
“Có, thưa ngài!”
“Báo cáo mà không phục vụ được mục đích nào thì chả hơn gì giấy lộn. Ngoài ra, nếu chỉ có những người biết viết duy trì công việc ghi chép, chúng ta sẽ không thể ghi lại đủ số thông tin hiện có. Vậy nên từ hôm nay, tôi tuyên bố loại bỏ hoạt động viết báo cáo. Đổi lại, mọi người sẽ báo cáo cho Edal, áp dụng cho cả trung sĩ và cấp dưới.”
“Rõ, thưa ngài!”
“Vì nhiệm vụ của Edal tăng lên, tăng lương cho anh ta theo lượng công việc hoặc giảm thời gian huấn luyện đi.”
“Rõ, thưa ngài!”
“Hết rồi. Nếu không còn câu hỏi nào thì quay về vị trí.”
“Rõ, thưa ngài.”
Nhận lệnh xong, Trung sĩ Zerega và Binh nhì Edal rời phòng Hazen.
Mười lăm phút sau, thức ăn được chuyển đến phòng cậu.
“Kaku’zu.”
“Sao? Có chuyện gì?”
Tiếng nhai vọng vào từ bên kia cánh cửa.
“Đến nhà ăn kiểm tra xem suất ăn ở đó có tương đương với của tôi không.”
“Ực, nhưng tôi đang ăn mà!”
“Cậu có thể lấy phần ăn thêm tại nhà ăn. Tôi cho cậu thêm cái bánh mì này.”
“Hừm, nếu đã muốn thế thì ok. Tôi đi đây.”
Kaku’zu vui vẻ đi xuống cầu thang. Trong lúc đó, Hazen bắt đầu bữa ăn của mình. Gia vị nêm nếm thực sự ngon nhưng sữa có mùi hơi lạ nên cậu để cho Kaku’zu. [note59950]
“Bảo quản thực phẩm không kỹ.”
Chất lượng thức ăn không được bảo quản tốt sẽ dẫn tới ngộ độc. Nhưng từ những gì cậu đã thấy trong bếp và từ suất ăn được nấu cẩn thận trên tay thì có thể kết luận đầu bếp không thể nào mắc một lỗi như vậy được. Khả năng cao lý do đến từ bên cung cấp hậu cần.
“Tất cả đều được phục vụ suất ăn như nhau.”
“Vậy à? Được rồi, cảm ơn.”
Sau khi Kaku’zu trở lại, cậu nhận bánh mì và sữa từ Hazen và bắt đầu nhai ngấu nghiến không chút chần chừ.
“Nhưng nếu mọi người nhận khẩu phần ăn khác nhau thì cũng ổn mà nhỉ?”
“Không ổn. Đặc biệt nếu suất ăn chia theo cấp bậc.”
“Tại sao” Nhận nhiều thức ăn hơn nếu cấp bậc cao hơn có gì sai?
“Kiểu phân biệt đó nên bị loại bỏ. Hạ sĩ quan tham gia rất nhiều nội dung huấn luyện nên họ luôn luôn thiếu chất trong khi mấy tên cấp trên đúng một chỗ và ăn quá nhiều dinh dưỡng. Cậu không thấy cái bụng của mấy gã trung sĩ à?”
“Ồ, giờ nghe hợp lý rồi đấy”
“Điều hầu hết cấp dưới muốn từ cấp trên là bình đẳng. Trong nhiều trường hợp, sự bình đẳng này được đo bằng lượng nỗ lực bỏ ra trong công việc. Vậy nên, với vai trò một cấp trên, tôi theo đuổi sự bình đẳng.” Hazen tuyên bố.
Công việc càng nhiều thì mức phần thưởng lại càng phải xứng đáng. Nghe thì khá bình thường nhưng trong thực tế lại không phải lúc nào cũng vậy. Mỗi người có vai trò riêng và đôi khi sự may mắn lại trở thành nhân tố chính quyết định nhiều thứ.
“Haa, Tôi nghĩ Emma sẽ nói mọi thứ đều ổn miễn là mọi người được ăn cùng nhau.”
“...Hể, ai chứ cổ thì chắc rồi.” Chàng trai tóc đen nở một nụ cười pha chút hoài niệm.