Sau những gì vừa mới diễn ra, gương mặt của mấy tay trung sĩ trông như thể đang ở giữa một buổi hành quyết thay vì là một buổi tiệc chào mừng. Nhưng kẻ đứng đối diện họ chỉ nở một nụ cười, mặc kệ sự hoảng hồn trong mắt đám trung sĩ.
“Nào nào, uống đi chứ. Rượu càng dở nếu ở ngoài không khí càng lâu đấy.”
“Th-thưa ngài. Tôi thấy mình không khỏe lắm…”
“Bộ có lý do nào đó khiến mấy người không uống được à?”
“……Hiyaaaaa!”
Trung sĩ Chomo đột nhiên bật dậy, hướng thẳng nắm đấm vào Hazen nhưng cậu chỉ nhẹ nhàng tránh đi rồi tiện tay hớt luôn cái đầu khỏi cổ gã. Máu bắn ra ồ ạt từ cái cổ cụt lủn trong khi cái đầu lăn lốc văng như một quả bóng vào tay Trung sĩ Vass, miệng vẫn còn há hốc.
“Các pháp sư có thể mang bên mình vài cây gậy phép. À thì đúng là hầu hết chỉ có một nên không lạ khi mấy người nghĩ tôi cũng thế. Hãy xem đây như một bài học, dĩ nhiên là trừ Trung sĩ Chomo, còn mỗi cái xác thì chịu vậy.” Hazen mỉm cười tự tin trong khi lau đi vệt máu trên chiếc áo choàng đen bằng khăn tay. Tay kia vẫn đang cầm một cây gậy phép trông như một cành cây nhỏ thanh mảnh. Cậu vừa chặt đầu Trung sĩ Chomo chỉ với một cái vung gậy.
Cây gậy phép này tên là Liễu Phong và Hazen luôn giữ nó bên người. Chỉ với một cú vung tay, cậu có thể tạo ra một lưỡi đao gió bắn về phía kẻ thù. Kích thước nhỏ cho phép dễ dàng cất giấu đổi lại uy lực khá yếu nhưng cực kỳ tiện lợi khi gặp tình huống khẩn cấp.
Tiến về phía mấy gã trung sĩ giờ đã mất hết ý chí chống cự, Hazen ra lệnh cho họ. “Nào. Uống đi.”
“Eek…”
“Hay mấy người cũng không thể uống?” Cậu nghiêng đầu thắc mắc.
Trung sĩ Samiua ngay lập tức quỳ xuống phủ phục. “L-làm ơn hãy tha tôi, thưa ngài! Bỏ thuốc độc vào rượu là ý tưởng của Chomo! Hắn ta bắt chúng tôi phải tham gia vào kế hoạch của hắn!”
“Ý ngươi là rượu có độc? Không thể nào!” Hazen tỏ vẻ ngạc nhiên như thể cậu thấy bất ngờ lắm. “Để tôi nói rõ cho các ngươi biết. Tôi trừng phạt Trung sĩ Chomo vì tên đó đã cố gắng tấn công cấp trên, một hành động vi phạm nghiêm trọng quân luật tương đương với án tử hình. Nếu các ngươi thừa nhận là rượu có độc, chiếu theo quân luật, tất cả phải chịu… tử hình.”
“...K-kh-không!” Trung sĩ Zerega hét lên, nước bọt văng tứ tung.
“Tôi hỏi lại lần nữa. Các người có bỏ độc vào rượu không?” Chàng trai nhuốm máu trầm giọng hỏi.
“Chúng tôi… không.”
“Vậy hả? Nhẹ cả lòng.” Hazen mỉm cười như sự khát máu vừa nãy chưa hề tồn tại.
Người vừa trả lời là Trung sĩ Vass. Nghe lời đáp của Hazen, gã thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng mình vừa né được tử thần.
“Vậy thì, không vấn đề gì nếu các ngươi uống chứ?”
“Hả?”
“Vì rượu không có độc nên chẳng lý gì lại không nâng ly nhỉ?”
“T-t-tôi…” Nước mắt, nước mũi, mồ hôi Trung sĩ Dikett tuôn như suối. “Th-Thưa ngài, làm ơn! Tôi còn gia đình! Tôi xin ngài, hãy tha tôi!”
“Muốn nói gì thì nói sau đi. Bữa tiệc đã sẵn sàng rồi thì phải tận hưởng trước chứ, chả lẽ truyền thống của mấy người khác sao?”
“L-Làm ơn, thưa ngài.”
“Ngay bây giờ, chọn đi. Phục tùng tôi và uống hoặc bất phục tùng và lĩnh án tử hình.”
“...Tôi cầu xin ngài tha tội, thưa ngài. Hãy tha tôi, làm ơn, làm ơn đi mà.”
“Anh nói mình có gia đình. Vậy giả sử một sự kiện không may diễn ra kiểu như anh thiệt mạng sau khi uống chai rượu này chẳng hạn. Lúc đó, chiếu theo quân luật của đế chế, anh được xem như đã hy sinh trong khi làm nhiệm vụ. Đế chế sẽ nhiệt liệt khen thưởng và bồi thường phí tổn cho gia đình binh sĩ, cả tôi cũng sẽ làm thế vì tôi là một người biết quan tâm cấp dưới mà.”
“……”
“Nhưng nếu từ chối, tôi sẽ xem như anh thừa nhận hành vi mưu sát cấp trên bằng độc. Trong trường hợp đó, gia đình sẽ không được nhận bồi thường còn anh sẽ nhận chung kết cục với Trung sĩ Chomo đây.” Hazen nhặt cái đầu đang lăn lông lốc của Trung sĩ Chomo lên và nở nụ cười tới tận mang tai.
“...Có chắc là tôi sẽ được xem như hy sinh trong khi làm nhiệm vụ?”
“Tất nhiên rồi, Trung sĩ Samiua đáng mến.”
“……”
“Được chưa, giờ chúng ta nâng lý chứ?” Nhớ uống trong một hơi nhé.”
“…”
Cả bốn người họ nâng chén trong khi run rẩy.
“Cạn ly!”
Vass, Samiua và Zerega dùng hết nghị lực nâng cốc và uống cạn một hơi trong khi Dikett vẫn tiếp tục run rẩy, khư khư cái cốc trên tay.
“Làm ơn! Hãy tha tôi! Tôi không muốn chết. Tôi không muốn chết.Tôi không muốn…”
Trước khi Dikett kịp cầu xin lần thứ ba, đầu gã đã bay khỏi cổ rồi lăn trên nền đất.
“Ngươi đã thất bại trong vai trò một người lính. Ngươi dám lấy mạng kẻ khác nhưng lại không chuẩn bị để chết? Thật ngu ngốc.”
Hazen rót rượu vào cốc của cậu rồi uống trong khi nhìn những trung sĩ còn lại đang khóc ròng.
“Trời ạ, mấy người tính làm diễn viên kịch luôn à. Chỉ có rượu trong đấy thôi.”
“Híc, vậy… hả… hảaaa?!”
Nhưng trung sĩ ngay lập tức quay sang Hazen với một biểu cảm kinh ngạc.
“Chỉ là trò tiểu xảo nhưng mấy người không để ý à? Tôi đổi chỗ chai rượu bị bỏ độc với chai rượu thường khi mấy người còn đang nhìn chằm chằm vào cốc của tôi. Mấy người nên luyện thêm kỹ năng quan sát.”
“Hazen cầm chai rượu bị bỏ độc lên rồi lắc nhẹ, cười mỉm.”
“……”
“Trả lời?”
“Rõ, thưa ngài!” Ba người trả lời đồng thanh tuyệt đối.
“Tiêu chuẩn của tôi yêu cầu tất cả phải tuyệt đối tuân theo quân luật. Tôi sẽ không khoan nhượng với bất kỳ kẻ nào dám vi phạm. Ngày mai, mấy người nhớ mang hai cái đầu kia ra cho cả trung đội nhìn và nhắc lại lời tôi. Đảm bảo tất cả phải hiểu hậu quả nếu như dám phá luật… Rõ chưa? ”
“R-rõ, thưa ngài!”
Ba người lập tức đứng thẳng dậy và chào.
“Tốt. Giờ thì tôi cần đi rửa đống máu này đã. Tận hưởng bữa tiệc đi. Để thừa thức ăn thì tiếc lắm.
”
Để lại lời cuối, Hazen quyết định rời đi.