“Mấy người đều là trung sĩ như anh bạn Chomo này hả?” Hazen hỏi, mắt lần lượt quét qua bốn giám sát viên còn lại. Ngay sau đó, một gã thấp gầy bước lên trước.
“Vâng, tất cả chúng tôi đều là trung sĩ, thưa ngài.”
“Tên anh là gì?”
“Là Dikett, thưa ngài.” Gã lùn trả lời.
“Mục tiêu luyện tập của mấy người là gì?”
“Tất nhiên là để chuẩn bị cho chiến trận, thưa ngài.” Trung sĩ Dikett hờ hững đáp.
“Hiểu rồi, nếu thế thì hãy đổi một chút. Tất cả các người chạy từ giờ đến khi hoàng hôn.”
“...Đã rõ, thưa ngài. Mấy cậu nghe lệnh của Thiếu úy rồi đấy. Nhấc cái mông lên và chạy đi.”
“Có vẻ anh hiểu nhầm rồi. Tôi đã nói ‘Tất cả các người’ và nó nghĩa là gồm cả đám trung sĩ mấy người nữa.”
“...Hả?”
“Nếu như năng lực của mấy người trong những cuộc giả chiến thấp đến thế thì trước tiên hãy nâng sức mạnh thể lực qua việc chạy. Và nếu bài tập chỉ có chạy thì mình tôi giám sát là đủ.”
“……” Ngay lập tức những ánh mắt thù hằn từ Dikett và mấy tay trung sĩ khác ghim thẳng vào Hazen nhưng cậu chẳng quan tâm lắm.
“Câu trả lời đâu?”
“...Rõ, thưa ngài.”
“Mấy người thì sao?” Hazen quay sang mấy tay trung sĩ còn lại. Dù trông không đồng tình lắm nhưng họ vẫn vâng lời.
“Chạy 30 vòng đi và về giữa hai cái cây đằng kia. Các người có một giờ. Những người không hoàn thành sẽ bị phạt thêm 30 vòng. Cấm gian lận, nếu tôi mà bắt được thì kẻ đó sẽ bị đánh như Trung sĩ Chomo đây.”
“……”
Hazen ra liên tiếp hàng loạt mệnh lệnh hà khắc. Mọi người từ binh nhì đến trung sĩ ném cho cậu những cái lườm sắc lẹm nhưng Hazen vẫn tỉnh bơ. Cậu ra hiệu cho họ bắt đầu chạy, mặt không biến sắc.
Buổi tập kết thúc khi ánh dương cuối cùng lặn sau chân trời. Hầu hết hạ sĩ quan đều cố gắng hoàn thành trong một giờ, có vẻ họ khá quen với việc vượt qua giới hạn thể chất. Ngược lại, các trung sĩ trước đây toàn dùng lý do chỉ đạo để trốn tập và một số nhỏ những binh sĩ lười nhác khác thì phải hoàn thành thêm 30 vòng.
“Chạy là yếu tố cốt lõi của chiến đấu bộ binh. Các người sẽ lặp lại bài tập này hằng ngày đến khi tất cả đạt được sức mạnh thể chất cơ bản. Hôm nay đến đây thôi. Giải tán.”
Nói xong, Hazen rời sân tập. Kaku’zu theo sát cậu, cất lời trong khi vẫn quan sát đám hạ sĩ quan.
“Họ đang lườm cậu kìa. Đặc biệt là gã Trung sĩ Chomo đó.”
“Lườm thì không tính là chống lại quân luật đâu nên kệ đi.”
“...Cậu có thật sự hiểu tôi muốn nói gì không hả?.”
Nói vậy chứ vì đã biết rõ tính cách cậu bạn nên tay chiến binh to xác cũng không muốn kéo dài câu chuyện nữa.
Trở về phòng, Hazen lấy những dụng cụ hàng ngày được cấp phát ra: một bàn chải đánh răng, một cái cốc và một cái lược. Cậu chẳng mang gì theo bên người ngoài chiếc gậy phép nên nội thất căn phòng đơn giản đáng kinh ngạc.Trong khi cậu đang nằm trên chiếc giường đơn cứng ngắc và đọc danh sách thành viên Trung đội thì có tiếng gõ cửa vọng vào.
“Ai đó?” Hazen gọi với ra Kaku’zu ngoài hành lang.
“Là Trung sĩ Chomo.”
“...Để anh ta vào.”
Khi cửa mở, gã trung niên mập mạp bước vào, nở một nụ cười gượng gạo.
“Thưa ngài, chúng tôi có một bữa tiệc chào mừng dành cho ngài. Chúng tôi rất vinh dự nếu ngài dành chút thời gian ghé qua.”
“Một bữa tiệc chào mừng? Mới nãy tôi còn thấy biểu cảm mấy ngườiS không được chào đón tôi lắm mà nhỉ?” Hazen nhắc lại, mắt vẫn dán vào danh sách thành viên.”
“Ồ không, thưa ngài. Chỉ là hiểu lầm thôi ạ. Chúng tôi không hề có ý đối đầu với ngài. Chúng tôi hy vọng hai bên có thể hiểu nhau hơn sau một bữa tiệc với thức ăn ngon và đồ uống”
“……”
Thật phí thời gian, Hazen tí thì buột miệng. Dù lời mời có vẻ thân thiện nhưng Hazen vẫn nhận thấy sự thù địch sâu trong mắt đối phương. Với một tiếng thở dài, Hazen đứng dậy.
“...Được rồi, bữa tiệc ở nhà ăn hả?”
“Không ạ, nó ở nơi mà trung sĩ chúng tôi hay lui tới.”
“Rồi, chúng ta đi chứ?”
“Hehe, ngay sau, thưa ngài.”
“Hazen, tôi có nên đi cùng không?” lời đề nghị của Kaku’zu khiến gương mặt Trung sĩ Chomo tối sầm lại.
“Không cần vệ sĩ đâu. Đều là người của Trung đội 8 với nhau. Ai lại đi nghi ngờ đồng chí của mình như thế chứ, thưa ngài?”
“...Haa.” Hazen đành thở dài bất lực. Gã này không thấy hắn lộ liễu thế nào hả? Làm thế quái nào thằng ngu này leo lên hàm trung sĩ vậy?
Hazen đoán sự tự tin này là kết quả của thời gian dài áp bức cấp dưới.
“Không sao đâu. Cậu ở lại đây.”
“Không, không, không, thưa ngài. Xin hãy để thứ nguy hiểm đó ở lại nữa.”
Trung sĩ Chomo cố gắng ngăn Hazen mang theo cây gậy phép.
“Chúng ta đang ở tiền tuyến và có trời mới biết cái gì sẽ xảy ra. Chuẩn bị và sẵn sàng phản ứng không bao giờ là thừa.”
“Ngài yên tâm. CÁc trung sĩ khác cũng ở đó nữa, kể cả khi bị tấn công thì chúng tôi cũng sẽ bảo vệ ngài. Ngài đâu phải kẻ hèn nhát chứ, thưa ngài?”
“...Được rồi. Vậy thì đi thôi.”
Vờ như chấp nhận trò khiêu khích rẻ tiền đó, Hazen bỏ lại cây gậy phép và rời phòng.
Khi cậu theo bước Trung sĩ Chomo đến nơi, Hazen thấy những trung sĩ khác đã ngồi chờ sẵn. Cả đám đều trưng ra nụ cười giả tạo.
“……”
Nhìn lướt qua bàn, Hazen để ý sáu chai rượu cùng với những bộ bát đĩa sang trọng chất đầy thịt và cá. Trung sĩ Chomo tự tin cầm lên một chai trong số đó.
“Hehe, ngài nhìn xem. Trông chúng có ngon miệng không cơ chứ? Chúng tôi đã yêu cầu bếp trưởng làm riêng cho ngài đấy ạ.”
“...Ta hiểu.”
Chắc chắn họ đã ép tay bếp trưởng tội nghiệp. Nhìn đống thức ăn thật phí phạm làm sao, Hazen thầm nghĩ. Dù sao thì cũng không thể để cơ hội mà họ tự nguyện tổ chức lãng phí được nên cậu quyết định ngồi xuống.
“Được rồi. Ngài là nhân vật chính ngày hôm nay nên xin mời ngài cốc rượu đầu.” Trung sĩ Chomo bất nắp chai rượu và rót vào cốc của Hazen.
“……”
“Còn gì nữa sao, thưa ngài?” Lẽ nào ngài sợ bị bỏ độc? Chomo nhìn Hazen với vẻ khiêu khích. Trong khi vẫn không rời mắt khỏi gã, cậu cầm một chai khác và khui ra. Ngay lập tức mọi người trong phòng đều sốc.
“Không, ta nghĩ tốt hơn thì chúng ta nên cụng ly cùng nhau. Tất cả cùng uống chứ? Để ta rót cho.”
“Hả? Không không, ch-chúng tôi sẽ uống sau, thưa ngài.”
“Cần gì phải nhún nhường thế. Đây là bữa tiệc chào mừng. Ai cũng biết những dịp như này thì phải cùng nhau nâng cốc mới phải phép chứ.”
Hazen giật chiếc cốc từ tay Trung sĩ Chomo và rót đầy rượu vào. Cứ thế cậu lần lượt rót cho hết người này đến người khác.
“Được rồi, nâng ly!” Hazen làm một hơi hết cả cốc.
“Ahh, rượu ngon đấy. Tuyệt lắm… Hở, sao thế? Trông các người bất ngờ vậy. Không định uống à? Ta đã tự mình rót cho rồi mà.”
“……”
“Đừng lo, không có độc đâu. Ý ta là làm sao mà thế được? Chính các người đã chuẩn bị rượu mà?”
“……”
Với đôi mắt đen kịt, Hazen nhìn chằm chằm vào khuôn mặt trắng bệch của Chomo. Gương mặt của những bốn người kia cũng nhợt nhạt y hệt, tay thì đang rung bần bật.
“...Các ngươi biết không, đã có thời gian ta tâm huyết với việc nghiên cứu độc dược. Giờ đây chỉ cần một cái liếc là đủ để biết rượu có độc không. ”
“Eek!”
“Đùa thôi. Mấy người tưởng thật à?” Hazen cười lớn.