Dịch & biên: Hôi Lông
Một lát sau, Từ Khuyết rốt cục nhẹ nhàng thở ra
Kế hoạch mà hệ thống đưa ra cũng không phải là con đường chết, để hắn học “ Tự Đoạn Kinh Mạch” là vì muốn tiêu hao linh khí dư thừa trong cơ thể của hắn.
Bởi vì linh khí lưu động trong kỳ kinh bát mạch, cho nên mỗi lần đoạn kinh mạch, linh khí sẽ tự động bù lại cho kinh mạch.
Hơn nữa còn có thể làm kinh mạch cứng cáp hơn cường đại hơn, đồng thời cũng có tác dụng tôi thể.
Bất quá quá trình này vô cùng thê thảm, muốn để linh khí chữa trị kinh mạch, phải đóng công năng chữa trị tự động, cái này cũng mang ý nghĩa Từ Khuyết sẽ phải chịu thống khổ vô số lần khi tự đoạn kinh mạch.
- Được rồi, đoạn thì đoạn đi, dù sao cũng hơn là bể bụng.
Từ Khuyết vẫn là lựa chọn.
Cắn chặt răng, bỏ điểm giá trị trang bức mưa quyển “ Tự Đoạn Kinh Mạch” kia.
Lập tức có một luồng linh quang hiện lên đầu, trong nháy mắt hắn đã nắm bắt được môn công phu tự mình hại mình này rồi.
Sau đó khẽ nhắm mắt, ngón tay ngưng ra một luồng linh khí, hung hăng và điểm vào các đại huyệt trên người.
Nhất thời, từng tiếng tiếng kêu thảm thiết như heo bị làm thịt vang lên giữa rừng.
Đến cuối cùng rốt cuộc Từ Khuyết cũng hư thoát, hoàn toàn hôn mê.
…
…
Khi hắn lại mở mắt ra thì lại phát hiện mình nằm ở trong một gian nhà gỗ nhỏ cũ nát, bên cạnh là là một cái bàn sơ sài, trên bàn còn có một cái hũ đang bốc hơi nóng.
- Lại còn sống…
Từ Khuyết cười rất vui vẻ.
Hắn liếm liếm da môi khô ráo, muốn đứng dậy tìm miếng nước để uống.
“ Hít”
Nhất thời, hắn hít vào một hơi, toàn thân truyền đến cơn đau, cả người lại ngã xuống giường.
Mà lúc này, hắn cũng mới phát hiện cả người bị băng bó thành xác ướp, một mùi thuốc bốc ra từ trên người.
Đù móa, là tên lang băng nào làm đây?
Từ Khuyết nhất thời căm tức, một chút chính là thương thế thì tính là cái gì, tốn một chút điểm trang bức là được rồi, lại biến ka đây thành cái xác ước, làm sao ka có thể xuống giường ra ngoài trang bức đây?
“ Két”
Lúc này, cửa gỗ bị người khe khẽ đẩy mở, một thân ảnh yêu kiều xuất hiện ở cửa.
- Oh, ngươi tỉnh rồi à?
Tiếng thanh âm thanh thúy dễ nghe truyền vào trong tai Từ Khuyết.
Từ Khuyết ngẩng đầu nhìn lại, cả người ngây dại.
Trước mắt là một cô gái thanh thuần động lòng người,, làn da trắng noãn, một mái tóc đẹp đen nhánh tự nhiên rủ xuống, mắt to trong veo như nước.
Nhìn thấy Từ Khuyết tỉnh lại, nàng khẽ nở nụ cười giống như một vị thiên sứ.
- Cuối cùng ngươi cũng tỉnh, hôm qua ta lên núi hái rau, thấy ngươi té trên mặt đất, khắp người đều là máu.
- Cho nên tìm Nhị Lăng ca hỗ trợ mang người trở lại. Ngươi là người bên ngoài à? Không thể đi lung tung trên núi, có thể gặp phải dã thú đấy.
Tiểu thôn cô trước mặt cười nói, trên mặt lộ ra má lúm đồng tiền ngọt ngào.
Từ Khuyết vẫn xem ngây người.
Ông trời của con, tại sao lại hết mỹ nữ này đến mỹ nữ khác xuất hiện trước mắt con thế? Trước đó là một tiểu tiên nữ mở miệng là chém chém giết giết, hiện giờ lại xuất hiện một tiểu thôn cô xinh đẹp thanh thuần động lòng người, làm cho người ta có cảm giác muốn ôm lấy chiếm giữ.
- Đừng sợ rồi, nơi này là Bàn Sơn thôn, dã thú sẽ không chạy tới nơi này, trên núi có rất nhiều tiên nhân sẽ đuổi bọn hắn đi.
Tiểu thôn cô chứng kiến Từ Khuyết sững sờ, cho là hắn còn đang sợ, liền phất phất tay nhỏ bé làm ra động tác đánh dã thú, vô cùng đáng yêu.
Từ Khuyết nhất thời lấy lại tinh thần, xem mỹ nữ thì xem mỹ nữ, nhưng cũng không thể bỏ qua sự nghiệp trang bức của mình.
Lập tức hổ khu của hắn chấn động, nói:
- Sợ à? Ta Từ Khuyết cho tới bây giờ không biết chữ sợ là gì. Thực không dám giấu diếm, ta là một Thợ Săn, ngày đó ở chân núi gặp được mấy ngàn... Ách, mấy chục con dã thú muốn ăn ta, nhưng ta không có sợ chút nào, lúc ta nói với đàn dã thú kia rằng, người chỉ chết một lần, hoặc nặng như thái sơn, hoặc nhẹ tựa lông hồng, ta Từ Khuyết tuyệt sẽ không thúc thủ chịu trói. Vì thế cùng chúng nó triển khai chiến đấu kịch liệt, ngươi xem vết xẹo này, đó là do một con ác lang trảo lấy.
- Hả? Từ trước đến giờ trên núi chúng ta cũng không có lang nha.
- Không có à? Vậy khẳng định là ở núi khác chạy tới rồi. Ai nha, không cần để ý những chi tiết này, cuối cùng là ta không chết, lúc ấy ta nghĩa vô phản cố từ trên núi nhảy xuống, không nghĩ tới trời cao chiếu cố ta, gặp phải một vị tiểu tiên nữ cứu ta, cảm ơn ngươi.
- A... Ta...ta không phải tiểu tiên nữ, ta là Tiểu Nhu.
Gò má trắng như tuyết của tiểu thôn cô đỏ bừng, có chút ngượng ngùng cúi thấp đầu nhỏ.
- Không sao, Tiểu Nhu, từ nay về sau ngươi chính là tiểu tiên nữ của ta.
Từ Khuyết thâm tình nói.
- Ngươi….ngươi làm gì thế…a…
Tiểu Nhu thẹn thùng, cuối cùng bưng kín khuôn mặt nhỏ nhắn, xoay người chạy mất.
Ở chỗ này, cho dù là một thôn xóm thì quan niệm của mọi người vẫn rất truyền thống.
Mấy lời này của Từ Khuyết quả thật là trêu chọc một cách trắng trợn, thực sự không phải là ca ngợi a!
Mà Tiểu Nhu sau khi xấu hổ chạy ra ngoài thì cũng không ngừng dùng bàn tay quạt quat vào gò má đang đỏ bừng của mình.
Từ Khuyết thì nằm ở trên giường gỗ, vui mừng nở nụ cười.
Vừa mới trang bức thành công đã được điểm trang bức, cho nên mở miệng là giống như bôi mật, cả ngợi Tiểu Nhu một phen.
Hắn gọi ra hệ thống, thông tin cá nhân lại hiện ra.
Kí chủ: Từ Khuyết
Cảnh giới: Luyện Khí kỳ mười tầng ( hơi có chút thành tựu)
Điểm kinh nghiệm: /
Giá trị trang bức: điểm
Công pháp: 《 Thái Cổ Ngũ Hành Quyết 》 sơ giai thiên
Chức nghiệp: vô
Địa vị: phò mã của Hỏa Nguyên quốc ở Đông Hoang đại lục
“…”
- Hả?
Từ Khuyết ngạc nhiên một chút.
Trước đó hắn nhìn tin tức thì cũng là Luyện Khí kỳ tầng , nhưng mà đánh giá là ( vừa tìm thấy đường), lúc này lại là ( hơi có chút thành tựu), hiển nhiên là cao hơn một tầng, chẳng lẽ sau khi tự đoạn kinh mạch, không ngừng chữa trị thì mang tới thu hoạch sao?
Oh, nói như vậy, nhưng đau khổ kia cũng không phải là ăn không rồi.
Trong lòng Từ Khuyết có chút cân bằng, nói với hệ thống:
- Mở ra công năng chữa trị, giúp ta khôi phục thương thế.
"Đinh, đã mở công năng chữa trị tự động, khấu trừ điểm trang bức”
“ Xoạt”
Một dòng khí mát lạnh ngâm thẳng vào toàn thân Từ Khuyết.
Từ Khuyết cảm giác cả người rất thoải mái, như là nằm trong ao nước nóng khi mệt mỏi vậy, lỗ chân lông toàn thân đều được mở ra.
Sau đó đau đớn trên người hắn biến mất, thân thể khôi phục sức lực, cảm giác trở nên mạnh mẽ hơn nhiều so với lúc trước.
Từ Khuyết hài lòng nở nụ cười, từ trên giường ngồi dậy, sau đó nắm chặt đấm rồi nhảy lên.
“ Xoạt xoạt xoạt…”
Liên tiếp mấy tiếng trầm đục, băng gạc trên người đều rơi ra.
“ Két”
Đúng lúc này, ở bên ngoài Tiểu Nhu đã bình tĩnh trở lại, đẩy cửa mà vào.
Ánh mắt của nàng vừa lúc dừng ở trên người Từ Khuyết, bỗng nhiên mở mắt lớn ra, cái miệng há to ra, phát ra một tiếng thét chói tai, lập tức cả khuôn mặt đỏ bừng, chạy ra khỏi phòng.
Từ Khuyết lặng đi một chút, vẻ mặt nghi ngờ cúi đầu mà nhìn, nhất thời cả khuôn mặt của hắn cũng trở thành màu gan heo.
Đù móa, ai đã cởi hết quần áo của lão tử rồi?