Dịch & biên: Hôi Lông
Thiếu niên mang bội kiếm khóe miệng giật một cái, chau mày.
Nhìn thấy tàng bảo khố trống rỗng, cùng với khuôn mặt xa lạ, vẻ mặt của hắn dại ra sau đó dần dần hóa thành phẫn nộ, "Xoẹt" một tiếng rút lợi kiếm ra chỉ vào Từ Khuyết, lớn tiếng chất vấn:
- Ngươi là người phương nào? Cũng dám tự tiện xông vào Tàng Bảo Các tông môn ta.
Từ Khuyết nhìn lướt qua vật phẩm cuối cùng trong túi của hệ thống, là Thần Hành Độn Tẩu Phù, khí định thần nhàn nở nụ cười:
- Huynh đệ, ngươi ngay cả ta là ai cũng không biết, liền dám cầm kiếm chỉ ta? Ngươi có biết hay không, đời ta ghét nhất bị người khác cầm súng... Ách, cầm kiếm chỉ vào đầu đấy.
"Đinh, chúc mừng kí chủ 'Từ Khuyết' trang bức thành công, đạt được điểm giá trị trang bức."
Thiếu niên mang bội kiếm nhất thời ngẩn ngơ, mơ hồ nói:
- Ta không chỉ vào đầu của ngươi a!
Lập tức lại tỉnh táo lại, nổi giận nói:
- Ít nói nhảm, dám xông vào Tàng Bảo Các, quả thực là tự tìm đường chết.
Nói xong, bội kiếm trong tay thiếu niên liền rung lên, hồng mang bắn ra.
Đù móa, tên này không phải người lương thiên a, lợi hại hơn nữ tử lúc này, ít nhất cũng là Trúc Cơ kỳ, bất quá người tu tiên nào cũng có bộ dạng như vậy sao, một lời không hợp liền đánh, xuống tay lại ác độc như thế.
Từ Khuyết thầm mắng một tiếng, lập tức điều động linh khí trong cơ thể, nhưng lại phát hiện ra điều không bình thường.
Trong cơ thể đột nhiên trào ra một dòng khí khổng lồ, vòng quanh kỳ kinh bát mạch, giống như là muốn xé rách thân thể hắn, giống như trăm ngàn vạn cái kim đâm vào, nháy mắt làm cả người Từ Khuyết run lên, té ngã trên đất.
"A..."
Từ Khuyết ôm lấy đan điền của mình, cảm giác như bị linh khí căng đến sắp nứt, có cảm giác giống như sắp nổ tan xác.
Vì sao lại như vậy?
Từ Khuyết nhớ tới lúc trước nuốt vào cả đống đan dược, nhất thời sắc mặt trở nên trắng bệch.
Xong rồi, cái này xong đời.
Nuốt nhiều đan dược như vậy, thì ra không phải là không có tác dụng, chẳng qua là chưa tới lúc mà thôi.
Hắn ăn xong cũng chưa có vận chuyển linh khí, thẳng đến khi bị thiếu niên mang bội kiếm ép một cái mới ra tay, kết quả đã làm đống đan dược kia phát huy ra diệu dụng.
- Tặc nhân lớn mật, ngươi giở trò gì đó?
Trương Tô Lượng hồ nghi đánh giá Từ Khuyết, thấy hắn ôm bụng, hơn nữa bên cạnh là mấy chục chai đan dược trống rỗng, nháy mắt cũng động dung, thần tình kinh hãi nói:
- Ngươi ăn hết đống đan dược này rồi à?
Từ Khuyết không còn khí lực để trả lời hắn, ngũ quan vặn vẹo co rúc giãy dụa ở trên mặt đất, sắc mặt càng ngày càng tái nhợt.
Trong cơ thể cho dù có năm cái linh căn, cũng căn bản không có cách nào tiên hóa cỗ linh khí khổng lồ này.
Trương Tô Lượng cũng ngây người, những linh dược này… ngày thường là dùng để chia cho đệ tử ngoại môn a. viên Tụ Nguyên đan thông thường cũng đủ để đệ tử Luyện Khí kỳ tu luyện được tháng rồi.
Nhưng mà tên trước mắt này lại bá cm n đạo, nuốt một hơi mấy chục bình luôn, lại còn nuốt luôn cả Quy Nguyên đan cùng Tôi Thể đan mà Trúc Cơ kỳ dùng, không phải là sợ tội muốn tự sát đó chứ?
“ Đinh, kiểm tra đo lường kí chủ 'Từ Khuyết', linh khí trong cơ thể vượt qua gánh vác, thân thể bị hao tổn, có mở ra công năng chữa trị tự động hay không? Chú ý, nếu dùng công năng chữa trị tự động thì mỗi giờ sẽ tốn điểm trang bức.”
Trong đầu vang lên gợi ý của hệ thống, Từ Khuyết không cần suy nghĩ, lập tức đáp ứng:
- Mau mở ra, thuận tiện giúp ta giải quyết đống linh khí này.
"Đinh, mở ra công năng chữa trị tự động thành công, khấu trừ điểm giá trị trang bức."
"Đinh, kiểm tra đo lường sở học của kí chủ《 Thái Cổ Ngũ Hành Quyết 》 chỉ có sơ giai thiên, không thể tiêu hoá toàn bộ linh khí, cần mua trung giai thiên."
“ Vù”
Từ khi công năng chữa trị tự động được mở ra, Từ Khuyết cảm thấy đau đơn trong người giảm bớt, đồng thời trước mắt hiện ra một cái list, là danh sách những món đồ trong thương thành rồi.
Đây là lần đầu tiên hắn xem xét hệ thống thương thành, bên trong có các loại pháp quyết cùng pháp bảo.
Mà khi hắn vừa nhìn thấy giá cả của《 Thái Cổ Ngũ Hành Quyết 》 trung giai thiên thì suýt nữa phun ra một ngụm máu.
- Trung giai thiên cần điểm giá trị trang bức sao? Đù móa, sao ngươi không đi cướp đi? Ta tân tân khổ khổ trang bức cả ngày, kết quả cũng không mua nổi một cái pháp quyết a.
Từ Khuyết tức giận mà mắng.
Trương Tô Lượng nhất thời nhíu mày, đang muốn nói chuyện, đột nhiên sắc mặt Từ Khuyết kịch biến, lần thứ hai hét thảm một tiếng.
"A..."
Tiếng kêu thê thảm đến cực điểm, không phải là giả vờ, mà là công năng chữa trị tự động đã không theo kịp tốc độ phá hư của linh khí này rồi, Từ Khuyết ăn rất nhiều đan dược, thân phàm thai này căn bản là không chịu nổi.
- Thà rằng thống khổ như vậy mà chết, còn không bằng ta cho ngươi một cái chết thống khoái đi.
Trương Tô Lượng có chút không đành lòng, nắm chặt lợi kiếm, quyết định cho Từ Khuyết thoải mái một chút.
Từ Khuyết thấy thế, cố gắng khởi động một tia khí kình cuối cùng, cắn răng nói:
- Chớ để ý ta, người chỉ có một lần chết, hoặc nặng như thái sơn, hoặc nhẹ như lông hồng, ta không vào địa ngục thì ai vào địa ngục, a...
Nói xong, chỉ nghe “ Vù “ một tiếng, Từ Khuyết biến mất không còn tăm tích, nhìn qua giống như là nổ tan xác mà chết, thần hồn câu diệt, ngay cả thân thể cũng chưa có thể lưu lại.
Trương Tô Lượng há to miệng, dường như là bị chấn kinh bởi mấy lời hùng hồn trước khi chết của Từ Khuyết.
...
Nhưng mà Từ Khuyết cũng chưa chết, hắn chỉ sợ nếu tiếp tục lưu lại thì bị một kiếm của Trương Tô Lượng đam chết, cho nên quyết đoán bóp nát Thần Hành Độn Tẩu Phù thoát đi, chỉ là trước khi đi còn giả bộ trang bức mà thôi.
Vẫn được điểm trang bức, nhưng mà so sánh với số điểm bỏ ra để mua “ Thái Cổ Ngũ Hành Quyết” trung giai thiên thì quả thực là không đáng kể.
Mấu chốt là Từ Khuyết bây giờ còn mở ra công năng chữa trị tự động, canh giờ sẽ tốn điểm giá trị trang bức, linh khí lại không giảm bớt, ngược lại càng ngày càng khổng lồ, giống như rượu mạnh, càng lúc càng ngấm.
Cứ tiếp tục tiêu hao nữa thì sẽ chết a.
Từ Khuyết bị dịch chuyển đến bên một suối nhỏ, vừa lúc lưng dựa vào đại thụ, cả người cố gắng đứng dậy, gọi hệ thống trang bức ra, trước mắt xuất hiện quầng sáng.
Kí chủ: Từ Khuyết
Cảnh giới: Luyện Khí kỳ tầng ( vừa tìm thấy đường)
Điểm kinh nghiệm EXP: /
Giá trị trang bức: điểm
Công pháp: 《 Thái Cổ Ngũ Hành Quyết 》 sơ giai thiên
Chức nghiệp: vô
Địa vị: phò mã của Hỏa Nguyên quốc ở Đông Hoang đại lục
Trang thái sinh mệnh lúc này: Vô cùng nguy hiểm.
“…”
Nhìn thấy dòng chữ cuối cùng, Từ Khuyết khóc không ra nước mắt.
Cơ thể Vô cùng nguy hiểm không phải là chuyện gì tốt, cũng giống như nhận được thông báo của bác sĩ trong bệnh viện, chúng tôi đã cố gắng hết sức a.
- Hệ thống chết tiệt, mang giúp ta nghĩ cách giải quyết.
Từ Khuyết ôm bụng, vẻ mặt thống khổ nói.
“Đinh, kiểm tra đo lường xong, dựa vào giá trị trang bức và trạng thái sinh mệnh của kí chủ hiện giờ thì bản hệ thống đã tìm ra được phương án giải quyết…”
Nghe nói như thế, nhất thời Từ Khuyết hai mắt tỏa sáng, nhân sinh lại đã tràn ngập hi vọng.
Nhưng ngay sau đó, trước mắt hắn vừa đen rồi.
Hệ thống liền hiện ra một quyển pháp quyết có tên là “ Tự Đoạn Kinh Mạch”.