Dịch & biên: Hôi Lông
Băng gạc rơi xuống, nháy mắt cả người Từ Khuyết liền trần truồng rồi, chỉ còn lại một lớp mỡ thuốc bôi ở trên mặt.
- Thương thế của ngươi vẫn còn rất nặng, đại phu nói không ngừng thay thuốc trong tháng, tại sao ngươi lại bốc hết thuốc xuống?
Lúc này ngoài cửa, Tiểu Nhu tức giận mà nói, cũng không dám đi vào.
Từ Khuyết vội nắm lấy cái chăn trên người rồi quấn vào người, ho một tiếng nói:
- Tiểu Nhu, ta không sao, kỳ cũng chỉ là bị thương ngoài da mà thôi, đã muốn không có gì đáng ngại rồi, ngươi có thể tìm giúp ta một bộ y phục không?
Trầm mặc một lát, ngoài cửa mới truyền câu trả lời của Tiểu Nhu:
- Ngươi chờ một chút!
Sau đó đã nghe thấy tiếng bước chân của nàng rời đi.
Từ Khuyết nhếch nhếch miệng, lại ngồi trở lại trên giường, chờ Tiểu Nhu cầm quần áo đưa tới, chỉ là mùi thuốc đông y thật sự là làm gay mũi, làm cho hắn không khỏi nhíu mày.
Nhưng mà mười mấy phút sau Tiểu Nhu vẫn chưa trở lại.
Từ Khuyết không khỏi có chút nóng nảy, không phải Tiểu Nhu cho rằng ta đùa giỡn lưu manh, chạy ra kêu ngươi đến bắt mình đó chứ? Đù móa, vậy thì sẽ trở thành hiểu lầm lớn rồi.
Hắn vội vàng lấy tấm chăn quấn quanh người, chạy tới cửa, lặng lẽ nhìn khẽ qua khe cửa.
Từ tình huống bên ngoài, hiện tại hắn đang ở trong một thôn trang nhỏ, phía đối diện là mấy gian phòng cũ nát, ở trên đường đều là đất vang, vẫn chưa trải đá dăm, dễ dàng mà đi chân trần.
Bất quá hoàn cảnh ở đây thật sự rất tốt, tuy nói là lạc hậu một chút nhưng mà lại gần thiên nhiên, yên tĩnh, là một nơi tốt để dưỡng lão.
Nhưng giờ phút này, trong thôn trang lại vô cùng yên lặng, ở trên đường không có một bóng người
Từ Khuyết cũng không còn tâm tình mà thưởng thức cảnh đẹp, trốn sau cửa mà xem chừng, cũng không thấy có thôn dân nào cả.
- Quái lại, mới nghe có động tĩnh, tại sao Tiểu Nhu vừa mới đi thì không có một ai xuất hiện thế nhỉ?
Hắn nghi ngờ nhíu nhíu mày, đang chuẩn bị mở cửa ra đi ra xem một chút.
Cách đó không xa lại đột nhiên truyền đến một trận tiếng bước chân dày đặc, cát bụi trên mặt đất đều bị hất lên.
Sau đó liền thấy có mười mấy tráng đinh, trong tay cầm cuốc, chạy nhanh về phía này.
Từ Khuyết liền trợn tròn mắt, đù móa, thực sự là kêu người đến đánh ta.
- Nhanh, đừng để tên súc sinh kia làm tổn thương táng mạng của thôn dân ta.
Một tráng hán da đen hô lớn.
Khóe miệng Từ Khuyết giật một cái, mja dám mắng ka là súc sinh à? Thích ăn đòn rồi.
“ Ầm”
Lập tức hắn liền tung cước đã văng cửa ra, cả người quấn tấm chăn, thật sự là rất bỉ ổi.
Hắn chưa kịp mở mồm mắng thì mấy tên tráng hán đã sửng sốt, vẻ mặt kinh ngạc nhìn Từ Khuyết.
- Nè, nhóc con, làm sao ngươi xuống giường rồi?
- Đúng vậy, không phải đại phu nói ngươi bị thương rất nặng sao, mau trở về nằm đi.
- Việc này không cần ngươi nhúng tay, mấy người chúng ta có thể đối phó với con súc sinh kia được.
- Đúng đúng đúng, mau trở về nằm đi, đừng để bị lạnh.
…
Vẻ mặt Từ Khuyết đơ ra, há hốc mồm ngơ ngác tùy ý để mấy người đưa mình vào phòng.
Làm gì đó? Thì ra không phải đánh ta. Đù móa, còn tưởng rằng nhắm vào ta nữa.
Bất quá nếu không phải mắng ta, súc sinh kia là ai? Tiểu Nhu đi lâu như vậy mà chưa về, không phải là…
Từ Khuyết nhất thời cả kinh, hỏi vội:
- Đợi một chút, rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì, Tiểu Nhu đâu?
Mấy người đại hán nghe vậy ngẩn ngơ:
- Hả? Nhóc con, ngươi còn không biết xảy ra chuyện gì à?
- Vừa mới trên núi chạy xuống một đầu mãnh thú, muốn săn bắt người trong thôn chúng ta, vừa lúc bị Tiểu Nhu thấy được, để cho đoàn người đi hỗ trợ. Mấy người chúng ta làm ruộng không biết, là nha đầu của Vương béo gọi chúng ta đi hỗ trợ.
- Đúng đúng, đừng chậm trễ, nhanh đi. Nhóc con, ngươi trở về phòng nằm nghỉ đi, chúng ta giải quyết đầu súc sinh, đêm nay thôn chúng ta làm tiệc, cùng nhau ăn thịt.
Mấy người nói xong, liền hăng hái mang cuốc chạy ra đầu thôn.
- Dã thú?
Từ Khuyết ngạc nhiên đứng tại chỗ, lấy lại tinh thần, nhìn trái ngó phải rồi đi nhanh tới cái tủ gỗ.
Từ trong đó lấy ra một món đồ nhỏ màu đỏ, khẽ quấn vào giữa chân, buộc chặt lạy, lập tức khoác chăn, cất bước chạy ra đầu thôn.
Hắn quyết định đi hỗ trợ, tuy rằng không biết dã thú gì, nhưng kinh động nhiều người như vậy, thuyết minh dã thú kia không bình thường.
Hơn nữa Tiểu Nhu đã ở đó, mình vẫn phải nên đi xem, nếu tình huống cho phép thì có thể thuận tiện mà trang bức, kiếm ít điểm trang bức a.
Tốc độ của Từ Khuyết rất nhanh, cái chăn trên người bị gió tốc lên, hơn nữa phía bên dưới có lấy tấm vải màu đỏ buộc lại, nhìn qua giống như một tên siu nhơn ăn mày.
“ Vù”
Chỉ trong chốc lát, Từ Khuyết đã đuổi kịp rồi vượt qua mấy thôn dân kia, làm mấy người giật mình.
- Cái đậu phộng, tên nhóc con này tại sao lại chạy nhanh như vậy? Cả người hoàn toàn giống như là không có bị thương a.
- Chẳng lẽ là cao đồ của môn phái võ lâm nào đó?
…
Đinh, chúc mừng kí chủ 'Từ Khuyết' trang bức vô hình thành công, đạt được điểm giá trị trang bức.”
Trong lúc chạy vội, trong đầu Từ Khuyết đột nhiên vang lên thanh âm nhắc nhở của hệ thống, làm cho hắn nhất thời kinh ngạc.
Đù móa, ka trang bức lúc nào?
Từ Khuyết ngẩn người một chút, lại phản ứng lại, trang bức vô hình? Thì ra vừa rồi mình chạy qua ngang qua thôn dân là trang bức đó sao? Hơn nữa lại thưởng nhiều như vậy, được tới điểm trang bức luôn.
Xem ra anh Góp hôi lông nói cấm có sai, trang bức vô hình là trí mạng nhất.
…
Rất nhanh, vòng qua đường nhỏ, phía trước cách đó không xa liền xuất hiện một đám người, nam nữ già trẻ đều vây quanh ở đó, thường thường còn truyền đến vài tiếng gầm lên cùng rít gào.
Gầm lên là người rống, rít gào giống như là tiếng gào thét của dã thú.
Ánh mắt Từ Khuyết phóng qua đám người, cách đó không xa xuất hiện hình ảnh giằng co giữa vài tên tráng đinh và một con dã thú.
Dã thú kia có hình thể to lớn, đầu đen như trâu, vừa to lại vừa khỏe, thân hình dài như lão hổ, há mồm gầm lên thì lộ ra từng chiến răng nhọn, làm cho người ta hoảng sợ.
Nhưng có mấy tráng đinh lại không có lùi bước, giơ cái cuốc đứng ở trước đám người, cùng giằng co với dã thú.
Từ Khuyết xem đến đây thì lập tức rống to:
- Súc sinh kia, buông ra.
“ Vù”
Nháy mắt, ánh mắt thôn dân đều nhìn về phía hắn.
Từ Khuyết vội vàng che kín mền, bổ sung thêm:
- Để ta tới.
- Hả? Sao ngươi lại tới đây?
Trong đám người nhất thời truyền đến một tiếng thét kinh hãi, đúng là Tiểu Nhu.
Những thôn dân khác cũng đều biết Từ Khuyết, biến sắc, nóng nảy hô:
- Tiểu huynh đệ, ngươi mau trở về, chớ đến gần, nếu để dã thú làm tổn thương thì không tốt.
- Đúng vậy! Ngươi có thương tích trong người, nhanh đi về.
….
Từ Khuyết trang bức không thành, lập tức trước bị mọi người ngăn lại, chặn đường đi, nhất thời vội la lên:
- Các vị hương thân phụ lão, không có thời gian giải thích, để cho ta thu thập con súc sinh kia.
Nhưng mà bọn họ cũng không để ý tới, ngăn hắn lại, kiên quyết không để hắn đi qua chịu chết.
Một ông già chống quải trượng từ trong đám người đi ra, tận tình khuyên bảo nói:
- Nhóc con nha! Chúng ta biết ngươi tâm địa tốt, nhưng thân thể nhỏ bé như ngươi làm sao có thể làm đối thủ của con súc sinh kia, nghe lời, chớ cậy mạnh, ngươi xem đám Đại Tráng đều bị thương cả rồi kìa.
Từ Khuyết nhất thời trừng to mắt nói:
- Lão nhân gia, ngài đừng nhìn ta gầy a. Một mình ta từng đấu với mấy trăm con dã thú đấy, không tin thì ngài hỏi Tiểu Nhu đi.
- Hả?
Tiểu Nhu nhất thời hồ đồ, không phải nói mấy chục con sao?
"Oành!"
Đột nhiên, một tiếng muộn hưởng truyền đến.
Trước công thông hiện lên đầy bụi, vài tên tráng hán đã bị đánh văng, trong bụi đất có thể thấy được có huyết quang thoáng hiện.
Mấy người đang khuyên bảo Từ Khuyết liền cả kinh, quay đầu nhìn lại, sắc mặt kịch biến.
Bụi đất dần nhạt đi, bên trong là một con dã thú khổng lồ, gầm thét lao về phía bọn họ!
"Rống!"
Tiếng hống của nó mang theo một luồng khí tức khủng bố làm mọi người ngừng trệ.
Tiểu Nhu đứng phía trước sắc mặt liền trắng như tờ giấy.
- Không tốt.
- Tiểu Nhu, mau tránh ra.
- Xong rồi!
Thôn dân xung quanh kinh hô, giống như có lẽ đã đoán được một màn huyết tinh kế tiếp.
Nghìn cân treo sợi tóc, một đạo thân ảnh trong đám người đã vọt lên, hắn mặc đồ lót màu hồng, áo choàng phía sau tung bay trước gió, hiên ngang mạnh mẽ, tư thế oai hùng phóng về phía Tiểu Nhu.