“Nắm lấy anh, em đừng buông tay nhé!” Nghiêm Hàn quát lớn, “Người đâu, cứu mạng!”
“Nghi Nghi, anh nắm chặt em! Em cẩn thận, tuyệt đối đừng rơi xuống!”
Lúc Quý Thừa chạy tới, Diệp Nghi đang vắt vẻo trên con đê, tay nắm một cô gái đang lắc lư trong không trung. Nghiêm Hàn liều mạng ôm lấy thắt lưng của Diệp Nghi, đề phòng cô bị sức nặng của cô gái kia kéo xuống biển.
Quý Thừa chạy vội đến, nắm lấy cổ tay cô gái kia, kéo cô ấy lên. Sức nặng rốt cục cũng hết, Diệp Nghi, Nghiêm Hàn cùng cô gái nọ đồng loạt ngồi phịch xuống đất. Quý Thừa vội vàng quỳ xuống hỏi cô: “Diệp Nghi, em có sao không?”
“Tôi không sao.” Diệp Nghi nhắm mắt thở hổn hển xua tay, “Cám ơn anh nhé, anh là…”
Nói đoạn, cô bỗng nhiên dừng lại trợn mắt: “Quý Thừa? Sao anh lại ở đây?”
“Đi ngang qua thôi.” Quý Thừa cố gắng biểu hiện thật tự nhiên, “Sao lại thế này?”
“Đi ngang qua?” Diệp Nghi nửa tin nửa ngờ. Nhưng dù sao anh cũng mới vừa cứu mạng mình, cũng không tiện chất vấn, chỉ đáp, “Cô gái này không biết bế tắc chỗ nào, đòi nhảy xuống biển. Em và Nghiêm Hàn đúng lúc ở gần đó, liền kéo cô ấy lại. Xung quanh đây ít người, may mà anh… đi ngang qua. Cám ơn.”
Quý Thừa trầm mặt: “Cứu người? Bản thân sức khỏe còn chưa tốt, còn tỏ ra mạnh mẽ?”
“Cái gì mà tỏ ra mạnh mẽ?” Diệp Nghi hỏi vặn lại, “Chẳng lẽ thấy chết mà không cứu?”
Quý Thừa bị nghẹn họng, hồi lâu mới nói: “Bây giờ phải làm gì?”
Diệp Nghi quay đầu, chỉ thấy cô gái nọ đang phủ phục xuống đất khóc thất thanh, Nghiêm Hàn nói chuyện với cô cũng không để ý. Diệp Nghi trầm ngâm: “Không ổn, chỉ có thể đưa tới đồn cảnh sát.”
Quý Thừa vội vàng đứng lên: “Anh đưa mọi người đi.”
“Không cần.” Diệp Nghi hơi chần chờ, giọng nói nhỏ dần, “Xe chúng em ngay gần đây, không làm phiền.”
Động tác của Quý Thừa bị khựng lại: “Diệp Nghi, ít nhất chúng ta cũng xem như là người quen. Tình trạng mọi người hiện giờ cũng không tốt, anh…”
“Có Nghiêm Hàn đi cùng em rồi.” Diệp Nghi ngắt lời, “Anh về đi.”
Nghiêm Hàn bình tĩnh ngẩng đầu: “Tôi vẫn ổn, sẽ đi cùng cô ấy, anh Quý không cần lo lắng.”
Lời này mang hai nghĩa, Quý Thừa hoàn toàn đứng yên tại chỗ. Anh đột nhiên nhớ tới một cảnh tượng nào đó vào ba năm trước. Khi đó Diệp Nghi vừa mới mất tích, anh và Nghiêm Hàn đụng mặt nhau ở hiện trường.
Nghiêm Hàn túm lấy cổ áo anh, mắt đỏ bừng: “Tại sao? Quý Thừa, tại sao anh không buông tha cô ấy? Anh đã đồng ý hết năm năm sẽ để cô ấy đi, nếu anh tuân thủ lời hứa, hiện tại cô ấy đã đến Đại Lục rồi, chứ không phải chết như bây giờ! Là anh, là anh hại chết cô ấy!”
“Ai nói với anh là cô ấy đã chết?” Anh hạ giọng nói, “Chỉ mất tích thôi, cô ấy vẫn chưa chết.”
Quý Thừa vẫn biết tâm ý của Nghiêm Hàn, từ lần đầu tiên Diệp Nghi giới thiệu cho họ quen nhau, anh đã nhìn ra. Đối với gút mắc tình cảm anh luôn không nhạy bén, nhưng cảm giác của Nghiêm Hàn với Diệp Nghi, anh liếc mắt một cái đã nhìn ra, hơn nữa lại cảm thấy rất khó chịu.
Anh thậm chí đã nghĩ, Diệp Nghi vội vã rời khỏi anh, tám phần chính là vì Nghiêm Hàn. Cho nên, cô chắc là giả chết để trốn chạy, tìm một chỗ lánh đi, đợi chuyện này trôi qua, liền ở với Nghiêm Hàn. Ý niệm này khiến anh gần như điên cuồng.
Anh nói với Nghiêm Hàn: “Nếu cô ấy chết rồi, tôi sẽ đền mạng. Nhưng Nghiêm Hàn, cô còn sống một ngày, thì vĩnh viễn vẫn là vợ tôi, người đứng bên cạnh cô ấy, chỉ có thể là tôi.”
Khoác lác thật sự là không thể nói quá sớm. Ba năm trôi qua, cô không còn là vợ anh, người đàn ông đứng bên cô biến thành Nghiêm Hàn. Còn anh? Không có quyền nói nửa lời.
Bầu không khí ngày càng gượng gạo, cuối cùng vẫn là Diệp Nghi phá vỡ sự im lặng: “Đúng rồi, tìm được Mạch Miêu rồi.”
Quý Thừa quắc mắt: “Cái gì?”
“Lúc chiều được một người lạ mặt dẫn về nhà. Không có bị sao hết, chỉ là hơi sợ hãi. Em định để con nghỉ ngơi đã, chưa báo cảnh sát, rồi nói trước với anh một tiếng.”
Thấy Quý Thừa ngẩn ngơ, cô nói tiếp: “Hiện tại, anh đã tin là không phải em làm rồi chứ? Nếu em đưa con đi, tuyệt đối sẽ không để con trở về. Quý Thừa, em không trách anh, nhưng em muốn nhắc nhở anh, kết cục rõ ràng thường là cái bẫy. Cứ vậy nhé, em đi trước.”
Xe đã chạy thật xa, Quý Thừa nhìn theo hướng đuôi xe biến mất, chưa nhúc nhích. Phía sau anh, Lý Hằng hoảng sợ nói: “Cậu chủ, ý của cô vừa rồi là muốn…”
“Chuyện mượn tiền và con tôi, là có người cố tình sắp đặt.” Nắm tay Quý Thừa càng siết càng chặt.
Khi không mượn tiền được, họ đang ở Venetian, đang chuẩn bị lên thuyền. Anh nhận điện thoại, sau đó Diệp Nghi một mình xuất phát. Đi được một đoạn, lật thuyền, rơi xuống nước, hai đứa nhỏ mất tích, từng chuyện một liên tục phát sinh, đến nỗi cuối cùng, anh bị ép phải chấp nhận mượn tiền của Thượng thị.
Bất luận là cú điện thoại kia, hay là người được lợi cuối cùng trong chuyện này… Quý Thừa nhắm mắt, giữa khẽ răng rít ra hai chữ: “Thượng Vi.”
Chiếc xe chạy như bay, Nghiêm Hàn vừa thử trao đổi với cô gái xa lạ, vừa quan sát Diệp Nghi. Nét mặt cô ẩn trong bóng râm, nhìn không rõ, lại rõ ràng hướng về phía kính chiếu hậu. Màn đêm buông xuống, bốn phía đen kịt, nhưng cô vẫn không dời tầm mắt.
Vẻ mặt Nghiêm Hàn chuyển thành ảm đạm. Sau lúc lâu, anh thấp giọng nói: “Nghi Nghi, cô ấy không muốn nói chuyện với anh. Em là phụ nữ, không chừng em trao đổi với cô ấy sẽ tốt hơn.”
Diệp Nghi đột nhiên hoàn hồn. Cô chạm nhẹ vào tay cô gái: “Xin chào, tôi tên Diệp Nghi, còn cô tên gì?”
Cô gái nọ đã ngừng khóc. Cô không lên tiếng, chỉ cúi đầu lặng lẽ chảy nước mắt. Diệp Nghi thấy thế lại hỏi: “Cô có người nhà không?”
Nghe thấy hai chữ người nhà, cô gái chợt kinh động. Diệp Nghi vẫn cố gắng: “Cha mẹ anh em, có không?”
Thấy cô không có phản ứng, trong đầu Diệp Nghi lóe lên: “Vậy cô có con cái không?”
Cô gái rõ ràng run run một chút, Diệp Nghi cầm lấy cổ tay cô: “Tôi cũng có một đứa con, hơn ba tuổi rồi, là bé gái, tên Mạch Miêu. Còn cô?”
“Cũng ba tuổi.” Cô áy cúi đầu thật thấp, lại đột nhiên đáp: “Ngạn Ngạn của tôi là con trai, cũng ba tuổi.”
“Gì?” Diệp Nghi chưa nghe rõ, lại kề sát vào, “Con của cô cũng được ba tuổi à? Tên của nó là gì?”
“Ngạn Ngạn.” Cô gái nghẹn ngào, “Nó bị người ta mang đi, tôi không tìm được nó.”
Trong lòng Diệp Nghi căng thẳng, lắp bắp nói: “Cô nói gì? Tên con trai cô là gì? Ngạn Ngạn? Nó mất tích?”
Mắt cô gái trừng to hết cỡ, bên trong đều là vẻ sợ hãi, hoảng loạn, và không dám dấy lên hy vọng: “Cô biết con trai tôi?”
Diệp Nghi không biết phải phản ứng thế nào. Dù sao cũng là nhủ danh, khả năng trùng nhau rất lớn, nhưng tim cô đập liên hồi, trực giác kỳ lạ bắt đầu hiện lên: “Cô quen một người tên Thượng Vi sao?”
“Thượng Vi?” Cô gái mù mờ lặp lại, “Không, không biết.”
Lòng Diệp Nghi chùn xuống. Lúc này, tài xế ngồi ở ghế trước quay đầu lại: “Cô Diệp, phía trước là đồn cảnh sát.”
“Diệp?!” Cô gái nọ kinh hãi, đầu gần như đụng vào nóc xe, “Cô vừa rồi có nói, cô tên Diệp… Diệp gì?”
“Diệp Nghi.” Diệp Nghi nhìn chằm chằm cô gái trước mắt. Cô có dự cảm sẽ có chuyện xảy ra.
“Diệp Sóc!” Cô gái nọ run rẩy co ro lại, “Cô có quan hệ gì với Diệp Sóc?!”