Diệp Tông đứng dưới, nhíu mày giương mắt: “Sao anh lại về đây?”
Kỳ Yên lạnh nhạt nói: “Thì người cậu nhỏ bé, còn muốn gánh tất cả mọi chuyện, không sợ bị mệt chết à.”
Diệp Tông nghiêm mặt đứng im, cuối cùng đi lên tiếp, vỗ vai Kỳ Yên nói: “Cám ơn.”
“Cám ơn?” Kỳ Yên hất tay anh xuống, “Anh vì tôi suýt nữa bồi thường cả bản thân và người thân vào đó, cuối cùng tôi còn được cám ơn? Đời đúng là càng đổi càng tốt nhỉ.”
“Hàn Thiệu Thành nghĩ anh chết rồi. Nếu ông ta biết anh còn sống, không biết sẽ làm ra chuyện gì nữa.” Diệp Tông thở dài, “Anh là con ruột ông ta, lại cố tình tính kế hủy sạch nhà họ Hàn. Thân phận anh một khi bị lộ… tôi thật không dám nghĩ tiếp.”
“Ông ta sẽ không biết đâu.” Kỳ Yên cười ảm đạm: “Thời điểm ông ta mất mạng sắp đến rồi.”
Diệp Tông rùng mình: “Anh…”
“Hàn Thiệu Thành mới vừa về nước, nền móng vẫn chưa vững chắc. Sở dĩ ông ta vội vã tìm Diệp Sócc đòi nợ, chính là vì thiếu tiền. Bọn họ ngoài mở sòng bạc, còn có việc gì kiếm tiền nhanh nhất?”
Sau hồi lâu Diệp Tông đối diện với anh, nhẹ nhàng nói: “Hàng trắng.”
“Đúng vậy, đó chính là vốn liếng của ông ta.” Kỳ Yên giật nhẹ khóe môi: “Macao lớn như vậy, nhưng địa điểm dùng để giao dịch tôi đều biết rất rõ. Tôi sẽ theo dõi ông ta, chỉ cần ông ta giao hàng, lập tức sẽ báo cảnh sát. Anh ổn định bên Diệp Sóc, tranh thủ trước khi tin tức tiết lộ thì hoàn toàn chấm dứt chuyện này đi.”
“Đó chỉ là đồ bỏ đi.” Diệp Tông giọng nói nặng nề, “Có nắm chắc không?”
“Anh xem tôi là người tốt, anh đã quên mất vốn dĩ tôi cũng là một phần tử trong đó à.” Kỳ Yên cười nói, “Hiện tại đã biết tác dụng của tôi chưa? Diệp Tông, tuy rằng anh lợi hại, nhưng chuyện động dao động thương, vẫn nên để cho tôi. Lần trước để Hàn Thiệu Thành chạy thoát, là tôi sẩy tay. Lần này, ha ha, tuyệt đối sẽ không như vậy nữa.”Tà dương nhuốm màu vàng nhạt, chiếu xuống mặt biến, ánh lên thứ anh sáng đủ màu. Diệp Nghi và Nghiêm Hàn ngồi sóng vai trên con đê, mấy con hải âu bay ngang qua, bức tranh an bình.
cúi đầu cười, Diệp Nghi thúc khuỷu tay anh: “Anh cười gì vậy?”
“Cười đời người vô thường.” quàng vai cô, “Ba năm trước, chúng ta ở thời điểm y hệt làm động tác y hệt. Lúc ấy anh và em từng nói, em rời khỏi hắn, chúng ta cùng nhau quay về Đại Lục, em đã đồng ý. Kết quả sau đó, em nói với anh em đã có thai, không đi được. Rồi tiếp theo, họ nói em đã chết. Hiện giờ chúng ta lại ngồi đây, ngay cả cảnh vật xung quanh cũng không thay đổi, chỉ là khuôn mặt em đã khác.”
Điểm khác biệt đâu chỉ có cô? Diệp Nghi nhắm mắt. Diệp Tông từ một bác sĩ giỏi biến thành người đứng đầu tập đoàn sòng bạc, Quý Thừa từ chồng cô biến thành đối thủ và người xa lạ, còn Kỳ Yên có thể không bao giờ có được cuộc sống khỏe mạnh bình thường như bao người khác. Bất giác, cả thế giới đầu đã thay đổi.
“Nghi Nghi, em làm sao vậy?”
“Không có gì.” Cô vội vàng thu hồi cảm xúc, cười nói, “Vậy anh cảm thấy là quá khứ em đẹp, hay hiện tại đẹp hơn?”
“Nếu anh nói hiện tại em đẹp hơn, em có đánh anh không?”
“Đánh chứ, nhưng Diệp Tông sẽ đến cứu anh.” Diệp Nghi bĩu môi, “Anh ấy vẫn luôn khoe khoang trình độ thẩm mỹ của mình, tin chắc đã chỉnh sửa cho em thành người đẹp tiêu chuẩn nhất. Cuối cùng cũng tìm được người có suy nghĩ tương đồng, anh ấy nhất định sẽ xem anh là tri kỷ.”
“Nhưng anh lại thích dáng vẻ trước kia của em hơn.” Kỳ Yên kéo tay cô qua, “hiện giờ đẹo hơn, nhưng hồi xưa thì ngọt ngào hơn, giống như lúc nào cũng mỉm cười. Nghi Nghi, hiện tại em cũng nên cười nhiều hơn.”
Cười? Cô đã sắp quên mất đó là cảm giác gì: “Khi không lại cười, người ta sẽ tưởng em bị hâm đấy.”
“Không đâu, lúc em cười rất đẹp.” Kỳ Yên xoa tay cô, “Đều đã qua, hiện tại em thực sự có thể nở nụ cười.”
Thật sự trôi qua rồi ư? Nhìn ánh mắt trong suốt đầy tin tưởng của Kỳ Yên, Diệp Nghi dựa vào vai anh, “Em tin anh, em sẽ thử.”
Tà dương bị sương mù che khuất, biến đôi bóng người hoàn mỹ kết hợp một chỗ, thật hài hòa, làm cho người ta cảm động. Nhưng Lý Hằng lại sắp bật khóc, hơn nữa ông không phải cảm động, mà là sợ hãi. Bởi vì giờ phút này, nhiệt độ trong xe dường như tụt xuống số âm.
Lý Hằng vốn đang khó thở, điện thoại lại đột ngột reo vang. Giật mình, ông suýt nữa quăng điện thoại đi. Khó khăn nhận máy, gáy lại rịn mồ hôi: “Cô Thượng à…” Vừa nói, ông vừa nớm nớp liếc nhìn Quý Thừa.
Quý Thừa lại chẳng đoái hoài đến ông, lộ ra vẻ mặt rét lạnh nhìn thẳng ra bên ngoài. Lý Hằng đành kiên trì nói tiếp: “Vâng, đúng, cậu chủ đang hợp, không tiện nghe máy. Cơm chiều? À…”
Quý Thừa lạnh lùng liếc ông một cái, Lý Hằng lập tức hiểu ngay: “Không được, cậu chủ họp xong sẽ ăn cơm cùng khách hàng, chỉ e là…”
Ứng phó hồi lâu, Lý Hằng rốt cục cũng như được ân xá, cúp máy. Nhưng vừa quay đầu, lại thấy khuôn mặt Quý Thừa còn u ám hơn cả sắc trời.
Ông không khỏi khuyên nhủ: “Cậu à, không phải nói xong rồi sao, đã tới nước này rồi, chi bằng tương kế tựu kế. Cậu với cô tạm thời tách ra, người theo dõi cậu sẽ tạm thời buông ta cô chủ. Cô chủ an toàn, cậu làm việc cũng thoải mái tay chân mà. Về phần cô Thương, dù sao cũng phải làm cho có lệ. Cứ lạnh lùng như vậy, sẽ có người nhìn ra vẫn đề đó.”
“Tạm thời tách ra.” Quý Thừa tự giễu nói, “Chẳng qua chỉ có mình tôi si tâm vọng tưởng mà thôi.”
Nhìn thấy hai người dựa vào nhau bên ngoài, Lý Hằng nghẹn lời.
Ngượng ngùng hồi lâu, ông nói: “Cậu chủ, trước đây bất luận là lỗi của cậu, cô vẫn có hiểu lầm với cậu, nhưng chuyện đã đến nước này, biện pháp duy nhất, chính là nhanh chóng làm xong chuyện. Chỉ cần đánh bá chủ và họ Thượng xong, tin đồn giữa cậu và cô Thượng sẽ tự sụp đổ, chuyện này có sức thuyết phục hơn bất cứ lời giải thích nào.”
“Giải thích?” Quý Thừa cười cười, “Lý Hằng, chú nghĩ rằng cái tôi sợ chính là không có cách giải thích? Giải thích là chuyện dễ dàng nhất, mấu chốt chính là người ta có hứng thú để nghe không. Chú cảm thấy lời giải thích của tôi, cô ấy còn muốn nghe sao?”
Lý Hằng không nói nên lời, Quý Thừa nói tiếp: “Hơn nữa, tôi có thể giải thích thế nào? Mặc dù tôi chỉ lợi dụng Thượng Vi, nhưng không thể gạt bỏ được chuyện tôi đã từng hoài nghi Diệp Nghi. Lý Hằng, chính bản thân tôi cũng không biết mình bị sao, nhưng khi cô ấy nói cho tôi đã bị mất con, phản ứng đầu tiên của tôi quả thực chính là, đó có phải kế hoạch để cô ấy rời khỏi tôi không?”
Trời chiều bị đường chân trời nuốt hơn phân nửa, đèn đường tuần tự sáng lên, bị cửa kính tối đen ngăn cách, chỉ còn là một khối bóng râm loang lổ. Mặt Quý Thừa ẩn trong bóng tối, bất giác có vẻ yếu ớt.
Lý Hằng đột nhiên cảm thấy khổ sở. Ông cùng chàng trai kiên định này xông pha suốt mười năm, chưa từng nhìn thấy dáng vẻ này của anh. Lý Hằng còn nhớ, khi vừa mới làm việc cho Quý Thừa, anh đã nói: “Tôi đã không còn gì để mất, cho nên không cần sợ gì cả, chỉ cần tiến về phía trước, lấy lại hết những thứ thuộc về tôi là được rồi.”
Nhưng khi đó anh còn có mục tiêu và hy vọng, còn muốn nhanh chóng báo thù, giành lại một Quý thị trọn vẹn. Đó chân chính không phải là không còn gì để mất. Không còn gì để mất là giống như bây giờ, ngay cả linh hồn cũng như bị rút hết, thù hận cũng không thể thành động lực nữa rồi.
Cho dù thù có báo xong, sau này phải thế nào? Đã không còn người không thể thiếu kia rồi, nên trải qua cuộc sống dài đằng đẵng và cô đơn thế nào?
“Diệp Nghi trách tôi không tin cô ấy. Tôi không phải không tin mỗi cô ấy, mà là ai tôi cũng không tin. Tất cả mọi người đều đã lừa gạt tôi. Diệp Nghi nói, cô sẽ chờ tôi về nhà mỗi ngày, nhưng hợp đồng vừa đến hạn cô ấy liền quyết định rời khỏi tôi. Cha tôi nói ông thương tôi, nhưng lúc ông còn sống cũng chưa từng nhìn tôi lấy một lần. Mẹ tôi nói tôi là con trai duy nhất của bà, nhưng bà chẳng những không phải mẹ tôi, ngược lại còn giết chết mẹ ruột của tôi, Lý Hằng, tôi muốn tin Diệp Nghi lắm, nhưng tôi không dám.”
“Cậu chủ…” Lý Hằng cực kỳ khó chịu, đang cố gắng nghĩ nên an ủi thế nào, lại bị cảnh tượng bên ngoài làm hoảng hốt, “Cậu chủ, cô đây là…”
Quý Thừa nghe tiếng nhìn ra, chỉ sững sờ nửa giây liền mở cửa xe, chạy vội ra ngoài.