Loảng xoảng…
Đồ bày trí trên bàn gỗ đều bị lùa xuống hết, chiếc bình cực lớn bị vỡ thành bảy tám mảnh. Trợ lý đứng nép một bên câm như hến: “A… an… anh…”
“Chuyện gì?” Diệp Sóc đấm tay vào tường, “Cô ta bị người lạ đưa đi, tung tích thằng nhỏ thì không rõ? Đây là chuyện chó má gì đây? Liên hệ với Thượng Vi cũng không được!”
“Vẫn chưa liên hệ được với cô Thượng, hành tung nhất thời cũng chưa tra ra được…”
“Lũ ăn hại!” Diệp Sóc quát, “Tìm mau, lật tung cái Macao này cũng phải tìm cho ra! Nếu không có thằng bé đó, ba nhà họ Thượng cũng không đủ để đền mạng!”
Cùng lúc đó, trong một biệt thự tư nhân kín đáo, Thượng Vi đang xem tin tức mới. Trong phòng không bật đèn, chỉ có ti vi phát ra ánh sáng nhàn nhạt, hắt lên khuôn mặt xinh đẹp hồng hào kia.
Sao có thể, chuyện này sao có thể?!
Xoảng một tiếng, ly rượu trong tay bay thẳng vào màn hình, bên trong nhất thời tắt ngúm. Thượng Vi tìm di động, run rẩy vài lần mới nhấn xong dãy số: “Mấy người làm ăn kiểu gì vậy, đây rốt cục là chuyện gì?”
“Dạ xin lỗi cô, chúng tôi đang dốc toàn lực điều tra…”
“Còn tra gì mà tra!” Thượng Vi đứng bật dậy, “Nhà họ Diệp đã tìm được con bé rồi! Lũ ăn hại, hai đứa nhỏ mà cũng giữ không được! Hiện tại hay rồi, đứa nên vứt thì bị người khác tìm được, đứa nên giữ thì không biết tung tích! Lũ các người rốt cuộc làm được gì!”
“Cô Thượng…” Chỉ nghe bên kia run rẩy nói, “Có thể cho tôi mạo muội hỏi một câu, thằng nhóc kia rốt cuộc lai lịch thế nào?”
Thượng Vi giận dữ nói: “Bộ chưa từng nói với anh sao, không nên hỏi thì đừng hỏi!”
“Cô Thượng, chuyện tới hiện nay, con bé đã bị họ Diệp tìm được, việc cấp bách chính là tìm thằng bé kia. Bây giờ Diệp Sóc tìm khắp chỗ của cô, không thấy thằng bé, hắn tuyệt đối sẽ không từ bỏ ý định. Chúng ta thì hoàn toàn không biết gì về thằng bé đó, thật sự không dễ ra tay, cô xem…”
“Thằng bé là tôi mượn ở chỗ Diệp Sóc.” Thượng Vi ngồi phịch xuống sô pha, vùi đầu vào lòng bàn tay, “Hình như nó là con hoang của một người bạn, vẫn luôn gửi nuôi ở chỗ hắn. Gần đây bị kẻ thù theo dõi, không dễ hành động, cho nên mượn cơ hội đưa tới chỗ tôi để tránh nạn.”
“Nếu là như vậy, tốt nhất cô nên hỏi thăm Diệp Sóc thân phận của thằng bé, phải có lai lịch rõ ràng, tôi mới có chỗ để bắt tay tìm kiếm được.”
Bực dọc cúp máy, Thượng Vi lại uống hớp rượu. Sau hồi lâu, cô do dự gọi điện thoại: “Hiện tại có chuyện không rõ lắm, loại chuyện thế này chỉ có một người có thể giải quyết được. Hàn Thiệu Thành… có biết cách thức liên hệ với ông ta không?”
Bóng đêm ngày càng dày đặc, bầu không khí căng thẳng càng lúc càng nồng. Chiếc xe màu tối lẳng lặng đỗ bên ngoài đồn cảnh sát, nhưng lâu rồi không thấy ai bước ra.
Bên trong xe, cô gái xa lạ như cảm nhận được gì, run run hỏi lại lần nữa: “Cô là Diệp… Diệp Nghi? Cô có quan hệ gì với Diệp Sóc?”
Diệp Nghi bất đắc dĩ cười cười: “Đó là một câu hỏi hay đấy. Bề ngoài, chúng tôi là anh em cùng cha khác mẹ, nhưng thực tế thì, quan hệ của tôi và hắn chỉ dùng một hai câu thì không thể nói rõ ràng được.”
Cô gái ngừng một lúc lâu, đột nhiên nhào vào cửa xe: “Thả tôi đi, cô thả tôi đi!”
Dưới tình thế cấp bách, Diệp Nghi chốt khóa cửa xe: “Cô chờ chút…”
“Thả ra!” Cô gái vốn ngồi giữa Nghiêm Hàn và Diệp Nghi, hiện tại lại nhào qua phía Nghiêm Hàn, lại cắn anh một cái, “Cầm thú, người họ Diệp đều là mặt người dạ thú!”
“Cô bình tĩnh chút đã!” Diệp Nghi vừa chế ngự cô, vừa quát, “Tài xế! Lái xe đi, về nhà!”
Diệp Nghi không nghĩ tới, cuộc đời mình cũng phạm vào tội bắt cóc. Cũng may, ‘con tin’ cũng không làm ầm ĩ lâu, sau khi cô la lên “Tôi có thể biết được Ngạn Ngạn đang ở đâu”, cô gái nọ giống như bị tắt đài, đột nhiên an tĩnh lại.
Hồi lâu, cô nhẹ giọng nói: “Ngạn Ngạn của tôi, cô biết thật ư?”
“Tôi không chắc lắm.” Diệp Nghi nói thật, “Nhưng mà, nếu vấn đề của cô là do Diệp Sóc tạo thành, có lẽ tôi biết ai có thể giúp cô.”
Chỉ một cái tên, Diệp Nghi quả thực không nắm chắc bao nhiêu. Nhưng Diệp Tông từng đề cập với cô, chuyện mượn tiền và chuyện bắt cóc xảy ra đồng thời, có lẽ là do Thượng Vi và Diệp Sóc cùng hợp mưu. Ngạn Ngạn luôn ở trong tay Thượng Vi, mà cô gái này lại biết Diệp Sóc… Nghĩ thế nào cũng cảm thấy quái lạ.
Vì thế, Diệp Nghi lại hỏi: “Cô và Diệp Sóc… quen biết thế nào?”
Cơ thể cô gái bỗng cứng ngắt, đầu gần như cúi thấp đến ngực. Diệp Nghi và Nghiêm Hàn liếc nhìn nhau, đồng thời im lặng.
Đến nhà, chỉ thấy Diệp Tông đang chờ ở phòng khách, vừa thấy họ vào, liền nháy mắt với cô. Diệp Nghi hiểu ý, giới thiệu với cô gái: “Đây là Diệp Tông, anh hai tôi. Người tôi nói có thể giúp cô, chính là anh ấy.”
Cô gái khiếp sợ, liếc nhìn Diệp Tông một cách đề phòng, rồi nhanh chóng cúi đầu. Diệp Tông đứng lên: “Diệp Nghi, sức khỏe Nghiêm Hàn chưa ổn, mệt mỏi cả buổi chiều rồi, em dẫn anh ta lên lầu nghỉ ngơi trước đi, sẵn tiện…”
Diệp Nghi đưa tay ra hiệu đã hiểu, kéo Nghiêm Hàn đi khỏi. Diệp Tông thong thả bước đến trước mặt cô gái, ôn hòa vươn tay: “Xin chào, tôi là Diệp Tông.”
Cô gái vô thức lui về sau, Diệp Tông không có vẻ gì là không vui: “Như cô biết, Diệp Sóc là anh cùng cha khác mẹ với tôi. Nếu cô biết hắn, vậy nhất định biết hắn là con cả, một lòng muốn kế thừa gia nghiệp, nhưng hiện tại lại ra ngoài gầy dựng sự nghiệp, chính bởi vì tôi đang ở vị trí của hắn.”
Cô gái giật mình, do dự ngẩng đầu. Diệp Tông vẫn duy trì động tác đưa tay: “Có lẽ cô từng nghe qua, thời gian trước tôi bị cuốn vào vụ án mưu sát. Chứng cứ giả tạo, người có ý đồ đẩy tôi vào chỗ chết, chính là Diệp Sóc. Tôi không biết hắn đã làm gì cô, nhưng đối với tôi, mục đích của hắn rất đơn giản, chính là tôi chết. Hiện tại, đã tin tôi tình nguyện giúp cô chưa?”
Cô gái rõ ràng chấn kinh. Sau hồi lâu, cô chậm chạp bắt tay Diệp Tông: “Diệp Sóc hắn… Hắn không muốn tôi chết, hắn muốn để tôi sống không bằng chết.”
Diệp Nghi bế Ngạn Ngạn xuống lầu, giờ phút này đang đứng ở góc cầu thang. Diệp Tông quả nhiên là người từng học qua tâm lý học, chỉ nói vài ba câu đã vạch rõ ranh giới với Diệp Sóc, giành được sự tin tưởng của cô gái. Thấy tiến triển thuận lợi, Diệp Nghi không muốn phá đám, dứt khoát đứng ở chỗ khuất nghe lén.
Chỉ nghe Diệp Tông ôn tồn hỏi: “Cô tên gì?”
“Hạ Hân.” Cô gái nhỏ giọng đáp: “Tôi đang làm việc trong sòng bạc của thủ hạ Diệp Sóc, sau đó hắn, hắn…”
Nói xong, tiếng nói nghẹn ngào của cô tắt lịm. Hồi lâu, Diệp Tông hỏi: “Hắn quấy rầy cô?”
“Tôi không phải người như vậy, tôi không chịu, sau đó hắn liền, hắn liền…”
Dưới lầu chỉ còn từng trận nức nở, Diệp Tông cũng im lặng thật lâu. Yên tĩnh trong chốc lát, có tiếng truyền đến, có lẽ là Diệp Tông rót nước cho cô: “Ngồi xuống đi, đừng đứng nữa.”
Một loạt tiếng bước chân qua đi, Diệp Tông lại hỏi: “Vậy Ngạn Ngạn kia… là con của cô và Diệp Sóc?”
Hạ Hân không phủ nhận. Diệp Nghi quay đầu, nhìn xuống đứa bé trong lòng. Diệp Sóc? Ngạn Ngạn là con của Diệp Sóc? Điều này sao có thể? Diệp Sóc đem con riêng của chính mình cho Thượng Vi mượn, làm con mồi tiếp cận Mạch Miêu?
Ngạn Ngạn như hòa bình, đối với mọi chuyện phát sinh chung quanh đều làm ngơ. Cuộc đối thoại dưới lầu vẫn còn tiếp tục: “Bắt đầu là hắn tới tìm tôi, tôi không quan tâm. Tôi từng nghĩ sẽ tránh né, nhưng hắn cũng không quá đáng, mà tôi còn có thêm ba tháng tiền lương, cho nên luôn ôm may mắn trong lòng. Kết quả có một lần hắn uống nhiều rượu, liền làm tôi… làm tôi…”
“Sau đó thì có Ngạn Ngạn?”
“Hắn uy hiếp tôi, còn uy hiếp người nhà của tôi, nói nếu tôi không sinh con, sẽ khiến chúng tôi không sống nổi.” Hạ Hân lại nói tiếp, “Tôi từng chạy trốn, kết quả bị hắn bắt nhốt lại, cho đến khi sinh con ra. Sau khi sinh con hắn liền đuổi chúng tôi ra ngoài, từ đầu đến cuối không liếc nhìn con, con bệnh sắp chết cũng không quan tâm. Lâu rồi tôi cũng không gặp hắn, nhưng hai tuần trước, hắn đột nhiên xuất hiện, nói con tôi hữu dụng, liền đem nó đi, ngay cả hắn mang nó đi đâu tôi cũng không biết…”
“Hắn đang tra tấn cô.” Tiếng Diệp Tông nặng nề, “Từ nhỏ hắn đã như vậy, thứ hắn muốn nhất định phải chiếm được, không chiếm được thì sẽ hủy diệt, mà làm trái ý hắn, sẽ bị tra tấn cực hạn.”
“Nhưng đó dù sao cũng là con ruột của hắn… Tôi bị hắn, bị hắn cưỡng hiếp, tôi hận thằng bé, thậm chí tôi từng nghĩ sinh ra sẽ vứt nó đi, hoặc là ngược đãi nó, đem hết tất cả uất hận với Diệp Sóc trút lên người nó, nhưng tôi không làm được… Dù sao đó cũng là máu mủ của tôi, nhưng Diệp Sóc, Diệp Sóc hắn…”
“Cô là người lương thiện.” Diệp Tông vỗ vỗ vai cô, “Nhưng có vài người không có lương tâm, càng không có tình thân cốt nhục.”
Diệp Nghi vẫn luôn bịt chặt tai của Ngạn Ngạn. Nghe đến đây, cô rốt cuộc không nhịn được, trực tiếp đi xuống lầu. Nhưng mà, phản ứng của Hạ Hân lại nằm ngoài dự kiến. Cô mờ mịt nhìn Ngạn Ngạn: “Cô Diệp, đây là con ai vậy?”
Diệp Nghi và Diệp Tông đồng thời sửng sốt. Chẳng lẽ Ngạn Ngạn này lại không phải là Ngạn Ngạn, hết thảy chỉ là trùng hợp tên thôi? Diệp Nghi nghẹn trong chốt lát rồi nói: “Thằng bé này cũng tên Ngạn Ngạn, được gửi nuôi ở nhà một người bạn của Diệp Sóc, tôi còn tưởng…”
“Cô Diệp nói biết Ngạn Ngạn ở đâu, chính là nói thằng bé này?” Đáy mắt Hạ Hân thoáng trống rỗng, “Không, đây không phải là Ngạn Ngạn của tôi.”
Diệp Nghi kinh ngạc nhìn Diệp Tông, chỉ thấy anh lắc đầu: “Em đưa thằng bé lên lầu trước đi, anh nói chuyện với cô Hạ thêm một lát.”
“Dạ được.” Diệp Nghi ngẩn ngơ xoay người.
Có chỗ nào rất không đúng. Tên họ, tuổi tác, thậm chí thời gian Ngạn Ngạn xuất hiện ở nhà họ Thượng, đều trùng khớp với những gì Hạ Hân cung cấp, phân tích thế nào cũng là nó không thể nghi ngờ, nhưng sự thật lại không phải, Hạ Hân không thể nhận nhầm con của chính mình được.
Nếu là như vậy, Diệp Sóc mang con của Hạ Hân đi đâu? Ngạn Ngạn trước mắt này, lại từ nơi nào đến?
Trong đầu Diệp Nghi rối thành một mớ bòng bong, mà Ngạn Ngạn vốn sợ người lạ, hiện giờ lại phát hiện bầu không khí lạ lùng, trề môi bật khóc. Diệp Nghi lắc lắc đầu, vội vàng dỗ dành: “Ngạn Ngạn ngoan nha, chúng ta lên lầu ngủ nhé?”
Ngạn Ngạn hoàn toàn như không nghe thấy, chỉ cúi đầu khóc. Diệp Nghi vừa chọc nó vừa đi lên lầu: “Ngạn Ngạn có đói không, có muốn ăn khuya không? Hay là, muốn xem phim hoạt hình không?”
Ngạn Ngạn vẫn làm lơ. Ai ngờ, Hạ Hân phía sau lầm bầm nói: “Ngạn Ngạn này cũng không nghe được à? Rất giống Ngạn Ngạn số khổ của tôi…”
“Cái gì?”
Trên sô pha, Diệp Tông đứng bật dậy. Cùng lúc đó, Diệp Nghi ở cầu thang cũng bất chợt quay đầu: “Cô Hạ nói gì? Ngạn Ngạn của cô không nghe được à?”
“Đúng vậy.” Hạ Hân lo sợ không yên nói, “Ngạn Ngạn của tôi bị điếc bẩm sinh, tôi không có khả năng chạy chữa cho nó, cho nên…”
Điếc bẩm sinh?! Tầm mắt Diệp Tông và Diệp Nghi đột nhiên giao nhau, sau đó đồng thời hướng tầm mắt về phòng của Đường Mật ở lầu hai. Ngạn Ngạn… Diện Diện!
‘Diện Diện’ lúc trước họ cứu về, không phải là con của Đường Mật, mà là con của Diệp Sóc! Còn thằng bé được gửi ở chỗ Thượng Vi, mới thật sự là Diện Diện!
Nhất định là như vậy. Lúc ấy Diệp Sóc bị cảnh sát điều tra, biết rõ bản thân khó giữ, vì không muốn cháu của họ Hàn rơi vào tay của Diệp Tông, nên đã mượn chính con ruột của mình đánh tráo. Mà hậu duệ chân chính của họ Hàn, lại bị hắn giấu ở chỗ Thượng Vi!
Cho nên, thằng bé Diệp Nghi đang bế trong tay mới chính là cháu trai của Hàn Thiệu Thành? Chiêu này của Diệp Sóc quả nhiên lợi hại. Ngoài mặt, đứa bé của họ Hàn bị Diệp Tông mang đi, sự chú ý của Hàn Thiệu Thành liền hoàn toàn chuyển sang Diệp Tông.
Bất cứ ai cũng không ngờ, trong tay Diệp Tông là lá bài giả, mà lá bài tẩy bị Thượng Vi dùng để tạo ra vụ bắt cốc, chỉ chờ chuyện này chấm dứt, sẽ đem trả lại thằng bé cho Diệp Sóc. Nhưng hai người họ cũng không dự đoán được, nửa dường nhảy ra Hàn Thiệt Thành, cướp hai đứa nhỏ đi, còn đưa Mạch Miêu về cho Diệp Tông!
Đi một vòng lớn, hiện tại con của Diệp Sóc, cháu của Hàn Thiệu Thành, lại có thể tập trung hết ở nhà của Diệp Tông!
Diệp Tông chậm rãi nở nụ cười: “Cô Hạ, tuy rằng đây không phải con trai cô, nhưng con trai cô ở đâu, hiện tại tôi đã biết. Nếu cô hạ có thể giúp tôi một chuyện, tôi không chỉ tìm thằng bé về cho cô, còn có thể dốc toàn lực chữa khỏi tai cho nó.”
“Thật ư?” Hạ Hân gần như nhảy dựng, “Con tôi đâu? Anh muốn tôi giúp anh thế nào?”
“Trước tiên mời cô Hạ ở lại đây đã, ngày mai tôi sẽ sắp xếp cho cô và con cô gặp nhau, chuyện giúp đỡ chúng ta sẽ bàn bạc kỹ hơn.” Diệp Tông rướn giọng gọi, “Quản gia, chuẩn bị phòng cho cô Hạ!”
Thấy Hạ Hân lên lầu, anh xoay người cười với Diệp Nghi: “Em à, cứ tưởng tượng mà xem, Diệp Sóc và Thượng Vi như thế nào chui đầu vào rọ? Ha ha, bọn họ cách mộ phần của chính mình không còn xa đâu.”