“Nè, Yamato-kun. Sao mình không dọn phòng đi?”
Tại phòng CLB Văn học như thường lệ, Yuzu đưa ra một đề xuất.
“Sao tự dưng lại muốn thế.”
Lúc đấy tôi đang cắm điều khiển chơi game, tôi dừng tay lại khi nghe những gì nhỏ nói.
“Hừm, nghĩ kĩ lại thì, từ khi câu lạc bộ ngưng hoạt động đến nay, đã ai lui tới và dọn dẹp chỗ này đâu, cậu có nghĩ vậy không? Lúc trước tớ cũng đã thấy phòng này bụi bám khá dày.
“Chà, nếu cô đã nói vậy thì, đúng là thế thật…”
Thật tình mà nói, căn phòng này chỉ là chốn lui tới tạm bợ của tụi tôi thôi, nên tôi cũng chẳng để tâm mấy. Nhưng dù gì thì tôi cũng đã ‘hẹn hò’ với Yuzu được một thời gian rồi, đúng là nơi này cần phải dọn dẹp thật.
“Ừm, đúng thế. Vậy thì hôm nay tụi mình lau dọn nhá.”
“Nhất trí!”
Kế hoạch hôm nay đã được định xong. Tôi lấy một cái xô từ tủ đựng dụng cụ dọn dẹp và rón rén đi lấy nước để không ai phát hiện ra. Tôi vừa lấy nước từ vòi của tòa nhà câu lạc bộ, vừa nhìn quanh rồi mang về phòng của CLB Văn Học.
“Này, tôi mang nước về rồi.”
Và ngay khi tôi vừa mở cửa—
“Umeoooowwwww?!”
Yuzu lao tới chỗ tôi trong khi la hét như một con mèo.
“U oaaa?!”
So với cơn sốc tinh thần do được gái ôm, cơn sốc về mặt thể xác lớn tới nỗi tôi ré lên như một con cóc.
“C-Chuyện gì thế?”
Trong lúc vẫn còn đang choáng sau cú va chạm, tôi hỏi Yuzu. Chưa có một giọt nước nào bị tràn ra ngoài cả, tôi nên được khen mới phải
“N-Nh… n… nện…”
Yuzu đang dí cả người vào cơ thể tôi trong lúc trả lời, đến mức mà tôi có cảm tưởng rằng cột sống nhỏ có thể gãy bất cứ lúc nào.
“Nện…? Ể, nệm…?”
Sao nhỏ lại muốn mua nệm trong phòng này? Vụ này khó hiểu à nha.
“Không! Là nhện! Trong phòng có nhện!”
“Trời ạ, tưởng chuyện gì, chỉ là con nhện thôi mà?”
Tôi tưởng có biến căng, ai dè chỉ là con nhện. Tôi thở dài thườn thượt, Yuzu lườm tôi với vẻ bất mãn.
“Cái biểu cảm đấy là sao? Để tớ nói nhá, không phải nhện thường đâu, được chưa! Là một con siêu to khổng lồ luôn. Có khi có độc không biết chừng!”
“Biết rồi, nên là bình tĩnh lại đê.”
Tôi nhẹ nhàng đặt xô nước xuồng sàn rổi an ủi Yuzu.
Và, ngay tại khoảnh khắc đó, tôi thấy một bóng đen di chuyển thoáng qua dưới chân mình. Tôi cúi xuống nhìn, và thứ lọt vào tầm mắt tôi lúc đấy là một con nhện to hơn cổ tay.
“NÓ ĐÓÓÓÓÓÓÓ!!!”
Yuzu ngay lập tức quay đầu và núp sau lưng tôi, rồi nhỏ nhảy tót lên người tôi như Konaki-jiji.
“Nặng quá! Xuống coi, con mắm này! Nhoi quá đó! Vậy mà còn dám tự gọi là nữ sinh cao trung à?!”
“Không được! Không được! Không được! Có con nhện to thế kia, sao tớ dám để chân xuống sàn được! Lỡ như nó bò lên chân thì sao! Cậu nên cảm thấy hạnh phúc vì được cõng tớ trên lưng mới phải! Sao lại về phe con nhện đó?! Lẽ ra cậu nên nói rằng ‘Nhờ mày mà tao mới được gắn kết với Yuzu yêu quý’ mới đúng.”
“Giờ này mà còn tự luyến được nữa hả? Sao chỉ có mặt đó của cô là chẳng bao giờ thay đổi vậy hả!”
Cơ mà, tôi còn chẳng có tâm trạng để tận hưởng cảm giác thịt thà cọ sát với nhau như này, vì con nhện còn to hơn và ghê hơn những gì tôi tưởng nữa.
“D-Dù sao thì, Yamato-kun, ra ngoài rồi nói chuyện.”
“Tôi hiểu rồi, đừng có mà làm loạn sau lưng tôi nhá?”
Tôi quay gót và bắt đầu bước ra khỏi phòng. Nhưng ngay lúc tôi làm thế, thì con nhện lại bò vòng quanh chúng tôi, không cho chúng tôi thoát.
“Kyaaaaaa! Yamato-kun! Quay xe, quay xeeeeee!”
“Oa, đừng có kéo! Cái lưng của tôi!”
Con nhỏ Yuzu đang ngồi trên lưng cố gắng ép tôi quay đầu; kết quả là, trông nhỏ như đang bẻ lưng tôi vậy.
“Ể, a a, tớ xin lỗi!”
Yuzu cuối cùng đã nhận ra và đột ngột thả lỏng lực kéo.
“Chờ chút… Nếu cô thả lỏng đột ngột như này thì—!”
Lúc đấy, tôi đang gồng mình để kháng lại cực kéo của Yuzu, nên một khi nhỏ không còn kéo nữa, thì đà tới sẽ làm tôi bị mất thăng bằng—rồi hai chúng tôi ngã xuống đất.
“Kyaaaaaaa!”
“Gaaaaah!”
Tôi bị kẹp giữa sàn nhà và nhỏ Yuzu trên lưng, mắt xoay mòng mòng do choáng. Do ngã sấp mặt xuống nền nhà, nên mũi tôi hiện giờ đau gần chết,
“Ai daa… Yuzu, cô có sao không?”
Tôi cố gắng kiểm soát lại tình hình, trong khi vẫn còn đang bị đè. Tôi quay đầu lại đằng sau.
—*Boing*
Ngay lập tức, đầu tôi đã được bao bọc bởi một thứ gì đó mềm mềm.
“Hyaaaa?!”
Và theo sau đó là tiếng thét thất thanh của Yuzu.
‘M-Mới nãy, đừng bảo là…’
Tôi có dự cảm không lành.
Tôi ngượng ngùng quay đầu lại một cách thiếu tự nhiên, trông như mấy con búp bê bằng thiếc đã bị gỉ. Khi đó, tôi thấy được Yuzu đang ngồi ôm ngực với khuôn mặt đỏ chót.
“C-Cậu cố tình phải không?”
“KHÔNG. Đấy là tai nạn nhá.”
Tôi giơ tay lên để chứng tỏ sự trong sạch của bản thân. Mặc dù vẫn có thể tỏ ra bình tĩnh, nhưng mặt tôi lúc này chắc cũng đỏ lòm rồi. Hai vành tai thì nóng bừng lên.
“Nói dối! Thường thì chả ai ngẩng đầu lên trong tình huống đấy cả.”
“Ai cũng sẽ thế thôi! Thử té sấp mặt xuống sàn xem! Không lẽ giờ tôi phải đi nói ‘Cảm ơn quý ngài Nhền Nhện nhé, nhờ Ngài mà tôi được tiếp xúc với Yuzu yêu quý’ hả?”
“Chả có ai đi chân thành cảm ơn một con nhện như thế cả! Cái tên số hưởng làm bộ làm tịch này!”
“Ai làm bộ làm tịch cơ?! Tình huống vừa rồi là hoàn toàn nhờ vào may mắn nhá! Đúng ra, chín phần mười là lỗi do cô đấy!”
“Aaa…”
Khi tôi phản pháo lại bằng một lí lẽ xác đáng, Yuzu nín bặt, có lẽ là nhỏ đã nhận ra lỗi của mình. Chắc là do chúng tôi cãi nhau chí chóe quá, nên con nhện không chịu nổi nữa và rời đi thông qua cánh cửa đang mở toang của phòng cậu lạc bộ.
“Aaaa… c-cuối cùng nó cũng chịu đi rồi.”
Yuzu thở phào nhẹ nhõm sau khi thiên địch của nhỏ rời đi.
“Pha vừa nãy tệ thật đấy…”
Nói thế thôi, chứ tôi nào quên được cái cảm giác mềm mại và kích cỡ của cái thứ đã bao bọc phần gáy tôi khi trước.
“…Yamato-kun, đồ dê xồm.”
Yuzu nói như thể biết rõ tôi đang nghĩ gì. Ngay sau đó, tôi nghiêm mặt lại.
“Vậy thì, chắc con nhện đó không có độc đâu nhỉ…? Nếu nó đẻ trứng trong đây thì rắc rối to đấy.”
“Thử tìm trên mạng xem sao?”
“Ừm, làm thế đi. À mà tớ không muốn thấy hình ảnh của mấy con nhện đâu.”
Yuzu hình như vừa tưởng tượng ra mấy hình ảnh đó hay sao, mà nhỏ nổi da gà da vịt tùm lum, mặt thì tỏ vẻ đau đớn.
Tôi lấy điện thoại ra và nhập một vài đặc điểm nổi bật của con nhện vừa rồi vào.
“Ừm… A, đây này, nhện cua lớn.”
“Độc tính thì sao? Nó có độc không?”
“Không sao hết, trong đây có nói rằng nó không có độc. Thật ra, mặc dù ngoại hình khá xấu xí, nhưng chúng lại được coi là có ích. Lí do là vì… chúng là những thợ săn gián cừ khôi nhất trong giới sinh vật. Chúng di chuyển từ nhà này sang nhà khác để săn đuổi gián, nên nếu nhà nào có sự xuất hiện của loài này, thì chắc chắn nhà đó có gián.”
“Trời đất, Yamato-kun. Có khi nào—”
Ngay khi Yuzu hiểu ra, thì tai ương lại một lần nữa ập đến.
Tôi thoáng thấy một bóng đen lướt qua tầm mắt.
“Umeowwwwwwwww?!”
“Oa oa! Cổ của tôi, cái cổ của tôiiii…!”
Ba mươi phút sau, một Yuzu đẫm nước mắt, cùng với một tôi với vết bầm trên cổ, đi ra ngoài cửa hàng tiện lợi và mua một lọ thuốc diệt gián.