Hi mọi người, mình là Zennomi và tranh thủ ngày lễ dịch 2 chương ngoại truyện thuộc tuyển tập ngoại truyện 1.
Tập ngoại truyện không liên quan tới chính truyện lắm, vẫn là bối cảnh hai bạn trẻ loanh quanh trong phòng câu lạc bộ. Nó cũng phần nào giải thích hai bạn trẻ dần có tình cảm với nhau cho người đọc khỏi thắc mắc, lửa gần băng lâu ngày cũng tan mà =]]
Chúc mọi người có ngày nghĩ lễ vui vẻ.
Zennomi.
======================
“Mà này Yamato-kun, hôm nay mình mang đồ tiếp tế nè.”
Trong phòng câu lạc bộ như mọi khi. Giữa lúc đang chơi game RPG, Yuzu nói vậy với tôi khi cả hai đang tạm nghỉ.
“Ta-da! Brandy Bonbon!”
Yuzu tự hào lôi ra một hộp bánh từ túi của cô ấy.
“Oa, trông đắt đấy. Có vụ gì à?”
Tôi hỏi Yuzu khi thấy hộp bánh xịn, và cô ấy vừa mở nó ra vừa nói,
“Bố mẹ mình được tặng ở nơi làm việc, nhưng bố mẹ không ăn nên đưa cho mình. Cùng ăn nhé.”
“Duyệt!”
Khi hộp mở ra, sôcôla hình cái chai xuất hiện.
“Thế thì tôi sẽ ăn cái này.” Tôi ăn trọn miếng sôcôla cỡ bé.
Vị ngọt thoáng qua miệng, rồi khi tôi nhai nó, mùi rượu mạnh tràn ngập trong miệng khiến hương vị chuyển sang vị đắng ngay tức thì.
“Ồ ngon quá. Đúng đắt xắt ra miếng.”
Yuzu cũng ăn trọn một miếng rồi mỉm cười tươi.
“Phải rồi. Tôi làm gì đủ tiền mua thứ này.”
Khi tôi đồng ý, Yuzu ưỡn ngực vênh váo.
“Lại còn phải nói? Cậu nên biết ơn mình đi, Yamato-kun.”
“Phải rồi ha. Cảm ơn Yuzu. Yuzu đúng là dễ thương và chu đáo, một cô bạn gái tuyệt nhất quả đất.”
“Ơ ơ? Hừ, cậu không cần phải nịnh mình thế.”
Yuzu tỏ ra hơi khó chịu khi tôi thật lòng khen cô ấy.
“Không phải thế, không chỉ lúc này, lúc nào tôi cũng cảm thấy như vậy. Yuzu không chỉ dễ thương, em cũng chịu khó quan sát người khác và hòa đồng. Tôi luôn nghĩ em là một cô bạn gái mà tôi có thể hãnh diện.”
“C-Cái gì vậy!? Yamato-kun! Cậu tự dưng liên tục tâng bốc mình đến phát sợ!?”
Yuzu rõ ràng đang hốt hoảng. Mặt đó của nàng cũng dễ thương kinh khủng.
Thế rồi, nàng nhìn hộp bánh Brandy Bonbon và xem chừng đã phát hiện ra gì đó.
“Đ-Đừng bảo là… cậu say đó nhé?! Mới chỉ một cái bánh?!”
“Thôi nào… Mới có xíu say đâu mà say? Yuzu cũng biết đùa đó chứ. Nhưng mặt đó của em cũng dễ thương. Không phải, là do em dễ thương nhường này, em làm gì cũng dễ thương hết trơn, ghét ghê.”
“Say mèm rồi! Yamato-kun, vậy là cậu sẽ thành ra thế này khi say à?!”
Mắt Yuzu ánh lên vẻ không biết phải làm sao nữa. Nàng bị sao thế nhỉ? Chà, miễn là nàng dễ thương thì sao cũng được. Đằng nào là nhờ nàng cất công mang sôcôla tới tận đây, tôi nên cảm ơn nàng.
Yuzu luôn muốn có chuyện liên quan tới hai đứa để nàng có thể kể với bạn bè, thế nên bây giờ, tôi sẽ tranh thủ cơ hội này để có thêm chuyện cho nàng.
“Yuzu, em mang sôcôla tới đây mà không ăn thì phí lắm. Tôi sẽ giúp em ăn chúng. Đây, aaa nào ~”
Tôi bóc một chiếc bánh sôcôla và đưa về phía miệng Yuzu.
“Ya-Yamato-kun chưa bao giờ chủ động như này…! M-Mình nên làm thế nào bây giờ?”
Yuzu cứng đơ người như thể sững sờ. Mặc dù là một nhỏ ái kỷ, nàng cũng hay mất cảnh giác thế đó; khiến tôi không còn cách nào khác ngoài là bên chủ động.
“Nào, Yuzu.”
Tôi vòng tay ôm lấy hông Yuzu để ngăn nàng chạy thoát, đẩy miếng sôcôla vào miệng nàng.
“Măm…!?” Trước sự tấn công bất ngờ của tôi, nàng chỉ kịp khẽ rên lên, ấy vậy nàng vẫn ăn miếng sôcôla tôi đút cho nàng.
“Ngon không?”
Tay vẫn ôm nàng, tôi ghé sát mặt nhìn nàng. Nàng chỉ đỏ mặt gật gật. Mặt nảng đỏ bừng lên, quá sức dễ thương.
“Yuzu, em đỏ tới tận tai. Dễ thương quá đi ~”
Như thể bị hấp dẫn, tôi chạm vào chiếc tai đỏ ửng của Yuzu.
“Ơ, a, au, au…” Yuzu giật thót, nhưng nàng vẫn đóng băng.
Trong lúc đó, tôi cứ chạm vào chiếc tai mềm của nàng.
“Ya-Yamato-kun…!”
“Em xấu hổ à?”
“T-Tất nhiên ạ…” Yuzu trả lời bằng giọng nhỏ nhẹ khi tôi hỏi.
Đáng yêu ghê.
“Ra vậy, nhưng tôi không cưỡng lại được. Yuzu thẹn thùng dễ thương quá.”
“Wu-wuuu… Không ngờ lại tới mức này…! Mình sẽ chết vì xấu hổ mất…! Mình cần phải làm gì đó…!” Yuzu thì thầm gì đó rất nhanh khi nàng bắt đầu chìm vào suy nghĩ.
Dễ thương ghê.
“À phải rồi Yamato-kun. Mình hơi khát. Có một chai trà trong túi mình, cậu lấy giùm mình được không?”
“Tất nhiên rồi. Em đợi chút nhé.”
Lúc hộp sôcôla được lôi ra, túi vẫn còn để mở; tôi lấy ra một chai trà trong chai PET, mở nắp rồi đưa nó cho nàng.
“Đây.”
“Cảm ơn… Được rồi!”
Khi Yuzu nhận chiếc chai, nàng nhìn về phía tôi với ánh mắt quyết tâm.
“Yamato-kun, xin lỗi nhé!”
Rồi nàng đút chai nước vào miệng tôi.
“Ực?!”
Tôi không kịp phản ứng trước hành động mãnh liệt đột ngột của nàng và theo phản xạ uống trà đang chảy trong miệng mình.
“Làm ơn! Nếu thương mình thì hãy uống hết đi!”
Nàng bảo tôi làm vậy thì tôi làm sao mà từ chối được. Nên tôi tiếp tục uống… Và màn sương trong đầu tôi dần dần tan đi.
“Ư… Nãy giờ mình làm cái gì vậy…?”
Tôi trở nên tỉnh táo hoàn toàn sau khi uống hết chai trà.
“Ya-Yamato-kun…! May quá, cậu trở lại rồi!”
Yuzu thở phào một hơi dài từ tận đáy lòng.
Ngay lập tức, mắt hai đứa chạm nhau. Nhưng như hai cực nam châm trái dấu, hai đứa quay ngoắt ra phía khác theo phản xạ.
“Ưm, cậu tỉnh rồi à?”
“… Ừ.”
“Cậu còn nhớ gì không?”
“… Không sót một cái nào.”
Tôi chỉ có thể trả lời Yuzu với cảm giác muốn đi chết. Yuzu cảm thấy tôi khó xử, nhìn về phía tôi và cố an ủi.
“Ừm… Mình cũng không có ghét đâu nhé? Chỉ là mình chưa chuẩn bị tinh thần đầy đủ.”
“Không, không sao! Không cần phải tiếp tục! Chỉ làm mọi chuyện tệ hơn thôi! Oaaaaaaa! Tôi muốn chết! Cái quái gì vậy! Thằng vẹo nào! Đứa nào đã kiểm soát cơ thể tôi nãy giờ?!”
Tôi vô thức ôm đầu và lăn lộn trên sàn.
“K-Không sao mà! Dễ thương gấp mười lần so với Yamato-kun của mọi khi! Nhân cách đó xịn hơn nhiều!”
“Tôi bình thường đểu hơn tên đó hả! Tôi không muốn biết điều đó! A, giờ thì tôi chỉ muốn biến mất!”
Lúc đó, mắt tôi bắt gặp nguồn gốc của mọi chuyện, cái brandy bonbon đó. Theo phản xạ, tôi đưa tay lấy một cái và bóc ra.
“Yamato-kun?! Sao cậu lại muốn ăn thứ đó nữa!”
“Trật tự! Tôi không thể tỉnh táo nữa! Tôi không nghĩ ra cách khác để loại bỏ cảm giác nhục nhã này được! Đừng cản tôi!”
“Tất nhiên mình sẻ cản! Nếu cậu yêu chiều mình như thế thì tính mạng mình sẽ gặp nguy hiểm! Thậm chí có những lúc mình đã xấu hổ muốn chết tới nơi rồi!”
“Không sao đâu. Yuzu, cô có sức mạnh lý trí mạnh mẽ, cô sẽ quen ngay thôi! Aaa, phần đó của em cũng dễ thương nữa, Yuzu.”
“Không kịp rồi! Ư aaaaaaa! Lại nữa!”
.
Một tiếng đồng hồ sau đó, tôi muốn được chết và tan vào hư vô.