Hãy hẹn hò với người cực kì đáng yêu như mình đi!

cặp đôi chim chuột không ngừng qua điện thoại vào buổi tối

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

“Phù… Cuối cũng cũng xong bài tập. Giờ mới tám rưỡi.”

Tối thứ sáu, tại phòng của tôi. Sau khi hoàn thành bài tập về nhà trên lớp, tôi dựa người vào ghế và vươn vai. Hôm nay Yuzu có vài công chuyện với bạn nên tôi không ghé qua phòng câu lạc bộ văn học; có nhiều thời gian nên tôi quyết định nhanh làm hết bài tập.

“Chỉ vì có một ngày nghỉ lễ mà kỳ nghỉ kéo dài thành ba ngày từ ngày mai, thế nhưng cái đống bài tập này vẫn quá nhiều…”

Cơ mà mình cũng làm xong hết rồi, ba ngày tới mình sẽ chơi game cho đã. Mà không nhất thiết phải ngày mai, nếu muốn thì tối nay triển luôn cũng được---

Tôi đang định vớ lấy con game console, loại khác với loại retro ở phòng câu lạc bộ văn học thì đột nhiên, âm thanh nhạc chuông từ điện thoại reo lên.

“Làm gì có ai lại gọi điện cho mình nhỉ?” tên cô độc như tôi đây nói vậy, chỉ tổ khiến tôi cảm thấy mình thảm hại.

Nhưng mà tôi hơi đoán ra được người gọi là ai rồi.

“Dạ, alo?”

[Alo. Đây có phải Yamato-kun không ạ?]

Đúng như tôi nghĩ, giọng nói phía đầu dây bên kia là của Yuzu.

“Ừ. Sao thế? Có chuyện gì à?”

[Bộ không có chuyện gì thì người ta không được gọi cho bạn trai của mình hả?]

“Không phải là không được. Chỉ là tôi chuẩn bị chơi game nên tôi sẽ dập máy đây. Thứ ba hẹn gặp lại trên trường!”

[Này! Sao cậu lại kết thúc cuộc gọi từ bạn gái mình dễ dàng thế hả?! Lại còn ngay sau khi mình nói một câu cực sến nữa.]

Ngay khi tôi định dập máy, bên kia thốt ra lời phàn nàn cáu kỉnh.

“Vậy ra cô ý thức được câu đó sến lắm hả…”

[Tất nhiên là có rồi. Nếu không thì bình thường còn lâu mình mới nói mấy câu đó. Cậu nên biết là, con gái nói câu này khiến họ trở nên dễ thương hơn.]

“Mặc dù tính toán rất kỹ nhưng cô lại quá thành thật. Được rồi, nể độ mặt dày tráo trở đó nên tôi sẽ tiếp chuyện với cô.”

Trên hết là, nếu giờ tôi mà dập máy thì dễ là nhỏ sẽ dỗi lắm.

[Hờ, nghe chướng tai thật… thôi kệ đi, cậu vừa làm gì thế, Yamato-kun?”

“Tôi làm bài tập về nhà. Vừa làm xong.”

[Thế à? Mình cũng vừa làm xong, và giờ mình đang uống cà phê.]

Có lẽ hào hứng vì hai đứa cùng làm xong một việc, giọng Yuzu nghe hơi cao hơn.

[Nè Yamato-kun, hay là cậu cũng uống cà phê đi?]

“Tại sao?”

[Hmm, chẳng phải làm thế sẽ đem lại cảm giác chúng ta đang chia sẻ chung một khoảnh khắc sao?]

“À tôi cũng không phiền lắm… vừa hay tôi có một lon cà phê ở đây, được chứ?”

Tôi mở nắp lon cà phê Emerald Mountain mà tôi chuẩn bị để uống trong lúc học.

[Cảm ơn. Cậu nghĩ sao? Cậu có thấy niềm vui khi chia sẻ chung khoảnh khắc với mình chứ?]

“Vâng vâng. Tôi là người hạnh phúc nhất thế gian này.”

Tôi hùa theo trò tự luyến của nhỏ và uống một hụng cà phê.

[Chuẩn chuẩn. Thế thì mình sẽ tặng Yamato-kun hạnh phúc một món quà khác.]

“Hả? Quà?”

Tôi đang băn khoăn không biết là cái gì thì âm thanh thông báo tin nhắn vang lên. Tôi kiểm tra trên màn hình điện thoại; một tin nhắn đính kèm ảnh được gửi từ Yuzu.

“Gì đây…?”

[Nghĩ ngợi nhiều làm gì. Thử mở xem?]

Tôi mở ra theo như nhỏ bảo—một bức ảnh selfie của Yuzu, có vẻ là vừa chụp xong.

Nhỏ đang mặc chiếc áo phông có vẻ là đồ mặc ở nhà, tay cầm một cốc cà phê; so với nhỏ của mọi khi, bức ảnh này là phiên bản thoải mái của nhỏ.

“Gì đây…?” Tôi lặp lại câu vừa nãy, và Yuzu phía đầu dây bên kia khúc khúc cười.

[Mình bảo rồi mà, quà đấy. Một bức ảnh của Yuzu-chan đang tận hưởng khoảng thời gian riêng tư. Cảm động chưa? Nếu có thì cậu có thể đặt nó làm ảnh nền điện thoại.]

“Tại sao chứ…”

[Dù mình nghĩ là chắc chắn sẽ không xảy ra, nhưng nó là để phòng trừ trường hợp cậu ngoại tình!]

“Tức là cô đang bắt tôi khoe ra là tôi có bạn gái ấy hả…? Ê, cô có tin tưởng tôi không thế?”

Tôi chưa bao giờ tỏ ra rằng mình sẽ đi ngoại tình, nên đây là vì thiếu tin tưởng sao?

[Không không, mình tin cậu không được ai thích đâu, nhưng vẫn là để cho chắc thôi.]

“Cô đặt niềm tin vào đâu vậy? Cô phải đánh giá tôi dựa trên tính cách hay gì đó như thế chứ!”

[Mình có mà. Không kỹ năng giao tiếp, không biết nghĩ cho người khác, không được đứa bạn nào giới thiệu với con gái; đúng, đó chính xác là tính cách của một người không thể ngoại tình!]

“Tôi ngạc nhiên là cô đang hẹn hò với một kẻ như thế đó!” Tôi nạt lại.

Không ngờ tôi lại dễ nổi giận như thế. Nhưng vì danh dự của mình, tôi cần phải xác minh lại.

“Tôi không ngoại tình, chẳng phải là vì tôi chung tình… à không, làm gì có tình mà chung. Thế là vì tôi chân thành…? Mà không, mình có phải bạn trai thật của nhỏ đâu, chân thành cái gì? Nếu không thì là vì không ai cuốn hút hơn Yuzu…? Không, chắc chắn là có. Về mặt tính cách thì có cả đống người ăn đứt nhỏ.”

[Yamato-kun? Cậu đang lẩm bẩm cái gì thế?]

Yuzu thấy kỳ lạ nên tôi hồ hởi trả lời, “Đúng rồi, bình tâm nghĩ lại thì có lẽ tôi sẽ ngoại tình bất cứ lúc nào khi có cơ hội.”

[NÀY! Cậu kết luận cái kiểu gì thế hả!]

“Tôi rất lấy làm tiếc, nhưng mong cô hãy tha thứ. Sau nghĩ kỹ, tôi thấy lỗi nằm ở phía cô vì không thể giữ tôi lại.”

[Logic quá lệch lạc! Thế mà cậu dám bảo mình đánh giá cậu dựa trên tính cách chứ!]

Tôi không dám bật lại nữa.

“Ấy ấy bình tĩnh, tôi đùa thôi. Ngay từ đầu thì tôi có muốn hẹn hò với cô đâu, nên không phải lo.”

[Biết rồi… nhưng mà, mình vẫn phải làm cho chắc, nhớ đặt lại hình nền đấy nhé?]

“Rồi rồi.” Tôi gật đầu gượng cười.

Hơi xấu hổ thật đấy, nhưng nếu nó khiến Yuzu vui hơn thì nghĩ ngợi gì nữa?

[Nè Yamato-kun, cậu không định gửi ảnh của cậu cho mình à?]

Khi tôi tưởng mình thoát cái trò xấu hổ này rồi, nhỏ lại bày thêm trò phiền phức nữa.

“Cô cần làm gì? Hình của tôi thôi mà…”

Tôi còn chưa từng chụp ảnh selfie bao giờ.

[Ơ? Cậu không sợ mình sẽ ngoại tình à?]

“Không sao. Tôi không xấu xa đến mức nghi ngờ người mình đang hẹn hò.”

“Cậu bảo ai xấu xa cơ!” Yuzu gào lên vì câu cà khịa của tôi. Haha, sướng cả người.

[Hmm… Nếu cậu quyết không chụp thì gửi ảnh phòng của cậu đây, Yamato-kun.]

Nhỏ vẫn chưa từ bỏ ý định lấy ảnh của tôi, nên nhỏ đổi yêu cầu.

“Ảnh phòng của tôi hả?”

[Đúng. Mình đang nghĩ không biết phòng cậu ở như thế nào ta.]

“À, có nhiêu đó thì không sao… Mà phòng này chẳng có gì hay ho đâu. Chờ chút.”

Tôi bật camera điện thoại và chụp một góc phòng ngẫu nhiên. Có game console, kệ tivi, giá sách và trên đó có mấy con hạc giấy—một căn phòng rất bình thường của một nam sinh cao trung.

Tôi chụp lại một bức và gửi cho Yuzu.

[A, đây rồi. Ồ, ra là thế này. Đúng là một căn phòng bình thường! Mình đang tưởng tượng có mô hình của thanh kiếm huyền thoại hay gì đó, không có dấu hiệu của mấy thứ chuunibyou nhỉ?]

Chuunibyou: bệnh thích tỏ ra ngầu khi đến tuổi dậy thì.

“Làm gì có! Tôi là kiểu người không đem mấy thứ RPG vào đời sống bên ngoài.”

[Thế tiện tay chụp ảnh chỗ cậu giấu sách bậy đi. Bìa thôi cũng được.]

“Ai cho cô xem chứ?!”

[Ồ, vậy là cậu còn không phủ nhận sự tồn tại của chúng.]

“Ồ… Cô giỏi hỏi khéo đấy nhỉ?”

[Thường thôi.]

Diễn biến cuộc trò chuyện đang bất lợi về phía tôi, tốt hơn hết là nên đánh trống lảng.

“Thế phòng của Yuzu thì sao?”

[Cậu tự tiện thay đổi chủ đề nói chuyện luôn. Mà thôi nếu lộ ra gu kỳ lạ gì của cậu thì cậu khóc mất, nên mình sẽ tha cho cậu.]

Tôi làm gì có mấy thứ đó! Tôi hoàn toàn bình thường.

Tôi muốn khẳng định điều đó nhưng nén lại trong lòng và chờ Yuzu chụp ảnh.

“Đây, của cậu đây.” Ngay sau đó là một bức ảnh gửi tới tôi.

Tôi đoán bức ảnh được chụp ở gần cửa vào; nó chụp lại toàn bộ căn phòng. Căn phòng gọn gàng và sạch sẽ, đồ đạc có màu pastel dễ thương. Thứ bắt mắt tôi là cách dùng cốc để đựng mấy thứ nhỏ nhỏ, như là bút và đồ trang trí.

“Cô có nhiều cốc thế. Thích chúng lắm à?”

[Ừm. Khi thấy một cái cốc dễ thương là mình mua luôn.]

“Ồ… Không ngờ đó.”

Chí ít thì sở thích riêng của nhỏ là thứ tôi không hề biết vì hai đứa chỉ gặp nhau trên trường. Nhờ nói chuyện qua điện thoại thế này mà cảm giác như tôi có thể thấy một con người khác của nhỏ.

[Gọi cho nhau vào buổi tối thế này cũng hay đó nhỉ. Chúng mình biết rõ về nhau hơn.]

Có vẻ Yuzu cũng có chung suy nghĩ với tôi, nhỏ nói vậy với tông giọng nghịch ngợm.

“Cũng đúng.” Tôi cũng thành thật thừa nhận, Yuzu bèn khẽ khúc khích.

[À phải rồi, hay là lần tới chúng mình đi mua cốc cùng nhau đi?]

“Tôi không phiền nhưng… đừng bảo là cốc đôi đó nhé?!”

[Tất nhiên rồi! Mình nghĩ nói chuyện điện thoại như này và uống cà phê bằng cốc đôi tuyệt lắm đấy!]

“Được thôi, nếu cô muốn thì tôi không phiền…” Tôi hơi xấu hổ khi làm vậy, nhưng giọng Yuzu rất hăng hái nên nếu tôi từ chối thì không hay lắm.

[Yay! Thế bao giờ đi đây?]

“Có ba ngày nghỉ bắt đầu từ ngày mai, một trong ba ngày đó nhé?”

[Úi xin lỗi cậu. Mình có hẹn với bạn trong cả ba ngày rồi.]

Giọng Yuzu trầm xuống ra vẻ hối lỗi. Hờ, nhỏ là riaju được nhiều người quý mến mà, cũng không có gì bất ngờ.

“Thế sau giờ học hôm thứ ba nhé.”

[Ừm được. Nhưng mà…] Yuzu đồng ý nhưng vẫn vương vấn gì đó.

“Sao thế? Có vấn đề gì à?”

[Không hẳn là vấn đề, nhưng mình nhận ra thế có nghĩa là sau giờ học ngày hôm nay, mình sẽ không thể gặp Yamato-kun trong ba ngày rưỡi.]

“Thì bình thường mà?”

[Ơ?... Nhưng như thế buồn lắm.] Tông giọng Yuzu đang hờn dỗi vu vơ. Tôi có thể tưởng tượng nhỏ phồng má ở phía bên kia điện thoại.

“Đành chịu thôi, kín lịch hết rồi mà.”

[Mình biết…]

Nhỏ nói vậy rồi khựng lại một lúc trước khi nhẹ nhàng thì thầm, [Mình muốn gặp cậu.]

“…Bây giờ luôn á?”

[Không. Con gái ra đường giờ này làm sao được… nên là hôm nay không gặp được rồi.]

“À cũng đúng.”

[…]

“…”

[…..]

“… Tôi hiểu rồi. Tôi sẽ đến trước cửa nhà cô ngay bây giờ đây.” Tôi bị áp lực vô hình đánh bại và đầu hàng.

[Thật không?] Ngay lập tức, giọng Yuzu phấn khích trở lại.

“Miếng liêm sỉ lại rơi đâu mất rồi… Cô biết không, nếu không phải tôi mà là người khác thì cô đúng là đồ của nợ.” Tôi vô thức làm ánh mắt ra vẻ khinh bỉ dù biết nhỏ không thấy tôi lúc này.

[Yamato-kun nè, như thế được chứ?]

“Hừm, tôi vừa làm bài tập mấy tiếng đồng hồ rồi, nên tôi muốn vận động cơ thể một chút.”

[Ahaha. Ai rơi cục liêm sỉ ấy nhỉ, đồ tsundere.]

“Im đê. Đến đó rồi tôi sẽ búng sưng trán cô cho mà xem. Chuẩn bị tinh thần đi.”

[Kyaa, sợ quá sợ quá đi ~ Thế mình sẽ chờ nha.]

“Hờ.”

Tôi dập máy, thở dài rồi vơ lấy áo khoác và chìa khóa xe đạp.

“Chậc, bạn với chả gái…”

Sau khi lẩm bẩm câu đó, tôi nhìn lên màn hình TV và thấy cái mặt tôi phản chiếu trên đó; ngạc nhiên thay, miệng tôi đang nở nụ cười toe toét.

“Mày cười cái gì mà cười?” Cảm thấy hơi xấu hổ, tôi tự rủa bản thân và rời khỏi phòng.

==========================

Hi mọi người, mình là Zennomi vừa thi xong giải tích :'(

Nhắc lại hai tập ngoại truyện này có thể gọi là độc lập với truyện chính, về mặt nội dung lẫn người dịch, lấy bối cảnh là hai đứa hâm này đang giả vờ yêu nhau một cách rất gượng gạo.

Các chương cũng không rời rạc đâu (nó giống như manga ngắn), sẽ có liên kết với nhau ở mấy chương cuối, và có cực nhiều hint giữa hai đứa nhỏ.

Còn về người dịch thì mình chơi cả raw lẫn eng, nhưng theo ý độc giả mình sẽ dịch

mấy chương eng mình thấy hay ho và chán rồi thì sang raw, không phụ thuộc vào tốc độ nhóm DnD đang dịch chính truyện :'( Thôi mọi người hóng tạm ngoại truyện nha, mong team DnD đẩy nhanh tiến độ dịch vol 2 đáng mong chờ và mua vol 3 cho mình đọc ké.

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ.

Truyện Chữ Hay