Cuối cùng cũng kết thúc một ngày thi đầy mệt mỏi.
Kiệt sức vì bài kiểm tra cộng thêm hiểu lầm chưa thể giải quyết, tôi mua một lon café au lait ở máy bán hàng tự động trước khi đến câu lạc bộ văn học.
“Cứ thế này mình sẽ bị loét dạ dày vì stress mất…”
Về căn bản thì tôi hiện tại kiểu như là muốn nói nhưng không thể nói và không đủ can đảm để nói ra. Nếu cứ để thế này, mọi chuyện sẽ ngày càng trở nên khó xử theo thời gian. Tôi phải nghĩ ra cách nào đó thôi.
“Oh, Yamato hả?” Khi tôi đang suy nghĩ một mình, bỗng có ai đó gọi tên tôi.
Tôi nhìn lên và thấy Hina ở đó, cô đang mặc một chiếc áo jersey.
“Yo, Hina! Cậu đang có buổi luyện tập hả?” Tôi vẫy tay đáp lại và Hina tiến về phía tôi.
“Yep. Tớ quên mua nước uống thể thao nên định đi mua. Cậu thì sao?”
“Tớ đang suy nghĩ xem nên làm sao để giải quyết vấn đề đây…” Tôi yếu ớt thở dài.
Hina lo lắng và lén nhìn tôi. “Về Giáng Sinh hả?”
Hina đã quen tôi một khoảng thời gian dài, vậy nên cô có thể dễ dàng nhìn thấu tôi.
“Ừ…”
“Gì cơ? Cậu vẫn chưa giải quyết được cái đó hả?” Có lẽ ngạc nhiên vì tôi quá chậm chạp, Hina khịt mũi.
Điều đó cũng dễ hiểu, cơ mà tôi cũng có lí do riêng để không nói ra.
“Đâu có ngờ là Yuzu lại thích nó đâu. Tớ không thể tự mình nói ra sự thật được.”
“Tớ hiểu rồi. Sẽ không hay nếu làm cậu ấy thất vọng.” Hina gật đồng và tỏ ra thông cảm với tình thế khó xử của tôi.
“Vậy đó. Nhưng tớ cần phải giải quyết nó. Cậu có cách nào không?” Tôi tuyệt vọng hỏi Hina.
“Để đó cho tớ. Tớ có ý hay.”
“Thật ư? Nói tớ biết đi.”
“Trong những tình huống như vậy, ‘Người khôn ngoan sẽ tự khắc phục nhược điểm của bản thân thông qua việc quan sát thiếu sót của người khác’.”
“Ý cậu là sao?”
“Đó là một chiến thuật cơ bản. Đầu tiên, cậu nên kể một câu chuyện về một người phải chịu đau khổ vì hiểu lầm không được giải quyết. Khi Nanamine-san nghe xong, cậu ấy sẽ nghĩ thế nào?”
“Chắc là nhỏ sẽ nói đó là lỗi của người đó khi không giải quyết được hiểu lầm…Ồ, tớ hiểu rồi.”
Tôi đã hiểu ra trong khi đang trả lời Hina, cô mỉm cười gật đầu.
“Hãy để cậu ấy nghĩ rằng sẽ rất tệ nếu không giải quyết được hiểu lầm từ đó sẽ khiến cậu ấy nghĩ tích cực về hành động này. Đó là điều quan trọng nhất.”
“Đó là một chiến thuật hay đấy. Cơ mà nên kể chuyện thế nào mới được?”
Thật kì lạ khi hỏi một người đã từng là người hướng nội, nhưng mà bây giờ quá muộn để nói điều đó rồi.
“Hmm, nếu là tớ, tớ sẽ nói rằng tớ đã hiểu lầm rằng Yamato là một người không thân thiện và nhàm chán, nhưng hóa ra cậu cũng khá thú vị. Kiểu vậy đó.”
“Bộ có cái hiểu lầm nào được giải quyết hả?! So với vết thương mà tớ đã nhận, phần danh dự tớ lấy lại được là quá ít!”
Đúng như tôi nghĩ, suy nghĩ của người hướng nội thật xa vời.
“Nếu kể về những câu chuyện như vậy, Nanamine sẽ nghĩ rằng việc giải quyết hiểu lầm là rất quan trọng đúng chứ?”
“Chẳng có thông điệp nào trong cái câu chuyện đó cả!”
Trước sự phản đối của tôi, Hina cười khúc khích và xoa dịu tôi. “Bình tĩnh nào. Cậu sẽ chỉ phải cố gắng hơn chủt khi bước vào vấn đề thôi mà. Cứ coi nó như việc đóng thuế thôi.”
“Mức thuế này cao đến mức có thể nổ ra một cuộc cách mạng đó!”
Những gì nhận lại so với mức giá tôi đã bỏ ra là quá thấp!
Dường như cảm thấy câu chuyện vừa rồi không thuyết phục được tôi, Hina đặt tay lên cằm suy nghĩ một lát.
“Vậy cái này thì sao: tớ nghĩ Yamato là một người thông minh và tốt bụng, nhưng thật ra cậu ta rất khó gần và không thân thiện. Thật là hiểu lầm tai hại!”
“Sao nó lại thành như vậy rồi?! Sau khi giải quyết xong cái hiểu lầm đấy, câu chuyện chỉ dẫn đến sự tuyệt vọng thôi!”
“Eh? Tớ nghĩ nó đem lại cho cậu cái nhìn tích cực hơn chứ?”
“Có mỗi cậu thấy tích cực thôi! Bộ cậu không có ví dụ nào bình thường hơn tí hả?”
Hina bối rối, nhưng sau đó vẻ mặt cô trở nên tươi sáng hơn. “Ah, nếu nói từ kinh nghiệm của cậu, thế thì hãy nói rằng cậu đã hiểu lầm về một người bạn cùng lớp luôn che đi khuôn mặt bằng tóc mái, nhưng cậu ấy thật ra rất dễ thương khi kẹp gọn phần mái ấy bằng kẹp tóc thì sao?”
Đó chính xác là trải nghiệm thực tế của tôi và nó vô cùng dễ hiểu.
“…” Hina im lặng một lúc.
Trong khi tôi đang phấn khích vì cuối cùng cũng đã có một ví dụ đàng hoàng, Hina lại có vẻ mặt phức tạp vì lí do nào đó.
“Sao thế?”
Khi tôi hỏi, Hina bỗng lấy tay che mặt.
“Thật xấu hổ khi tự mình nói điều đó…”
“Cậu tự làm bản thân xấu hổ á?! Thế sao còn nói điều đó?!”
“Tớ đang chờ cậu vặn lại đó…”
“Ah, xin lỗi! Do tớ đã quá quen với mấy người tự luyến.”
Thật vậy, nếu nghĩ về điều đó thì đây chỉ là phản ứng bình thường.
Tôi cảm thấy thật tệ khi để Hina chết trong sự xấu hổ, cô đang cố gắng để làm dịu tình hình.
“Hah…Đừng nghĩ nhiều quá, cứ chờ lúc cậu ấy đang vui và xin lỗi là được.”
“Tớ xin lỗi đã làm cậu chán nản!”
Khi tôi nhìn mặt Hina lần nữa, nó đã trở nên đỏ bừng. Sẽ rất tàn nhẫn nếu tiếp tục cuộc trò chuyện này.
“D-Dù sao thì…Cậu đã cho tớ rất nhiều gợi ý. Tớ sẽ thử từng cái vậy.”
“Okay…Tớ đi trước đây.”
Hina mua một chai nước uống thể thao rồi quay lại nhà thể chất. Trông cô ấy hoàn toàn kiệt sức.
Liệu cậu ấy có tập luyện được khi đang mệt mỏi như vậy không nhỉ?
“Cơ mà đây không phải lúc lo cho người khác, mình cần phải giải quyết vấn đề của bản thân cái đã.”
Sau khi vứt lon café au lait tôi đã uống vào thùng rác, tôi mua một lon cà phê cho Yuzu rồi đi đến câu lạc bộ văn học.
Mặc dù tinh thần của Hina bị tổn hại về nhiều mặt, nhưng việc để Yuzu có suy nghĩ tích cực về việc giải quyết hiểu lầm là một ý tưởng hay. Thêm nữa, còn có vài cách để xem lúc nào cô nàng đang có tâm trạng tốt nữa.
Tôi đã nói là sẽ hoãn lại cho đến sau khi thi đúng không nhỉ? Nói dối đó. Quyết tâm của tôi đôi khi bị lung lay, nhưng tôi sẽ thử mọi cách có thể.
Tôi lẻn qua hành lang tòa nhà câu lạc bộ và mở cửa vào phòng câu lạc bộ văn học.
“Yo! Xin lỗi đã để cô đợi lâu!” Tôi mỉm cười nhiều nhất có thể để chào Yuzu, cô nàng đã bắt đầu học.
“…Tớ không có chờ cậu” Yuzu chỉ liếc nhìn tôi rồi ngay lập tức quay trở lại quyển vở.
Tâm trạng của Yuzu tệ đến mức tôi có thể nhận ra qua câu trả lời ngắn gọn. Kế hoạch mà Hina cho tôi đã hỏng hết một nửa chỉ sau 5 giây bước vào phòng.
“Ừm…Yuzu-san? Có chuyện gì hả?”
Tôi đã vô tình dùng cách nói lịch sự khi gọi Yuzu, và rồi cô nàng ngẩng mặt lên nhìn tôi.
Yuzu lấy điện thoại ra và đưa cho tôi xem. Đó là bức ảnh chụp tôi và Hina đang nói chuyện trước máy bán hàng tự động…
“C-Cái này là…?!”
Ánh mắt Yuzu trở nên sắc bén hơn.
“Bạn tớ vô tình nhìn thấy và gửi cho tớ! Tớ đã tự hỏi cậu đi đâu mà không đến đây. Ra là cậu có một cuộc hẹn bí mật!”
Thôi xong, tôi đã đánh giá thấp các mối quan hệ của Yuzu!
“Vậy, cậu có gì để nói không?!”
“Đ-Đó chỉ là hiểu lầm thôi! Tớ thề là không có gì xảy ra cả!” [note56819]
Chết tiệt! Tôi nghĩ đến việc giải quyết hiểu lầm chỉ để tạo ra thêm một hiểu lầm khác!
Chờ đã! Nếu lúc này tôi sử dụng câu nói ‘Người khôn ngoan sẽ tự khắc phục nhược điểm của bản thân thông qua việc quan sát thiếu sót của người khác’ thì chẳng phải sẽ giải quyết được cả 2 hiểu lầm sao?
“Bình tĩnh lại nào Yuzu, nghe tớ nói này.”
“Heh…Vậy là cậu định kiếm cớ hả? Được rồi, tớ sẽ nghe.” Yuzu vẫn cảm thấy khó chịu khi tôi cố gắng giải thích, cơ mà cô nàng đã dịu đi một chút.
Được rồi, đây là cơ hội của tôi để đưa ra vài ví dụ và cho Yuzu thấy tầm quan trọng của việc giải quyết hiểu lầm.
“Sẽ rất tai hại nếu không giải quyết được hiểu lầm. Tớ biết một người bạn cùng lớp luôn che đi khuôn mặt bằng tóc mái, nhưng khi tớ đưa cậu ấy chiếc cặp tóc, nó khiến khuôn mặt cậu ấy trở nên dễ thương bất ngờ, điều đó đã làm thay đổi suy nghĩ của tớ về cậu ấy. Cậu thấy chưa Yuzu, điều quan trọng là phải giải quyết những hiểu lầm như vậy” [note56820]
“Đó chẳng phải là Hiiragi-san sao? Cậu đang tính kể cho tớ một câu chuyện tình lãng mạn đấy hả? Cậu thật sự không có ý định giải quyết hiểu lầm đúng không?!”
“Huh? Tớ chọn sai ví dụ hả?”
“QUÁ SAI LUÔN ĐẤY CHỨ!”
O-Oh, điều này xảy ra quá bất ngờ nên tôi lấy luôn câu chuyện tôi đã nghe trước đó, nhưng hình như tôi vừa tự bắn vào chân mình rồi.
“Điều này chưa đủ để chứng tỏ là cậu đang ngoại tình sao?! Yamato là đồ lăng nhăng! Đồ ngốc!”
“Đợi một chút!” Sau khi tự đào hố chôn mình, tôi vẫn tiếp tục cố gắng giải thích.
Ngày hôm đó tôi đã phải tuyệt vọng giải quyết cái hiểu lầm mới tạo ra nên đến cuối cùng tôi đã không thể giải quyết cái hiểu lầm trước đó về Giáng Sinh.