Sau khi đến trường, chúng tôi không có thời gian để thư giãn trước khi bước vào kì thi. Đề thi buổi sáng không khó cũng không dễ; như mọi lần, tôi có thể nói vậy.
“Phù, cuối cùng chúng ta cũng qua được buổi sáng. Yamato-kun, cậu có nghĩ sẽ được điểm tốt không?”
Chúng tôi đang ăn trưa trong phòng câu lạc bộ văn học. Yuzu thở phào nhẹ nhõm và đặt hộp cơm trưa lên trên bàn.
“Thật may là không có môn nào quá khó. Nhưng cũng không thể chủ quan được, vẫn còn buổi chiều nữa.”
Tôi ngồi đối diện Yuzu và bắt đầu ăn bữa trưa của mình.
“Đúng vậy. Chúng ta mới đi được một nửa chặng đường.”
“Yeah. Vậy nên hãy ăn nhanh nào. Tớ cần phải ôn bài cho buổi chiều nữa.”
Tôi ăn nhanh hơn bình thường nhưng Yuzu còn nhanh hơn thế; cô nàng đã đóng hộp cơm trưa lại rồi.
“Cảm ơn vì bữa ăn!”
“Nhanh thế? Biết là phải ăn nhanh, nhưng có nhất thiết phải ngấu nghiến vậy không?”
“Cậu thô lỗ quá đó. Chỉ là tớ chuẩn bị ít thức ăn hơn bình thường để không bị buồn ngủ vào buổi chiều thôi.” Yuzu bĩu môi
“Ra vậy. Cũng hợp lí đó chứ.” Tôi cũng đã ăn xong bữa trưa của mình. Nếu để bụng rỗng thì sẽ không thích hợp để ra chiến trường.
Sau khi cả hai đã ăn xong, tôi cất hộp cơm vào cặp và lấy sách vở ra.
“Okay, vậy bây giờ bắt đầu học thôi nhỉ?”
“Mn…Tớ chắc là thôi.” Yuzu lắc đầu sau khi nhấp một ngụm trà.
“Wow, chill quá vậy? Mới sáng cô còn học ghê lắm mà?” Tôi bị choáng váng trước vẻ thư thái của nhỏ.
“Nghỉ ngơi cũng quan trọng lắm đó. Do buổi sáng tớ đã học quá nhiều nên buổi chiều rất dễ mệt mỏi. Nếu bây giờ mà nhồi nhét quá nhiều, tớ sẽ bị mất tập trung.”
“Hiểu rồi, việc nghỉ giải lao cũng rất quan trọng.”
Suy cho cùng, nếu nói về học hành và thi cử thì Yuzu tốt hơn tôi, vậy nên tôi có thể nhận được một số lời khuyên hữu ích.
“Đúng vậy. Vậy nên tớ đang thư giãn một cách hợp lí.”
Vừa nói xong, Yuzu chuyển sang ngồi bên cạnh tôi.
“Vậy nên hãy chiều chuộng tớ để tớ được xoa dịu đi nào” Yuzu đột ngột đưa ra yêu cầu.
“Tôi cũng cần được xoa dịu mà…”
“Cậu có thể tự xoa dịu bản thân bằng cách chiều chuộng tớ. Đôi bên cùng có lợi mà.”
“Tôi có lợi chỗ nào hả?”
Tôi trừng mắt nhìn Yuzu, nhỏ đập hai tay vào nhau như thể vừa nghĩ ra một ý tưởng hay vậy.
“Thế cô muốn tôi chiều chuộng cô như thế nào?”
“Hmm…Vậy thì hãy nói những lời ngọt ngào với tớ nhé.”
“Okay đơn giản! Đường, mật ong,…”
“Không phải kiểu ngọt ngào đó! Trò đùa đó lỗi thời quá rồi!”
“Tất nhiên là nó phải dính rồi.”[note59891]
“Lố bịch quá!”
Mặc dù tôi đã chiều theo nhưng không hiểu sao trông Yuzu có vẻ khó chịu.
“Hừ…Tớ đã chiều chuộng cậu nhiều như vậy, tại sao cậu khó khăn với tớ thế?”
“Từ từ đã, tôi không nhớ là tôi được cô chiều chuộng lúc nào cả.”
“Tớ có, rất nhiều là đằng khác. Tớ đã cho cậu gối đùi…Tớ còn ngoáy tai cho cậu trong khi gối đùi nữa.”
“Chỉ là gối đùi thôi mà? Mà khoan, đó cũng được tính là chiều chuộng hả?”
Tôi thậm chí không yêu cầu điều gì trong số đó cả. Đó chỉ là những tình huống ngẫu nhiên thôi.
“Okay, thế thì cậu cho tớ gối đùi thì sao?”
“Ehhhh….” Tôi lên tiếng phản đối.
“Lẹ lên! Giờ nghỉ trưa quý giá sắp kết thúc rồi đó!” Khi tôi tỏ ra miễn cưỡng, Yuzu thúc giục tôi.
Tôi cũng không muốn lãng phí thời gian cho việc tranh luận. Vậy nên tôi thở dài và kéo ghế lại.
“Thôi được rồi…Đây.”
“YAY!”
Tôi tự hỏi có gì hay ho khi gối lên đùi một đứa con trai, nhưng Yuzu nằm lên một cách vui vẻ.“Gừ…Không phải lúc trước cô nói cô là một cô gái cứng rắn và không muốn tiếp xúc thân mật với tôi sao?”
Yuzu ngơ ngác nhìn tôi. “Tớ vẫn là một cô gái cứng rắn mà. Chỉ là sức tấn công của Yamato-kun quá mạnh làm xuyên thủng hàng phòng ngự của tớ thôi.”
“Tôi không nhớ là mình đã làm điều gì đó tương tự vậy…”
Tôi là người theo chủ nghĩa hòa bình và sẽ không bao giờ gây hấn với những người khác giới.
“Cậu không nhận thức được điều đó?
À, tớ biết nè, nó giống như kiểu ai đó nói ‘Tôi đã làm gì sao?’ vậy.”
“Cô học cái đó ở đâu vậy? Khả năng phòng thủ của cô chỉ mỏng như tờ giấy cô biết không?”
Yuzu bĩu môi khi tôi nhìn chằm chằm nhỏ.
“Cậu nói gì cơ? Tớ rất nổi tiếng đó. Tớ là một cô gái bất khả xâm phạm và luôn từ chối những thứ như vậy.”
“Vậy thì gu của cô tệ thật.”
“Cái sự tự ti đó là sao vậy? Mà, mặc dù sức phòng thủ gần như bằng 0, nhưng tớ lại có sức tấn công rất cao. Nhờ vậy mà Yamato-kun mới yêu tớ đó.”
“Ê, ai mới…”
Ai mới là người đang yêu hả…Tôi định vặn lại nhưng lời nói của tôi dừng lại trước khi kịp thốt ra.
Tôi biết là chúng tôi chỉ đang nói chuyện phiếm. Nhưng đó là khoảng thời gian khá nhạy cảm, và nó có liên quan đến Giáng Sinh nữa.
Tôi im lặng một lúc suy nghĩ rằng liệu nói vậy có khiến Yuzu thất vọng hay gì đó hay không. Hiển nhiên là cô nàng không bỏ lỡ thời cơ này rồi.
“Eh? Cậu không phủ nhận luôn hả? Tớ hiểu rồi, hehe…Mà, tất nhiên là không cần phải nói rồi.”
Tôi nghĩ cô nàng sẽ trêu chọc tôi, nhưng Yuzu lại ngoảnh đi với khuôn mặt đỏ bừng.
Ê này này! Thế này là hiểu lầm lại càng nặng hơn hả? Sẽ tốt hơn nếu như tôi bị trêu chọc đó!
“Ơ không, tôi không có ý như vậy…”
Tôi trở nên quay cuồng vì tình huống trở nên tồi tệ hơn vào thời điểm không ngờ tới. Điều đó càng làm Yuzu tin rằng mình đã đúng và cô nàng cũng trở nên im lặng.
“…”
“…”
Khó xử quá. Tôi nên làm gì bây giờ?
“Nghe nè, Yamato-kun.”
“Hử? À ừ.”
Yuzu đã phá vỡ bầu không khí im lặng. Tôi vô thức sửa lại tư thế và đáp lại.
“…Nếu Aki tỏ tình thành công vào đêm Giáng Sinh, mối quan hệ này của chúng ta sẽ chấm dứt phải không?”
“Ừ thì, chắc là vậy.”
Tôi đã hoàn toàn quên mất điều đó, lẽ ra nó nên như vậy.
“Trong trường hợp đó…Cậu sẽ nuông chiều tớ như lúc này chứ?”
Đôi mắt của Yuzu nhìn xuyên qua tôi. Tôi đã bị cuốn hút, nhưng vẫn gật đầu một cách máy móc.
“Ừ được rồi. Nó cũng giống như lần chia tay trước đó thôi mà.”
Tôi cố gắng để cho qua chuyện này, nhưng Yuzu không muốn vậy. Cô nàng nắm chặt áo tôi và cố gắng kéo tôi lại gần.
“Không phải như trước kia…Tớ muốn nhiều hơn nữa và mãi về sau.”
Tôi bỗng nhiên thấy sợ. Nếu như tôi giải quyết hiểu lầm trong tình huống hiện tại…Có lẽ chúng tôi sẽ không bao giờ có thể quay lại như trước.
“Yeah…” Tôi gật đầu.
Hm, liệu có nhất thiết phải giải quyết nữa không khi chúng tôi đã đi xa đến vậy…
“Phải vậy chứ! Việc này giống như phần thưởng cho cậu khi được nuông chiều cô gái dễ thương như tớ đó! Aww, Yamato-kun đúng là may mắn quá đi!”
“Đừng có mà phấn khích như vậy, cái đồ tự mãn này!”
Khỏi phải bàn cãi gì nữa, cái hiểu lầm này cần phải được giải quyết.
Thế là trong giờ nghỉ trưa đó, tôi lại càng trở nên quyết tâm hơn.