Một buổi chiều ngày thường, tôi đang đứng trước nhà ga trong bộ thường phục.
“…Mình thực sự cần phải làm gì đó sớm thôi.”
Với quyết tâm mãnh liệt, tôi đứng đợi Yuzu trước nhà ga.
Bắt đầu từ hôm nay, chúng tôi sẽ xả hơi sau kì thi.
Những bài kiểm tra dài dằng dặc cuối cùng cũng kết thúc vậy nên mọi chuyện chắc là sẽ ổn thôi kể cả khi tôi không cân nhắc liệu có làm Yuzu thất vọng hay không. Hơn nữa, cái hiểu lầm ngoại tình kia cũng đã được giải quyết vậy nên không còn gì phải lo lắng cả.
“…Cuối cùng cũng đến lúc phải giải quyết nó rồi.” Tôi nghiến răng, thúc giục bản thân.
Hôm nay là ngày trả bài nên chúng tôi chỉ phải ở trường nửa ngày.
Chúng tôi đã có một buổi hẹn hò để thực hiện lời hứa mua khăn quàng cho Yuzu. Đây cũng là cơ hội cuối cùng để tôi có thể giải quyết hiểu lầm.
“Nói là vậy…cơ mà cũng một khoảng thời gian dài trôi qua, giờ càng khó để đề cập đến nó.”
Hơn nữa, một số nghi ngờ cũng nảy sinh; liệu Yuzu có thật sự hiểu ý nghĩa đằng sau ‘Sự kiện Giáng Sinh trọn vẹn’ hay không?
“Cũng có thể Yuzu không biết ý nghĩa ban đầu của nó giống tôi lúc trước…”
Nếu thật sự là vậy, thì tôi càng giải thích hiểu lầm sẽ càng làm mọi thứ rối hơn thôi. Trước tiên, phải tìm hiểu xem ý nghĩa thực sự của sự kiện này với Yuzu là gì cái đã.
“Ah, Yamato-kun! Xin lỗi đã để cậu chờ lâu!”
Khi tôi đang xác nhận lại lần nữa những điều cần làm thì Yuzu chạy đến. Cô nàng mặc một chiếc váy trắng dài đến đầu gối cùng với chiếc áo khoác xám và tất đen.
“Oh, yo.” Tôi bỗng lo lắng kì lạ và lúng túng đáp lại.
“Hm? Có chuyện gì sao Yamato-kun?”
Yuzu dường như có thể dễ dàng nhìn thấu nỗi lo lắng của tôi, cô nàng nhìn tôi đầy nghi ngờ.
“K-Không có gì.”
“Trông không giống như là không có gì lắm.” Yuzu càng nhìn kĩ gương mặt tôi hơn.
Tạm thời, cứ bỏ qua đi đã. Tôi muốn tự mình nói với Yuzu hơn là để sự hiểu lầm ấy vô tình bị lộ ra.
“T-Tôi ổn. Chỉ là căn bệnh dị ứng khi đứng trước nhà ga của tôi bùng phát thôi.”
“Đây là lần đầu tớ nghe thấy căn bệnh đấy đó.”
Cái lí do kiểu gì vậy hả?! Nghe là thấy vô lí rồi?! Tôi bình tĩnh lấy lại hơi thở
“Phù…Xin lỗi, không có gì đâu. Tôi đang hơi lo lắng về bài kiểm tra thôi.”
Khi tôi đưa ra lí do hợp lí, Yuzu gật đầu đồng ý.
“Oh, ra vậy. Tớ tưởng cậu đã quá say mê sự dễ thương của tớ đến mức phát điên chứ.”
“Cái đấy mà cô cũng nghĩ ra được nữa hả?”
Cơ mà chuyện sẽ chẳng đi đến đâu nếu chúng tôi cứ đứng yên ở đây.
“Vậy thì giờ đi mua khăn quàng thôi nhỉ?” Tôi nói ra mục đích chính của buổi hẹn hôm nay, nhưng Yuzu lại trưng ra vẻ mặt nghĩ ngợi gì đó.
“Hmm…Cũng được, nhưng mà đây cũng là dịp ăn mừng đã vượt qua bài thi, vậy nên tớ muốn đi đâu đó trước. Cũng lâu rồi tớ mới đến đây và tớ cũng chắc rằng cậu đang rất muốn đi dạo xung quanh để khoe cô bạn gái dễ thương này đúng chứ?”
“Cảm ơn sự quan tâm của cô nhưng mà sai rồi đấy. Cơ mà tôi cũng muốn đi đâu đó trước.”
Có thể dễ dàng nhắc đến vấn đề khi đi dạo hơn là khi Yuzu đang tập trung vào việc chọn chiếc khăn.
“Chốt vậy nhé. Đi thôi!”
“Okay.”
Cứ thế, chúng tôi bước đi cạnh nhau.
“Cụ thể là cô muốn đi đâu?”
“Để coi, thường thì trong những dịp như này mọi người sẽ đi karaoke. Cậu nghĩ sao?”
Tôi làm khuôn mặt nghiêm túc và nói cho Yuzu biết chân lí của thế giới.
“Nghe này, Yuzu. Người hướng nội không đi karaoke.”
“Huh? Tại sao?” Người hướng ngoại như Yuzu sửng sốt như thể tôi đang nói gì đó bất ngờ.
“Rất khó để hát trước mặt mọi người, hơn nữa bọn tôi không có bài hát yêu thích nào nên điều đó càng trở nên khó khăn hơn nữa.”
“Không ai để ý đến nhạc của người khác quá đâu Yamato-kun. Họ đều tập trung vào việc chọn bài của mình hết rồi. Cậu tự ti quá đó.”
“Thật á? Với tất cả sự phấn khích…nó thật sự là một hoạt động cô đơn đến vậy sao?”
Trước khi thức tỉnh tính cách hướng nội như bây giờ, tôi cũng đi karaoke như bình thường. Khi có ai đó đang hát, tôi thường cố gắng tỏ ra thật phấn khích. Phải chăng tôi cảm thấy ngột ngạt vì đã cố gắng nhưng chẳng để làm gì?
“Tôi nghĩ tôi vừa nhận ra sự thật phũ phàng…Ugh, tôi thậm chí còn nhớ lại lịch sử đen tôi của mình nữa.”
“Yamato-kun, đừng có trở nên rầu rĩ như vậy chỉ sau vài phút đầu vậy chứ.”
Có vẻ như tâm trạng của tôi rầu rĩ đến mức như đang dự đám tang vậy.
“Thế còn xem phim thì sao? Nghĩ lại thì tớ chưa bao giờ đi xem phim cùng Yamato-kun.”
“Ổn đấy. Tôi cũng thích xem phim.” Tôi thẳng lưng và lấy lại tinh thần.
Thấy vậy, Yuzu cũng trở nên tươi tỉnh hơn.
“Okay, vậy thì đi thôi!” Yuzu nắm tay tôi và kéo tôi đến rạp phim.
Tôi đã quen với việc nắm tay Yuzu như một cặp đôi. Khi ý nghĩ đó lóe lên, tôi không nói ra mà chỉ đi cạnh cô nàng.
“Cũng lâu lắm rồi tôi chưa đến rạp phim.”
Tôi thường xem phim online, vậy nên đây là một trong những lần hiếm hoi tôi đặt chân đến nơi này.
“Yamato-kun, cậu thích thể loại phim nào?”
“Để mà nói thì chắc là mấy bộ phim hành động của phương Tây. Tôi thích mấy thể loại mà có nhiều vụ nổ ấy.”
“Tớ cũng thế! Khi đến rạp phim thì cậu sẽ muốn có thứ gì đó kích thích thị giác đúng chứ?”
Tôi ngạc nhiên trước câu trả lời của Yuzu.
“Bất ngờ thật đấy. Tôi tưởng cô thích những live-action chuyển thể từ shoujo manga cơ. Thể loại mà có mấy diễn viên trẻ đẹp trai ấy.”
“Thực tế là tớ xem thể loại đó nhiều nhất.”
Nhìn Yuzu cười khúc khích trước những lời đó, tôi nhận ra.
“Cô đi cùng bạn bè hả?”
“Chính xác.”
Tôi tự hỏi khi chúng tôi ở công viên giải trí, quả thực là rất khó để luôn giữ vững hình tượng của mình trong mắt mọi người.
“Nhưng hôm nay tớ rất mong đợi vì được xem thể loại yêu thích của mình đó.”
“Vậy hả? Nhưng tôi đang muốn xem phim kinh dị.”
“Tại sao cậu lại nhắc đến phim kinh dị vào lúc này chứ?! Không phải cậu vừa nói thích phim hành động hay sao?!”
“Không, tôi chỉ nghĩ rằng thay vì xem phim hành động, sẽ thú vị hơn nếu nhìn cô sợ hãi tột độ vì phim kinh dị.”
“Cậu nghĩ bạn gái mình là cái gì thế hả?!”
Yuzu phồng má giận dỗi, tôi cười khúc khích đáp lại.
“Đùa thôi mà. Tôi sẽ để cô chọn phim, thế nên đừng làm cái vẻ mặt giận dỗi một cách khiêu gợi như thế nữa.”
Mặt Yuzu lập tức sáng lên.
“Hoho…Cậu càng ngày càng làm tốt hơn trong việc nhận ra sự dễ thương của tớ ngay cả khi tớ đang làm khuôn mặt giận dỗi đó Yamato-kun.”
“Tôi cảm thấy mình đang phát triển cái khả năng không cần thiết thì phải.”
Trong khi đang nói chuyện phiếm, chúng tôi đã đến rạp phim. Yuzu mua vé và chúng tôi bước vào rạp. Đúng lúc chúng tôi vừa ngồi xuống thì đèn tắt.
“Chúng ta đến đúng lúc ghê.”
Tôi tập trung vào màn hình khi nghe giọng nói vui vẻ của Yuzu. Một vài khoảnh khắc trôi qua trước khi bộ phim bắt đầu. Đó là một bộ phim hành động phương Tây có yếu tố khoa học viễn tưởng, hoàn toàn phù hợp với sở thích của tôi.
Sự tập trung của tôi dồn hết vào bộ phim…cơ mà đến giữa chừng thì có một vấn đề.
Một nam diễn viên da trắng và nữ diễn viên tóc vàng đã có một cảnh “hành động nảy lửa”. [note56842]
“…”
“…”
Khó xử quá!
Tôi muốn xem Yuzu ở bên cạnh đang thế nào, nhưng mà tôi không có đủ can đảm để làm điều đó. Trong khi đó, “tiếng đánh vần” của nữ diễn viên vẫn vang vọng khắp rạp.
Tôi lo lắng đến mức bắt đầu cảm thấy khát. Tôi đưa tay ra tìm ly nước trái cây—thứ lẽ ra phải đang nằm trên tay vịn ghế, nhưng tôi lại chạm vào tay Yuzu.
*tiếng thở hổn hển*
“…!”
Chúng tôi nhanh chóng rút tay lại như có dòng điện chạy qua. Với phản ứng vừa rồi, tôi nhận ra Yuzu cũng đang để ý đến tôi.
Từ từ đã! Thế khác nào tôi bị cảnh “hành động” cuốn theo và nắm lấy tay Yuzu?
Trong tình huống dễ phát sinh ra hiểu lầm như vậy, tôi vô tình liếc sang bên cạnh. Và rồi, ánh mắt chúng tôi chạm nhau.
Yuzu đang cứng đờ với khuôn mặt đỏ bừng, cúi xuống vì xấu hổ.
Rồi xong, Yuzu hoàn toàn hiểu lầm! Hẳn là cô nàng đang nghĩ rằng có tên biến thái bị cuốn theo bộ phim và cố gắng để đụng chạm cơ thể!
Vì bộ phim vẫn còn đang chiếu nên tôi không thể giải thích được, chỉ có cảm giác xấu hổ bất lực giữa chúng tôi. Kết thúc càng nhanh càng tốt giùm tôi với!