Vào sáng sớm ngày hai mươi bảy tháng Chạp, tuyết đã rơi suốt một lúc lâu khiến cả mảnh đất giống như vừa thay một chiếc áo mới màu bạc, trông đẹp vô cùng.Tuy Trình Mẫn đã tỉnh ngủ rồi nhưng mắt vẫn không mở ra nổi.
Cô sờ vị trí bên cạnh một cái nhưng chỉ cảm nhận được chút hơi ấm nên hẳn anh mới rời giường không lâu.Cô nằm trên giường nướng thêm một lúc rồi chơi điện thoại thêm một hồi mới chịu rời giường đi rửa mặt.Rửa mặt xong cô mới chú ý tới khung cảnh bên ngoài cửa sổ.Trình Mẫn đứng trước cửa sổ sát đất duỗi người một cái.
Trong sân, ngọn cây nhỏ bé bị tuyết phủ dày đến nỗi phải cong xuống nhưng đến khi tuyết rơi xuống hết thì nó lại lắc mình trở lại hình dáng ban đầu.
Nhìn vậy mới thấy giống như nó đang bắt chước động tác của cô vậy.Sau buổi trưa, Trình Mẫn ôm mèo ngồi đọc sách.
Đột nhiên cảm thấy buồn ngủ nên định lên giường nằm ngủ một lát, nhưng cuối cùng lại chơi điện thoại đến nỗi không ngủ được nữa.Lục Hạo Nam vẫn nhớ chuyện hôm nay cô sẽ về Hồng Kông nên về biệt thự rất sớm.
Vừa vào phòng ngủ đã thấy Trình Mẫn đang lười biếng nằm chơi điện thoại còn con mèo thì nằm bên chỗ của anh, cọ cọ cái đầu đầy lông vào khăn trải giường.
Mỗi khi cái đuôi mèo màu xám quét qua cánh tay của Trình Mẫn thì cô sẽ duỗi tay vuốt ve con mèo hai cái.Lục Hạo Nam đi tới bế con mèo lên, mặc nó giãy giụa mà mang ra khỏi phòng rồi đóng cửa lại.Trình Mẫn lập tức tỏ thái độ: “Sao anh lại đuổi bé cưng của em ra ngoài vậy?”Trong phòng có bật lò sưởi, Lục Hạo Nam lại đang mặc tây trang nên không khỏi cảm thấy nóng bèn tiện tay cởi áo khoác ra.Trình Mẫn xuống giường, đi tới trước mặt anh, bàn tay lặng lẽ mò lên ngực anh.
Cô vờ tỏ vẻ lẳng lơ, hỏi: “Quyến rũ em hả?”Lục Hạo Nam nhìn cô một cái thật sâu.Ngay tức khắc, thiên lôi câu động địa hỏa.
[][] Ám chỉ trạng thái kích tình nóng bỏng giữa đôi tình nhân.Lần này lại có trò mới.
Trình Mẫn trơ mắt nhìn anh tiến vào cơ thể mình từ phía sau qua tấm gương sát đất.
Thị giác và cơ thể đồng thời bị kích thích khiến cho cô lên đỉnh hết lần này đến lần khác, để lại từng vũng nước mờ ám dưới đất.Trình Mẫn lên đỉnh đến nỗi chân nhũn ra, bèn nhắm mắt lại, quyết định không nhìn nữa.
Nhưng anh giống như đã chơi tới nghiện vậy và bắt cô phải mở mắt nhìn cảnh kích tình này ở khoảng cách gần.
Nếu cô muốn nhắm mắt hoặc che mắt lại thì anh sẽ nắm chặt eo cô và ra vào sâu hơn nữa.Cuối cùng, Trình Mẫn mềm nhũn như mì sợi bị luộc chín vậy, sướng đến nỗi chảy nước mắt.Xong việc rồi mà Trình Mẫn vẫn còn chưa đã thèm, thậm chí còn nghĩ làm tình một cách dâm đãng như vậy thật là sướng quá đi mất.Chập tối, Trình Mẫn thuận lợi bắt kịp chuyến bay về Hồng Kông và sau ba tiếng rưỡi thì hạ cánh xuống sân bay quốc tế Hồng Kông.Trở lại Hongkong, Trình Mẫn phải đến rất nhiều buổi tụ tập của bạn bè, hết quán bar rồi lại đến KTV.
Kết quả là cô không có nhiều thời gian dành cho Lục Hạo Nam.
Nên phần lớn thời điểm họ chỉ nói chúc ngủ ngon với đối phương vào ban đêm mà thôi.Vào ngày thứ hai của năm mới, Trình Mẫn ở bên cô bạn thân Hứa Gia Dĩnh cả ngày.Nửa năm không gặp, Hứa Gia Dĩnh đã thay đổi rất nhiều nhưng kiểu tóc thì vẫn vậy.
Hứa Gia Dĩnh rất thích chơi thể thao nên dáng người rất đẹp.
Khe rãnh sâu ở sau lưng càng làm tăng sự quyến rũ của cô.
Cơ bắp săn chắc giúp đôi chân của cô trông thẳng và sành điệu.
Cô ấy có làn da bánh mật và một gương mặt với ngũ quan hài hòa, thế nên cô ấy luôn tỏa sáng dưới ánh mặt trời.Vào ngày thứ hai của năm mới, cảng Victoria sẽ có buổi trình diễn bắn pháo hoa nên các cô hẹn gặp nhau ở nhà hàng Rech by Alain Ducasse tại khách sạn đa quốc gia Hồng Kông.Trang trí của nhà hàng này mang phong cách Pháp điển hình, bầu không khí đơn giản với hai màu xanh và trắng tương phản với những đồ trang trí nhỏ lãng mạn như đá Đại Tây Dương.
Điều tuyệt vời nhất là bức tường kính dài trong suốt hướng ra cảng Victoria không chỉ có tác dụng chiếu sáng mạnh mà còn phô bày đầy đủ phong cảnh.
Ở đây, bất luận là một tòa cao ốc hiện đại dài hay rộng, hay một vùng biển lấp lánh, hay thậm chí là ánh đèn và pháo hoa rực rỡ thì đều có thể nhìn thấy không sót thứ gì.Trình Mẫn và Hứa Gia Dĩnh ngồi kế bên nhau, cùng ngắm cảnh đêm ở cảng Victoria qua bức tường kính.
Những tòa cao ốc tỏa sáng dưới ánh đèn rực rỡ và những ánh đèn nê ông còn bắt mắt hơn cả một biển hoa.Đây chính là cảnh đêm ở thành phố.Đã lâu không gặp nên hai người nói rất nhiều chuyện.
Và trong số đó đương nhiên bao gồm cả chuyện tình cảm của hai bên.Hứa Gia Dĩnh nghe Trình Mẫn thuật lại toàn bộ chuyện tình cảm của mình.
Cô ấy vừa cảm thấy vui khi cô bạn thân đã tìm được tình yêu đời mình nhưng đồng thời cũng cảm thấy lo lắng, nói: “Vậy sau này chắc một năm cậu cũng chẳng về Hồng Kông được mấy lần đâu nhỉ, hơn nữa bạn trai cậu cũng thể tùy tiện xuất cảnh.”Thân phận Lục Hạo Nam đặc biệt nên đây là chuyện đương nhiên.
Vì vậy, Trình Mẫn đáp với vẻ chắc nịch: “Đúng vậy.”“Vậy sau này có kế hoạch gì không?”Trình Mẫn đáp: “Tớ và anh ấy cũng đã nói qua rồi, tớ sẽ không suy xét đến chuyện kết hôn và anh ấy có thể hiểu điều đó.”Hứa Gia Dĩnh “ồ” một tiếng.
Đây đúng là chuyện hiếm thấy.
Bởi vì tính chất của hôn nhân là có lợi cho nam bất lợi cho nữ và số đàn ông có thể hiểu được chủ nghĩa không hôn nhân là rất ít, “Cậu muốn có con không?”Trình Mẫn tạm thời không nghĩ tới việc này.
Cô còn trẻ, còn chưa đón sinh nhật tuổi nên tới tuổi mới tính cũng không muộn.
Thế nên cô lắc đầu: “Sau này hẵng tính, chơi thêm mấy năm đã.”Hứa Gia Dĩnh nghe vậy thì không nhắc tới nữa.
Hai người đã làm bạn nhiều năm nên cô rất hiểu tính của Trình Mẫn.
Bất luận Trình Mẫn làm ra quyết định gì thì đều không phải do xúc động nhất thời và sẽ không khiến cho bản thân rơi vào cảnh phải hối hận.Gần giờ rưỡi, Hứa Gia Dĩnh – người vốn định sẽ trải qua một đêm vui vẻ với Trình Mẫn bị cuộc gọi của bà nội ở nhà làm cho đau đầu nên không thể không về nhà một chuyến và để lại một mình Trình Mẫn.Một mình xem pháo hoa có hơi nhàm chán nhưng dù gì cũng đã tới rồi nên không thể cứ về như vậy được nên cô đành ở lại chờ.Màn trình diễn pháo hoa còn nửa tiếng nữa mới bắt đầu, Trình Mẫn không định nhìn chằm chằm vào bầu trời đêm tối đen như mực nên quyết định chơi điện thoại.Đột nhiên, Lục Hạo Nam gửi tin nhắn tới hỏi cô đang ở đâu.Trình Mẫn tưởng anh nổi hứng muốn “kiểm tra” nên nói đại là mình đang ở cảng Victoria.Ba phút sau, Trình Mẫn click mở thông tin vị trí do anh gửi tới.
Cô đờ ra một lúc lâu, sau đó tim bỗng đập dồn dập, vội vàng xách túi chạy tới đó.Khoảnh khắc kia, trong đầu cô có vô vàn suy nghĩ lướt qua nhưng chỉ có một cái rõ ràng nhất là: Cả đời này, cô sẽ không vì bất cứ người đàn ông nào mà làm ra loại chuyện như thế này nữa.
Chỉ có anh có thể khiến cô không chút quan tâm mà chạy qua từng con phố, cứ chạy mãi chạy mãi để đến nơi mà anh đang đứng.Khi tới nơi thì cô đã thở không ra hơi.
Đang là thời tiết tháng Hai mà cô lại chảy mồ hôi đầy đầu.Mắt thấy chỉ còn năm phút nữa là đến giờ, Trình Mẫn nôn nóng nhìn bảng biểu hiện số tầng.
Vất vả lắm mới chờ được thang máy, nhưng cô chợt nhớ ra mình không biết số phòng nên lại vội rời khỏi đó rồi lấy điện thoại từ trong túi xách ra.Vào giây phút gửi đi tin nhắn kia, cô bỗng rơi vào một cái ôm ấm áp, mùi hương quen thuộc ùa tới như thủy triều vây cô lại.Trình Mẫn im lặng trong nháy mắt rồi nhẹ nhàng thở ra.
Nhưng giây tiếp theo, cô lại khẩn trương lần nữa, vội kéo người đàn ông phía sau vào thang máy.Lục Hạo Nam ở phía sau thấy cô khẩn trương như thế thì không khỏi cảm thấy buồn cười nhưng vẫn nắm chặt tay cô.Trình Mẫn giành giật từng giây từng phút chỉ để hai người có thể nhìn thấy cảnh đèn đuốc rực rỡ trên không ở cảng Victoria.
Những chùm pháo hoa yên tĩnh nở rộ trên bầu trời đêm, đêm tối không còn lạnh lẽo mà thay vào đó là sáng rực và ấm áp.Trình Mẫn được như ý nguyện nhưng lại không để ý đến màn pháo hoa rực rỡ kia.
Cô chỉ xem nó như phông nền mà thôi.
Vì việc phải làm bây giờ không phải là thưởng thức cảnh đẹp mà là xoay người nhào vào lòng anh cơ.Và cô đã thật sự làm vậy, vừa ôm chặt lấy anh vừa nở một nụ cười ngốc nghếch.Lục Hạo Nam cúi đầu khẽ hôn lên trán nàng, dịu dàng hỏi: “Mới mấy ngày không gặp thôi mà sao đã trở nên ngốc nghếch như vậy rồi?”Có lẽ là do pháo hoa bên ngoài quá rực rỡ nên đôi mắt của Trình Mẫn cũng nhiễm màu pháo hoa, chúng sáng ngời như mặt hồ được ánh nắng chiếu vào.
Cô cười hỏi: “Sao anh lại tới đây?”Hai người nhìn nhau một lúc lâu, lòng bỗng rung rinh nên không kìm được mà đỡ gáy cô hôn thật sâu.Đến khi nụ hôn kết thúc, anh mới đáp một cách dửng dưng: “Muốn tới thì tới thôi.”Anh nói nghe rất dễ nhưng Trình Mẫn biết anh muốn ra nước ngoài một chuyến chắc chắn đã tốn không ít sức.Pháo hoa vẫn chưa ngừng, để lại từng đốm sáng trong nhà.
Cô ngẩng đầu, tuy không thấy rõ khuôn mặt anh tuấn của anh nhưng lại cảm thấy rất chân thật.Cô hơi nghiêng đầu, hỏi anh: “Anh không có gì muốn nói với em à?”Lục Hạo Nam hiểu rõ, ngón tay anh nắm lấy vành tai cô và cẩn thận vuốt ve.
Một lúc lâu sau anh mới dán ở bên tai cô, thấp giọng nói: “Mẫn Mẫn, anh yêu em.”Trình Mẫn nghe thấy rất rõ ràng, trong lòng cô tràn ngập vui mừng nhưng bề ngoài lại vờ tỏ vẻ nghi hoặc: “Bên ngoài ồn quá em không nghe thấy.”Anh cười cười, cất cao giọng một cách kiên định: “Anh yêu em.”Cô hài lòng gật đầu, hai tay ôm chặt lấy anh, dựa đầu vào ngực anh, cảm nhận từng tiếng tim đập của anh.
Thời gian dần trôi qua.
Cô giống như được điều gì đó dẫn dắt, bỗng ngửa đầu lên lớn tiếng nói: “Em cũng yêu anh.”Hai người nhìn nhau cười, họ đều có thể nhìn ra tình yêu nồng nhiệt trong mắt đối phương.Vào khoảnh khắc ôm hôn nhau, Trình Mẫn lẳng lặng mở mắt.
Buổi trình diễn pháo hoa ở cảng Victoria đã sắp đến hồi kết thúc nhưng cô lại không hề cảm thấy mất mát bởi vì cô biết bình minh sẽ đến nhanh thôi.Mẩu chuyện ngắn:Sau khi cân nhắc kỹ lưỡng, Trình Mẫn quyết định nghỉ việc, dù sao cô cũng không thiếu tiền.
Cô nghĩ nhân lúc mình còn trẻ thì nên làm việc mình thích.
Sau khi từ chức, vì chưa tìm được hướng đi mới nên cô tạm thời ở nhà làm một con sâu gạo.Mấy ngày sau, một người bạn dẫn con gái đến chơi.Cô bé vừa tròn năm tuổi, trắng trẻo tròn tròn như một cái bánh bao nhỏ, nói chuyện rất lưu loát, lanh lợi, trông đáng yêu vô cùng.Trình Mẫn rất thích trêu cô bé.
Khi bị chọc cô bé sẽ phồng má, hét lên một tiếng “dì” rồi hôn lên má cô khiến trái tim cô như muốn tan ra.Sau khi người bạn đó đi, Trình Mẫn tự dưng nghĩ đến chuyện có con.
Năm nay cô đã ba mươi tuổi, tài chính cũng dư dả, là thời điểm thích hợp nhất để có con.
Trước đây, cô chưa từng nghĩ sâu về chuyện này.
Dù sao tỷ lệ tử vong khi sinh con quá lớn, hơn nữa khi ấy cô còn quá trẻ.
Bây giờ, cô lại cảm thấy sinh con cũng không tồi.Vài ngày sau, Lục Hạo Nam trở về sau chuyến công tác ngoại tỉnh.
Cô nóng lòng muốn nói cho anh biết suy nghĩ của mình.Lục Hạo Nam rất ngạc nhiên, anh cứ tưởng cô ghét trẻ con nên hai người họ chưa bao giờ bàn đến chuyện sinh con.
Dù sao, anh vẫn thích thế giới hai người ngọt ngào này.Nhìn vẻ mặt hưng phấn kia, anh vô tình dập tắt: “Vậy còn sự nghiệp mới mà em nói thì sao?”Trình Mẫn đã lên kế hoạch cả rồi, cô nói: “Sinh xong thì tiếp tục.”Anh không đồng ý, chuyện này quá đột ngột, đây chắc chắn là chỉ hứng thú nhất thời của cô thôi.Thấy anh không hợp tác, Trình Mẫn đe dọa: “Dù sao em cũng nghĩ kỹ rồi, nếu anh không muốn thì em đi tìm người khác.”Lục Hạo Nam vô cùng bất lực, người phụ nữ này quá tùy hứng rồi.
Anh vươn tay ôm lấy thân thể nhỏ bé xinh xắn kia vào lòng: “Không phải em sợ đau nhất sao? Sinh con đau lắm đó.”Trình Mẫn biết chứ nhưng cô đã quyết rồi: “Không sao đâu, em chịu được.”Tay anh vuốt ve lưng cô, hỏi tiếp: “Vậy ai sẽ chăm sóc cho em bé đây?”Trình Mẫn nhéo tay anh một cái, trợn mắt: “Buổi sáng đã có y tá và bảo mẫu lo, buổi chiều đương nhiên là anh rồi.
Nếu không anh định làm gì? Đứng im nhìn à? Đừng có mơ, em là một bà mẹ rất nghiêm khắc đấy.”Ý của Trình Mẫn là cô rất nghiêm khắc trong việc giám sát anh chăm sóc bé con.Lục Hạo Nam bật cười, cô nhóc này đúng là….Trình Mẫn thuộc phái hành động, ngay đêm đó đã kéo Lục Hạo Nam lên giường.
Lục Hạo Nam vẫn nghĩ vấn đề này cần phải được thảo luận lại nên định lấy bao cao su.
Trình Mẫn liếc mắt một cái liền biết anh định làm gì, cô vội vàng ôm lấy cổ anh rồi hôn lên, quyến rũ một cách trắng trợn.Kết quả, anh thua.Bình thường Trình Mẫn rất lười, chỉ thích nằm hưởng thụ, nhưng hôm nay đặc biệt chủ động.Cô khó khăn cử động thắt lưng, bụng dưới căng chặt.
Của anh to quá, cô chưa kịp thích ứng.
Trình Mẫn hơi khó chịu, nhưng đây là lần đầu tiên mình chủ động nên không thể rút lui được.Lục Hạo Nam không chịu được sự rề rà của cô bèn kéo cô về phía mình.Trình Mẫn nhìn chằm chằm vào anh, bắt anh nằm im.Anh cố gắng chịu đựng, kiềm nén dục vọng, muốn xem cô định giở trò gì.Trình Mẫn không hề giở trò mà do cô chưa quen thôi.
Động một hồi, cảm thấy quá không thoải mái liền yêu cầu đổi tư thế.Anh phát điên vì động tác châm chạp của cô, cuối cùng cũng đợi được đến khi cô chơi chán, vội lật người đè xuống, dang rộng hai chân cô, tiến vào.Anh xông vào một cách nhanh chóng, Trình Mẫn lập tức mềm nhũn như một con mèo con, chỉ biết “hừ hừ”, rất khác với phong cách thường ngày của cô.Lục Hạo Nam đặt lên trán cô một nụ hôn rồi không còn dịu dàng, nhân nhượng nữa mà mạnh mẽ ra vào.Anh đi công tác cả nửa tháng trời nên hai người không được gặp nhau.
Vừa về một cái đã bị cô quyến rũ thì làm sao anh có thể nhịn được chứ.Đôi mắt anh đỏ rực vì dục vọng, nắm mắt cá chân của cô, vận động không chút nể nang.Trình Mẫn ngoan ngoãn hưởng thụ, mặc dù bị anh đè có hơi nặng nhưng cô cũng không nói gì.
Cô có thể cảm nhận được sự hiện diện của anh ở trong mình, khẽ co rút lại làm anh càng bị kích thích hơn.Hai người nhìn nhau một cách say đắm.Cô ôm lấy cổ anh, chu chu môi lên, muốn anh hôn mình.
Lục Hạo Nam lập tức cúi đầu hôn sâu.Tiếng dâm thủy rơi tí tách kết hợp với tiếng răng môi chạm vào nhau làm hai người càng thêm đắm chìm trong dục vọng, không thể tách rời.Cuối cùng, khi bắn vào cơ thể cô, anh bỗng cảm thấy thỏa mãn lạ lùng.Anh không rút ra chứng tỏ anh muốn làm tiếp, nhưng đợi hồi lâu vẫn không thấy anh nhúc nhích gì làm Trình Mẫn thấy khó hiểu, bèn cọ ngón chân lên cẳng chân anh, giọng khàn khàn mang theo chút lười biếng, cô hỏi: “Sao vậy?”Anh không nói lời nào, chỉ lật người lại để cô dựa vào ngực mình, ôm lấy cô từ đằng sau, chậm rãi ra vào.Hai tay ôm lấy bụng nhỏ mịn màng, mũi áp vào sau gáy, tham lam ngửi mùi hương chỉ thuộc về cô.
Đột nhiên trong khoảnh khắc bắn ra vừa rồi, anh cảm thấy có một đứa con cũng tốt..