giờ sáng, Trình Mẫn nhận thấy bên người có động tĩnh nên mơ màng mở mắt ra, nhận ra trời còn chưa sáng.
Còn sớm lắm mà.
Cô không thèm quan tâm đến anh, nhắm mắt định tiếp tục đi vào giấc ngủ.
Nào ngờ bên giường lại lún xuống, anh đã quay trở lại.Trình Mẫn không kìm được cất giọng mũi đặc sệt, hỏi: “Hôm nay anh có việc sao?”Trong bóng đêm, Trình Mẫn thấy anh đến gần, cô còn đang khó hiểu thì tay anh đã quen thuộc di chuyển đến ngực cô, linh hoạt cởi cúc áo ngủ.
Anh thấp giọng, lời nói tràn đầy mê hoặc tiến vào tai cô.Trình Mẫn vẫn còn mơ màng nên phải mất một lúc mới nhận ra anh đang hỏi mình có được không.Cô rất muốn nói không được vì giấc ngủ quan trọng hơn.Lục Hạo Nam đoán được nên tiếp tục dụ dỗ: “Mấy ngày nay là thời kỳ rụng trứng của em.”Chu kỳ kinh nguyệt của Trình Mẫn từ trước đến nay đều bình thường, dựa theo thời kỳ rụng trứng mà tính toán thì mấy ngày nay đúng là rất dễ mang thai.
Nhưng mà cô đâu có bị ngu, vẫn có thể làm lúc khác mà.
Tuy nhiên, anh không cho cô cơ hội nghĩ nhiều, bàn tay chai sạn mân mê quả mân côi trên đôi gò bồng khiến ý thức của cô dần mơ hồ: “Làm đi.”Được cho phép, Lục Hạo Nam không kiềm chế nữa, sờ soạng cởi áo ngủ ra.
Trình Mẫn phối hợp với động tác của anh, than thầm sao lần nào anh cũng chuẩn xác và nhanh thế.Trong phòng tối tăm, Trình Mẫn chỉ nhìn thấy bóng đen đang di chuyển chứ không nhìn rõ được động tác của anh.
Điều này làm cô liên tưởng đến việc mình đang bị bịt mắt bằng một tấm vải đen, tầm nhìn đen ngòm làm cảm giác của cô càng thêm nhạy bén.
Anh áp lên người cô, cơ thể ấm áp hơn mấy chục lần khiến cho cô có chút hưng phấn.Cô nghe được tiếng thở dốc của mình.Lục Hạo Nam thích hôn ngực và cổ của cô, mỗi lần làm xong là hai chỗ này đều đầy mấy dấu dâu tây, có đôi khi anh không biết nặng nhẹ nên để lại dấu vết rất lâu mới tan.
Một tháng này hai người làm thường xuyên nên mấy vết hôn vẫn chưa hoàn toàn biến mất, lúc ra cửa đều phải dùng kem che khuyết điểm.Trình Mẫn nghĩ buổi chiều còn có việc nên bảo anh chuyển qua hôn gáy mình, anh đáp ứng rất sảng khoái.Ngậm lấy quả mân côi tươi ngon, đầu lưỡi linh hoạt khiêu khích chỗ mẫn cảm, khi thì liếm, khi thì mút.
Cô bị anh trêu đùa đến động tình, khó nhịn kẹp chặt hai chân.Có lẽ là vì mấy ngày gần đây tần suất quá cao nên độ ăn ý ngày càng lớn.
Nhưng trái lại sức chịu đựng của Trình Mẫn ngày càng kém, chỉ mới bị anh sờ mấy cái mà thân dưới đã ướt đẫm.Cô vuốt ve tấm lưng vững chãi kia, co gối cọ vào đùi anh ra hiệu.Lục Hạo Nam lại vờ như không hề hay biết, vẫn dừng trước ngực cô, không hề hành động.Trình Mẫn muốn tự mình động thủ, bàn tay lén lút dời xuống dưới tìm kiếm và chạm phải một vật nóng rực.
Cũng không làm ra vẻ ngại ngùng gì, tay mò tới cầm lấy nó vuốt ve.Anh rên lên một tiếng, cắn một phát lên người cô, rồi lại làm như thương tiếc mà khẽ hôn hôn.Giọng nói khàn khàn phá tan sự im lặng, anhnói: “Mẫn Mẫn, dạng chân ra.”Trình Mẫn không do dự chút nào, lập tức tách chân ra, như một lời mời gọi không tiếng động.
Anh cũng không giả ngu trêu chọc nữa mà cọ xát vài cái, khi xác định cô đã đủ ướt át rồi mới chậm rãi tiến vào.Bị vật lạ tiến vào, cô liền co rút lại theo bản năng.
Nơi mềm mại bao chặt lấy anh, không để anh dễ dàng nhúc nhích.Tên đã ở trên dây không thể không bắn, nên anh không dây dưa nữa, nắm lấy chân cô và tiến vào nơi sâu nhất.Trình Mẫn được lấp đầy, sự ngứa ngáy xen lẫn tê dại thiêu đốt tâm trí cô.
Bầu ngực phập phồng kịch liệt, khoái cảm mãnh liệt từ chỗ giao hợp truyền đến làm cô càng thêm hưng phấn.Cô như có thêm chất xúc tác, phản ứng càng thêm kịch liệt, không cầm lòng được mà kẹp chặt như muốn cắn đứt anh.Không để cô giành chiến thắng, động tác của anh lập tức mạnh hơn, mỗi lần ra vào đều tiến vào chỗ sâu nhất.Anh luôn dễ dàng tìm được điểm làm cô mất kiểm soát, dù là thể chất hay tinh thần.
Anh mạnh mẽ nhằm vào chỗ đó khiến cô lập tức rùng mình, chìm đắm trong dục vọng nguyên thủy.Trình Mẫn không thể khống chế được nữa, những tiếng rên rỉ nhẹ nhàng phát ra.
Lục Hạo Nam nghe thấy cô đang cố kiềm nén thì trầm mặc, nhân lúc cô không chú ý bèn đẩy mạnh tốc độ làm cô không kiềm được mà hét lên.Ở trên giường, ý chí của Trình Mẫn luôn rất yếu, khi đã quăng mũ cởi giáp rồi cô sẽ không thèm phản kháng, ngay cả thành trì cũng chắp tay nhường lại.
Bây giờ trong mắt cô mọi thứ đều là hư ảo, chỉ có khoái cảm mới là chân thật nhất.Trận này giằng co đến khi trời sáng hẳn, khi các tia nắng ban mai chiếu vào phòng.Trình Mẫn nằm nghiêng, trần truồng đưa lưng về phía anh.
Người đàn ông phía sau không cam lòng bị vắng vẻ bèn ôm lấy cô, tay còn đặt trên bụng nhỏ và ngực miết miết.Anh vẫn chưa rời khỏi, gậy thịt đã mềm xuống vẫn còn ở trong cơ thể cô.Trình Mẫn bị lăn lộn một hồi, cơn buồn ngủ cũng đã biến mất, khó có khi dịu dàng, không thúc giục anh rút ra.Ngón tay anh cứ xoa xoa bụng cô.
Cô biết lí do vì sao.
Tuy rằng anh không nói, nhưng anh cũng mong chờ không kém cô bao nhiêu.Gần đây anh mua rất nhiều sách liên quan đến việc chăm sóc thai phụ và nuôi dạy con cái.
Anh còn đang âm thầm lên kế hoạch trang trí phòng cho bé.
Trình Mẫn thậm chí còn nghi ngờ nếu như không phải do công việc bận rộn thì anh đã tự tay trang trí phòng trẻ con luôn rồi.Trình Mẫn liếc nhìn bụng mình, bé con lạc đường chừng nào mới tìm được ba mẹ đây?Hai tháng sau.Ánh mặt trời chói chang xuyên qua khe hở của tấm rèm, chiếu vào mắt cá chân của người phụ nữ đang quấn chăn trở mình trên giường, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Mãi cho đến nửa tiếng sau, cô mới mang vẻ mặt buồn ngủ ngồi dậy.Trình Mẫn nhìn đồng hồ, đã giờ trưa.
Cô thở dài, vốn dĩ đã lên kế hoạch giờ sáng nay sẽ rời giường để giờ đi mua đồ.
Ai ngờ cô đặt đến bốn cái đồng hồ báo thức mà vẫn không thể dậy nổi.Dụi dụi mắt, ngáp một cái.
Không hiểu vì sao gần đây cô hay mệt rã rời, dù ngủ thế nào cũng không đủ.
Ban đầu, cô còn tưởng là do mình thức khuya nhiều nên bắt đầu ngủ sớm, mong có thể cải thiện.
Kết quả, không những không có tác dụng mà còn ngày càng nghiêm trọng hơn.
Bây giờ một khi cô đã ngủ liền ngủ say như chết, đồng hồ báo thức có kêu lớn tiếng cỡ nào cũng không thức dậy được.
Bởi vậy, dạo này bất cứ khi nào có đối tác muốn hẹn cô vào buổi sáng, cô đều cố gắng thuyết phục đối phương đổi giờ vì sợ mình ngủ quên mà lỡ hẹn.Trình Mẫn nghĩ thầm, sao mình có thể ngủ nhiều như vậy chứ? Không lẽ bị bệnh gì rồi? Cả nửa tháng rồi chứ ít gì.Suy nghĩ này vừa lóe lên đã bị cô phủ nhận.
Bởi vì cô đột nhiên nghĩ đến một chuyện còn quan trọng hơn.
Tháng này “bà dì” chưa đến.Trình Mẫn sẽ không ngồi im chờ sinh con xong rồi mới lập nghiệp, dù sao cũng chẳng biết khi nào mới có.
Cái gì nên làm thì làm, nếu không thì chính là lãng phí thời gian.
Bởi vậy, cô bắt đầu tìm người hợp tác, đặt hết mọi tâm tư vào công việc nên không hề nhận ra kỳ kinh nguyệt bị muộn.Cô thầm mắng mình ngu ngốc, lấy que thử thai từ trong tủ đầu giường ra rồi vào phòng vệ sinh.Năm phút sau, cô đứng trước bồn rửa tay, nhìn hai vạch đỏ với vẻ phức tạp.
Tay đang run rẩy nên cô không cẩn thận làm rớt que thử thai.Sự thật bày ra trước mắt khiến cô cảm thấy hơi mê mang.
Vô số suy nghĩ lướt qua làm cô bàng hoàng.Một lúc sau, Trình Mẫn nghĩ nên gọi cho mẹ.Vì thế, cô làm giống như trên phim truyền hình, cõi lòng đầy kích động, giọng hơi nức nở, nói: “Mẹ, con sắp làm mẹ rồi.”Mẹ Trình Mẫn nghe vậy thì im một chút, lập tức đưa ra quyết định muốn đến Bắc Kinh chăm con gái.
Trình Mẫn cố gắng kiềm nén cảm xúc, bảo mẹ đừng kích động, để tối nay lại bàn bạc kỹ hơn.Báo cho mẹ xong, cô cúp điện thoại.
Trình Mẫn nhớ tới cha bé con, đáng tiếc hôm qua Lục Hạo Nam nói hôm nay có một buổi hội nghị quan trọng nên bây giờ chắc chưa kết thúc.Cô chỉ có thể kiềm chế.Lại cầm que thử thai lên nhìn.Lần này, cô rốt cuộc cũng ý thức được rằng có một sinh mệnh nhỏ bé đang ở trong cơ thể mình và yên lặng lớn lên từng ngày..