Lúc xe dừng lại, Trình Mẫn theo bản năng đưa mắt nhìn bên ngoài cửa sổ xe, cảnh tượng trước mắt không giống trong tưởng tượng của cô lắm.
Cô bỗng thấy hoảng hốt một cách vô cớ, những điều đang diễn ra quá không chân thật, thân là người trong cuộc mà cô vẫn cảm thấy đây chỉ là một giấc mộng mà thôi.Lục Hạo Nam gọi cô một tiếng nhưng không nghe tiếng đáp lại nên quay đầu nhìn cô.
Cô đang ngẩn người nhìn phong cảnh bên ngoài, cũng không biết là cây bạch quả vàng rực hay những chú chim đang bay lượn trên đỉnh đầu đã cướp mất trái tim cô.Lục Hạo Nam vẫn nắm tay Trình Mẫn như thường lệ.
Khi bọn họ đi sóng vai nhau, Trình Mẫn rất ít khi kéo tay anh mà thường là mười ngón tay đan chặt.
Sở dĩ có loại thói quen này là bởi Trình Mẫn cảm thấy cử chỉ tay trong tay này giống như đang ỷ lại vào đối phương nên nắm tay sẽ tốt hơn.
Hơn nữa cô rất thích ý nghĩa của việc nắm tay: Mười ngón tay nối liền với tim nên cái nắm tay cũng tương đương với hai trai tim kề cạnh bên nhau.Lời này của cô rất có ý nghĩa nên Lục Hạo Nam lặng lẽ ghi nhớ trong lòng.
Mỗi khi hai người ra ngoài với nhau, chỉ cần có cơ hội là anh sẽ nắm tay cô.
Trình Mẫn còn vì thế mà cười nhạo anh, hỏi anh có phải rất sợ cô đi lạc không.Đúng là anh sợ thật.
Ngay cả chính bản thân anh cũng không tưởng tượng nổi mình lại lo được lo mất như vậy.Sầm Thục Tuệ biết Lục Hạo Nam dẫn Trình Mẫn về nhà nên đã chuẩn bị từ sớm, còn cố ý từ chối hết mấy lời mời để ở nhà chờ bọn họ.
Hôm nay bà nhất định phải ở đây, bằng không hai cha con kia lại làm ầm lên nữa.
Bà rất hiểu chồng và con mình.
Chồng bà rất dễ nổi nóng mà con trai thì lại cứng đầu.
Với tính tình này của bọn họ, nếu không có người ở giữa giảng hòa thì sợ là ngay cả nóc nhà cũng bị lật tung lên.Nhớ tới chuyện này, quả thực Sầm Thục Tuệ rất muốn thở ngắn than dài.
Bà đã làm rất nhiều công tác tư tưởng với chồng mình nhưng người đó giống như một tảng đá vậy, nói thế nào cũng không thông.Sầm Thục Tuệ ngẫm nghĩ rồi lên lầu tìm ông bạn già, lặp lại lời dặn dò tối qua: “Lát nữa thằng hai về ông đừng có tỏ thái đô đó.
Khi nào có lời gì hay thì hẵng lên tiếng.”Lục Thiệu Minh không lên tiếng mà chỉ vùi đầu luyện thư pháp.Sầm Thục Tuệ tức giận, đi tới đẩy ông một cái, hỏi: “Ông có nghe không đó?”Lúc này ông mới hừ lạnh một tiếng, gác cây bút lông dê lên giá bút bằng gỗ tử đàn, lên tiếng: “Chuyện này tôi không đồng ý.”Sầm Thục Huệ cũng lười quanh co với ông mà nói thẳng không chút cố kỵ: “Được rồi, ông không đồng ý thì kệ ông.
Ông có thể ép nó cả đời chắc? Thời đại nào rồi, bây giờ kết hôn là phải có tình cảm.
Ông đừng hòng mà gây họa cho con gái nhà người ta.”Lục Thiệu Minh biết vợ mình đã sớm về phe giặc nên không muốn nhiều lời với bà, chỉ im lặng thể hiện sự không vui.Sầm Thục Huệ nghi ngờ người này được trẻ hóa chứ sao bà càng khuyên thì ông càng hăng hái.
Nhìn bộ dạng dầu muối cũng không ăn kia, bà hơi tức giận, nói: “Dù sao tôi thấy cô gái Trình Mẫn kia khá tốt, nghe cô ấy nói chuyện lòng tôi rất thoải mái.”“Miệng lưỡi trơn tru.”“Lát nữa ông tự mình xem đi,” Sầm Thục Huệ xua xua tay, thật sự đau đầu.
“Nói chung, ông đừng có cau có với người ta, nếu không thằng hai sẽ xù lông lên đó.”Lục Thiệu Minh khinh thường nói: “Vì một đứa con gái mà tức giận, đúng là không tiền đồ.”Sầm Thục Huệ trợn mắt nhìn ông, tức giận xoay người rời đi.Bà xuống lầu, vừa liếc mắt một cái đã thấy con trai mình và bạn gái đang thì thầm với nhau, từ từ tiến đến.
Chưa bao giờ bà thấy con trai dịu dàng như vậy, cứ quấn quýt lấy con gái người ta đòi thân mật.Không biết hai người nói gì mà càng lúc càng dính sát vào nhau, và rồi hôn nhau.Sầm Thục Huệ vốn định làm ra một chút tiếng động nhỏ để nhắc nhở hai người, kết quả người thần không biết quỷ không hay xuất hiện sau lưng bà – Lục Thiệu Minh đã đi trước một bước, không tự nhiên ho khan hai tiếng.Trình Mẫn nghe thấy thì vội vàng muốn đẩy cái người đang dính vào mình ra.
Nhưng Lục Hạo Nam giống như không nghe thấy, giữ chặt tay cô, hôn mấy cái lên mặt rồi mới từ từ buông ra.Lục Thiệu Minh thấy thế thì sắc mặt trầm xuống.
Tên nhóc này lông cánh đủ cứng rồi, còn dám tới khiêu khích ông nữa.Trình Mẫn trừng mắt nhìn anh, không thể tin được anh lại dám làm chuyện này, xem ra hồi niên thiếu anh rất phản nghịch, chắc chắn đã chống đối cha mẹ không biết bao nhiêu lần.
Cũng đúng thôi, anh mà là người dễ thuận theo thì sao có thể dính lấy cô không tha chứ.Trình Mẫn mỉm cười lễ phép, cúi đầu chào: “Chào chú và dì ạ.”Lục Thiệu Minh đánh giá cô gái này, diện mạo thanh tú đoan chính, nhìn cũng khá điềm tĩnh.
Không phải ông soi mói, nhưng cô gái này thoạt nhìn rất bình thường.Khác với Trình Mẫn, Lục Hạo Nam rất bình tĩnh, không mặn không nhạt mà kêu một tiếng “Ba mẹ”.Để phá vỡ cục diện bế tắc này, Sầm Thục Huệ chủ động tiến lên, nhiệt tình mời Trình Mẫn ngồi xuống, còn không quên ném cho chồng một ánh mắt cảnh cáo, uy hiếp không cho ông nói mấy lời khó nghe.Lục Thiệu Minh nhận được ánh mắt của vợ nhưng lại vờ như không thấy, nghe bọn họ tán gẫu một hồi thì kêu con trai vào thư phòng.Trình Mẫn hơi lo lắng, muốn đi cùng Lục Hạo Nam nhưng lại sợ càng giúp càng sai nên đành phải ở lại tiếp tục trò chuyện với Sầm Thục Huệ.
Chưa đến hai câu mà cô đã cảm thấy như ngồi trên đống lửa, ngồi càng lâu lại càng lo, không thể nào tập trung tiếp chuyện được.
Cô cứ nhìn sang hướng cầu thang hoài, muốn nói lại thôi.Sầm Thục Huệ thu hết vào mắt nhưng vẫn không để cô đi.Một lát sau vẫn không thấy Lục Hạo Nam quay về, cô lo lắng có khi nào đã xảy ra chuyện rồi không.
Khó xử quay đầu nhìn Sầm Thục Huệ, hy vọng bà có thể cho mình một cái ám chỉ.
Sầm Thục Huệ hơi mỉm cười, nói: “Đi thôi, đi lên nhìn xem.”Vừa đến cửa thư phòng, Trình Mẫn đã mơ hồ nghe thấy giọng của Lục Thiệu Minh, có vẻ đang răn dạy Lục Hạo Nam.
Trình Mẫn cầm tay nắm cửa nhưng lại cảm thấy không đúng lắm, bèn kiềm chế tính tình lùi về, chờ hành động của Sầm Thục Huệ.Sầm Thục Huệ thấy thế thì càng vừa lòng hơn, người biết kiềm chế tính tình mới có thể làm tốt mọi việc.
Con trai ở chốn quan trường rất nguy hiểm, nếu người bên cạnh quá nóng nảy thì sớm hay muộn cũng sẽ xảy ra chuyện.Thư phòng tạm thời yên tĩnh, Trình Mẫn chưa kịp nghĩ gì thì cửa đã mở ra.
Sắc mặt Lục Hạo Nam vẫn như thường, không hề có sự tức giận hay gì, anh nhìn đôi mắt lo âu của cô, mỉm cười.Lục Hạo Nam biết rõ tính cha mình nên không hề muốn lấy cứng chọi cứng với ông.
Mặc kệ Lục Thiệu Minh tức giận, anh vẫn cứ lù lù bất động.
Lục Thiệu Minh như cầm gậy đánh vào bông, chửi một lúc đã thấy mệt.Lục Hạo Nam chờ ông im rồi mới thờ ơ hỏi: “Bố có gì không hài lòng với Mẫn Mẫn?”Lục Thiệu Minh cũng không hoàn toàn ghét Trình Mẫn.
Mới là lần đầu gặp nên ông vẫn chưa hiểu rõ.
Hơn nữa, từ tư liệu có được, ông cũng không tìm ra điểm nào để chê.
Nếu muốn bắt bẻ thì cũng chỉ có gia thế thôi, nhưng mà xét theo tình hình hiện nay thì hoàn cảnh gia đình thấp cũng không phải là không tốt.
Lục Hạo Nam biết rõ điều này nên mới dám đối chọi với ông.Lục Thiệu Minh lạnh mặt không nói còn Lục Hạo Nam thì bình tĩnh phân tích tâm lý.
Đây là một ván cờ trong im lặng.Anh nói: “Thứ duy nhất bố không hài lòng chính là con không làm theo ý của bố.
Đây là việc riêng của hai ta, không liên quan đến Mẫn Mẫn.”Lục Thiệu Minh nghe vậy thì hơi tức giận, nhưng ngay sau đó, một suy nghĩ khác đã chiếm cứ đầu óc ông.
Lần đầu tiên ông nhận ra, con mình không còn là cậu nhóc ngây thơ cần chỉ bảo nữa.Đa số những người làm cha khi thấy con mình đối nghịch sẽ cảm thấy vô cùng tức giận và muốn chèn ép nó theo bản năng.
Lại không hề nhận ra được rằng con mình đã sớm lớn khôn rồi.Lục Thiệu Minh nhìn con trai hiên ngang đứng đó, không nói một lời.Lục Hạo Nam không trông chờ gì vào việc có thể dễ dàng làm ông thay đổi suy nghĩ nên chỉ nói: “Con tôn trọng bố nên hy vọng bố cũng tôn trọng sự lựa chọn của con.”Dứt lời liền xoay người rời đi.Nếu là trước kia, thấy anh như vậy thì bố sẽ rất tức giận, đập đồ các thứ.
Ông lớn lên trong quân đội nên rất gắt gỏng và cổ hủ, nhưng hôm nay lại khác, Lục Thiệu Minh im lặng để anh rời đi.Lục Hạo Nam cũng không hiểu lý do vì sao nhưng xem ra không phải chuyện xấu.Anh thầm thở phào nhẹ nhõm, cho dù thế nào đi nữa thì anh cũng đã dẫn Trình Mẫn về nhà để tỏ rõ thái độ với gia đình.
Bây giờ xem như đã đạt được mục đích, chuyện này có thể hạ màn rồi..