Một buổi tối trên con đường số một trăm với đủ loại cửa tiệm nằm san sát nhau. Nhờ vào lượng khách đi mua sắm, những người làm công ăn lương vừa tan ca, và đám học sinh vừa mới tan trường đi qua ga Sasazuku trên đường về nhà, thành ra cả khu này giờ trở nên cực kì sống động và huyên náo.
Trong khi nhanh nhẹn len lỏi qua đám đông và cẩn thận lựa chọn nguyên liệu cho bữa tối, Suzuno nhận ra một người quen giữa cái dòng người tấp nập này. Ngay cả một cô gái nhỏ nhắn như Suzuno cũng có thể nhận ra cái bóng dáng cao lêu nghêu hơn bất cứ ai khác.
Dù rằng cô không có một mối quan hệ đủ tốt để có thể chào hỏi một cách thân mật khi tình cờ gặp anh trên đường, nhưng vì họ là hàng xóm sống chung với nhau trong một dãy phòng trọ, nên tốt hơn hết là vẫn nên chào một tiếng. Chưa kể, cái người bên đấy lại cực kì nhảy cảm trong việc đánh hơi các món hời.
“Chỉ là một lời chào hỏi lịch sự bình thường mà thôi.”
Vừa nhìn chằm chằm vào lưng cái người cao nhất trong đám cư dân của Villa Rosa Sasazuka ở phòng 201, Ashiya Shiro, Suzuno vừa chầm chậm tiến lại gần anh, và cô chợt nhận ra điều gì đó.
“Hm? Mình nhớ cái người thuê tiệm đó đã dọn ra rồi mà ta… anh ta đang làm gì thế nhỉ?”
Ashiya đang đứng ngây người trước cái cửa tiệm đã đóng cả cửa chớp lại.
Tuy là anh ta đang đứng bên lề đường và không hề cản trở bất kì ai, nhưng, anh chàng Ashiya của ngày thường sẽ không đứng vào lề đường mà ngây người ra như thế.
“Anou, Ashiya-dono, có chuyện gì không ổn sao ạ?”
Suzuno lại gần Ashiya và hỏi han tình hình.
Trong tay Ashiya là hai cái túi đi chợ, một cái là cái túi có thể tái sự dụng mà anh thường dùng, trong khi cái còn lại là một cái túi giấy to đến dị, và trông như đang đựng cái gì đó rất nặng.
“Này, Ashiya-dono, Shiro… Alsiel!”
Cô gọi mấy lần mà anh cũng chẳng để ý hay quay người sang.
Thông thường thì, Suzuno chỉ gọi anh ta bằng cái tên mà anh dùng khi ở Nhật Bản, nhưng nghĩ rằng có thể anh ta không nghe thấy, nên cô đã thử gọi bằng tên thật khi mà xung quanh đang ồn ào hơn rất nhiều.
“… …À, Crestia Bell.”
Cuối cùng thì Ashiya cũng quay người lại. Cơ mà có cái gì đó rất lạ.
Ashiya trông như người mất hồn, và anh thậm chí còn gọi Suzuno bằng tên thật của cô ấy. Một Ashiya cẩn thận bình thường sẽ chẳng bao giờ dính phải một lỗi như thế.
“Chuyện, chuyện gì đã xảy ra vậy? Anh cảm thấy không khoẻ hả?”
Suzuo quên luôn thân thế của mình, và như một người hàng xóm thường xuyên chạm mặt anh, cô thể hiện vẻ mặt lo lắng một cách đơn giản khi thấy anh cư xử kì lạ.
“Cái này…”
Giọng Ashiya run lên, và anh nâng cái túi giấy to to nằng nặng bên tay phải mình lên cho Suzuno xem.
“Ah? Cái gì thế, cái gì bên trong vậy…”
Suzuno mở cái túi giấy ra và nhìn vào trong.
Và ở bên trong, rõ ràng là đang chứa…
“Tôi trúng rồi.”
“Hả?”
Ashiya phát ra một âm thanh dứt khoát, Suzuno thì ngẩng đầu lên trước khi cô kịp hiểu cái chữ được viết trên cái hộp trong cái túi.
“Mấy chuyện như thế này đáng ra là không thể nào… đây chắc hẳn chỉ là ảo tưởng mà thôi…”
Trong số những người Nhật, à không, trong số tất cả con người trên trái đất này, cái người có can hệ nhiều nhất với truyện khoa học viễn tưởng – Ashiya – chầm chậm đưa ánh mắt mình lên và nhìn vào một hướng nhất định.
Suzuno cũng hướng theo ánh mắt ấy mà nhìn, đập vào mắt cô là một cái lều lớn màu trắng có ghi dòng chữ ‘vòng quay may mắn phố thương mại đường số 100’.
“…Này Alsiel, đừng có bảo với tôi rằng anh đứng ngớ người ở đây là do…”
Suzuno đột nhiên cảm thấy mình thật ngu ngốc cái lúc mà cô lo lắng cho Alsiel.
Suzuno lại nhìn vào vật trong cái túi thêm lần nữa.
Đó là một cái thùng các-tông có ghi dòng chữ “Nồi áp suất d.eR 4lít”. (Trans: đệt, làm cứ tưởng trúng độc đắc vs đi suối nước nóng -_-)
Suzuno thở dài sườn sượt.
Cả đám cứ tưởng cái gì đặc biệt vừa mới xảy ra nên đã kéo nhau túm tụm lại bên phòng 201 Villa Rosa Sasazuka, và nhìn vào cái người đang hành động cứ như vừa nhặt được vàng.
Ác ma đại tướng quân Alsiel, người từng lãnh đạo ma quân xâm chiếm toàn bộ lục địa của một thế giới khác, Ente Isla, giờ đang thực sự rất sung sướng khi trúng một cái nồi áp suất ở chỗ vòng quay may mắn.
Cả Anh hùng Emilia a.k.a Yusa Emi, cái người đã bám theo họ đến Nhật, cũng thấy đồng cảm cho anh ta.
“Ma Vương, Lucifer, hai ngươi không thấy xấu hổ khi để Ashiya thành ra thế này sao?”
“À, thì, cái đó…”
Đứng trước cái vẻ mặt nghiêm khắc đáng sợ của Emilia, Ma Vương Satan a.k.a Maou Sadao lắp bắp chả nói nên lời.
“Chỉ mới trúng được một cái nồi áp suất thôi mà anh ta đã hoàn toàn đánh mất chính mình. Anh ta đã làm việc rất cực lực để chăm lo cho cuộc sống của hai người, thế mà một câu khen ngợi cũng không có là sao hả??”
“Ơ—…”
Đại ma tướng Lucifer a.k.a Urushihara Hanzo thốt lên một tiếng khi nghĩ về cái sự phiền phức mỗi khi Suzuno ca bài ca con cá cho cậu nghe.
“Ashiya-san… thực sự trông rất hạnh phúc.”
“nồi cơm, rất hạnh phúc?”
“Đúng rồi, cái đó là một cái nồi áp suất, phải dùng khá nhiều tiền mới mua được đó.”
‘Người’ duy nhất trên trái đất biết được thân phận thật sự của Maou và Emi, Sasaki Chiho, nói cho “con gái” của Ma Vương và Anh Hùng biết tại sao Ashiya lại sung sướng đến thế.
Không thể đỡ nổi cái nhìn khíu chọ của Emi và Suzuno, Maou nặn ra một nụ cười và nói với Ashiya.
“Cá-cái, cái đó, à xin lỗi, cảm ơn vì đã làm việc chăm chỉ.”
“Chủ nhân, ngài nói gì thế? Hôm nay ngài không cần nhắc lại những chuyện trong quá khứ đâu!!”
Khó mà biết được Ashiya có nhận ra rằng Maou đang cố làm anh bình tĩnh lại hay không. Anh mang cái nồi áp suất mới toanh không tì vết bỏ vào trong bồn rửa chén, và bắt đầu rửa dưới vòi nước.
Dường như anh tính dùng luôn tối nay.
“Mặc dù tôi không biết anh ta đã sống cực thế nào, nhưng chỉ với việc ‘trúng một cái nồi’ lại trở thành một kì công với một Đại Ma Tướng thì rõ là ngớ ngẩn.”
Nhìn vào lưng Ashiya, Emi chẳng biết làm gì hơn nói móc họ.
Với những người hiểu cuộc sống thường ngày của Ashiya trông như thế nào, họ có thể nhận ra rằng, chỉ một cái nồi áp suất cũng có thể tác động mạnh mẽ lên cái lối sống ‘bà nội trợ’ của anh ta.
Tuy nhiên, với những người biết được thân phận thật của anh, thì cái nồi cơm có quan trọng với những chuyện mà anh đã làm trước đó hay không thì chẳng ai biết được.
“Cô bảo là cái nồi áp suất mắc, thế thật ra nó giá bao nhiêu?”
Cũng như Emi, Urushihara nhìn vào lưng Ashiya và cảm thấy tình hình này rất kì quặc, cậu ta cầm cái hộp lên và xem.
Maou cũng nhìn vào cái hộp. Rồi Chiho trả lời một cách hồn nhiên.
“Cả cái rẻ nhất cũng tốn 10,000 yên đấy.” ( 1 triệu 8 :v)
“”10,000yên á!?””
Tức thì, chiếc hộp rơi khỏi tay Urushihara.
“Một, một cái nồi mà chém tới 10000 yên á!? TẠI SAO!?”
“Cái thứ đó mắc đến thế sao!?”
Emi vừa nói vừa cầm lấy cái hộp nằm bên cạnh tên Quỷ Vương và Ma Tướng đang cực kì sốc kia.
“Thực ra thì 10,000 yên là khá rẻ rồi đấy. Nếu nó có cái chữ 4L thì tôi nghĩ giá nó chắc cũng cỡ 20,000 yên.”
“20,000!?”
Maou hét lên lần nữa và nhanh chóng đứng dậy.
“Nếu, nếu đã có giá như thế, chúng ta có lẽ nên bán nó đi.”
“Ếu >.
Ashiya nghe rất kĩ những gì bọn họ nói và tỏ ra cực kì nhạy cảm trước cái ý tưởng bất chợt của Maou.
“Đồ bếp bán lại thường không được giá cho dù chưa xài lần nào. Tôi sẽ không để ngài bán nó đâu.”
“Biết rồi! Nói vậy thôi…”
Đối diện với một Ashiya đang điên tiết, Maou vội vã rút lại lời nói.
“Giờ tôi sẽ làm xá xíu một lúc! Và cái nồi thì quá to; súp với rau hầm chắc cũng dễ như ăn cháo… A! Mơ ước của mình đang to ra!”
Với Ashiya, cái người đang thổ lộ trước cái nồi áp suất–
“Thế ngươi cứ làm ‘to’ cái ước mơ về một cái nồi và từ bỏ việc thôn tín thế giới thì sao?”
“Ashiya-san, đang chói sáng kìa!”
“Anh đã chịu khổ nhiều rồi… Alsiel.”
Những lời của Emi, Chiho, và Suzuno không ngừng biểu lộ vẻ thương hại và đủ loại cảm xúc khác.
“Oi, thằng Urushihara, đừng có mà chạm vô cái nồi đấy. Ngươi mà làm hư là chúng ta lên bảng đếm số luôn đấy.”
“Làm đếch gì mà tôi phải chạm vào cái thứ đó? Ashiya của hôm nay nhìn khiếp bỏ mẹ ra.”
Trong khi mọi người đã kết thúc câu nói của mình, thi Maou và Urushihara lại thấy Ashiya – người có cái nồi áp suất trong tay – có một chút gì đó kinh dị đáng sợ.
“Nhưng Ashiya-san tuyệt thật đấy. Mới đem về thôi mà đã biết dùng ngay rồi.”
“À thì, tôi có rất nhiều thứ muốn thử sau khi nghiên cứu xong vài quyển sách nấu nướng. Nhưng một cái nồi 2 chục ngàn yên thì…”
“Một cái chảo đáy bằng ở siêu thị cũng chỉ có 700 yên thôi nhỉ?” ( 130k :v)
“Ừ, một con dao bếp cũng chỉ có giá 1500 yên. Nếu được mài thì con dao sẽ mỏng hơn. Nhưng nói về nồi áp suất thì, nó là cái thứ mà người ta thèm khát nhưng lại không dám lấy.”
Ashiya, người vừa rửa cái nồi áp suất, lấy ra một cái khăn và lau khô nó.
“Bỏ nó ở đâu trong bếp cũng là một vấn đề. Lúc mua cái lọc dầu là tôi từ bỏ nghĩ về việc mua thêm mấy cái dụng cụ bếp phụ rồi. Nhưng hôm nay thực sự là rất vui. Tôi thực sự muốn gửi cái nồi này cho mình trong quá khứ.”[note160]
Tất cả các từ mà Ashiya nói ra đều biểu lộ rằng anh ta thích cái nồi biết nhường nào.
“Khi tôi vừa đến Nhật, vì cái sự hạn chế của việc thiếu thốn dụng cụ nấu ăn, mà tôi chẳng thể nấu nổi một bữa ăn kinh tế.”
“Anh không thể nấu được một bữa ăn kinh tế? Là cái gì thế?”.
Suzuno nghiêng đầu khi cô nghĩ rằng cái đó khá lạ. Emi nhìn vào cô và trả lời.
“Nấu ăn kinh tế, là khi cô lấy hạt mầm hay gì đó thừa ra từ chỗ rau mà cô đem đi nấu, gom cái phần còn thừa đó đem trồng rồi ăn. Tôi thấy cái trò đó khá thú vị và cũng đã muốn thử. Alas Ramus khá thích trà củ hành đấy.”
“Trà củ hành?”
Hành và trà, Emi vừa kết hợp hai cái danh từ thường chả có liên kết gì với nhau, Maou cũng cau mày khi nghĩ về điều đó. Nhưng, cái người nhận trách nhiệm giải thích, khỏi nói cũng biết là Ashiya.
“Cô nấu trà bằng cái vỏ nâu của hành đúng không?”
“Quả nhiên là ngươi biết.”
“Có ổn không đấy, để con nít uống một thứ như thế?”
“ah en, ba ơi wacha wacha.” (Thằng eng bảo ếu biết con bé nói gì, mình cũng chịu =]])
Maou vuốt ve mái tóc của Alas Ramus và con bé bắt đầu cười do cảm thấy nhột.
“Tôi sẽ không để con bé uống nhiều quá đâu.”
“Mà, hạt mầm hay trà hành hay cái gì đó tương tự thì cũng dễ làm thôi. Cái loại nấu ăn kinh tế mà tôi đang nói không thể làm được nếu môi trường nấu nướng không phù hợp. Nếu phải cho một cái ví dụ thì… chiên giòn vỏ đậu nành Edamame là một ví dụ điển hình.”
“Vỏ đậu Edamame chiên ăn được á?”
Chiho ngạc nhiên trước ví dụ của Ashiya.
“Em không có câu hỏi gì về việc mấy con quỷ đi ăn vỏ đậu nành Edamame sao?”
Còn Emi thì lại ngạc nhiên về vấn đề khác.
“Bình thường thì không thể ăn chúng như thế. Chỉ là khi giới thiệu về cách nấu đồ thừa, thì người ta thường nhắc tới cái món đó thôi.”
Ashiya vừa nói vừa gọt vỏ hành một cách xuất quỷ nhập thần.
“Để chiên được vỏ đậu nành Edamame, em phải lặc cuống từ vỏ ra và tách làm đôi, rồi rắc lên một ít bột trước khi bỏ vào nồi chiên. Nhưng…”
Ashiya thái khoai tây và cà rốt thành mấy cục to to.
“Dùng bột và một lượng lớn dầu ăn thì với chúng tôi, cái phần ‘tiết kiệm’ cũng bay mất tiêu.”
Khi họ trôi dạt đến Nhật Bản, đối với Maou và Ashiya nghèo cháy túi, nguyên liệu dùng cho ‘nấu ăn tiết kiệm’ thì có rẻ thật, nhưng họ chẳng tài nào nấu nổi một bữa ăn với gia vị đàng hoàng và cũng chả có tiền mà mua dụng cụ nấu ăn.
Để làm một món chiên giòn, không có nhiều dầu thì làm không được. Với lại, dầu được nấu qua rồi thì rất dễ trở mùi khi có bột lúa mì, nên thành ra rất lãng phí nếu không bảo quản đúng cách.
Với Ma vương thành, việc đổ phí dầu mới chiên có một lần là không thể chấp nhận được. Nếu có muốn làm đồ chiên ngập mỡ, thì họ cần có một môi trường bếp núc cho phép việc cho phép họ tái sử dụng dầu ăn.
Để làm được như thế, họ không những phải chuẩn bị một cái lọc dầu nóng loại bền và một cái khăn bếp để lọc dầu, mà họ còn phải biết nên dùng cái đống dầu vừa lọc đó để nấu món gì.
Ăn một thứ đồ ‘bỏ đi’ như vỏ đậu nành Edamame thì trông tiết kiệm thật.
Nhưng việc chuẩn bị một môi trường nấu ăn tốt thì vượt quá khả năng của những con quỷ còn đang vật vã kiếm sống qua ngày.
“Với lại, cái nồi chiên ngập mỡ không giống với mấy cái dùng để đun sôi hay kho thịt, không thì cái nồi sẽ rất nhanh hư. Đối với việc lau rửa thì phải tốn một đống nước rửa chén nữa. Và lần nữa, mua một đống gia vị về chỉ để làm mấy bữa cơm kinh tế thì chẳng khác gì thằng ngáo. Nấu ăn tại nhà một cách tiết kiệm là phải biết tận dụng toàn bộ những nguyên liệu trong tủ lạnh một cách triệt để, dùng công thức nấu mà không tốn quá nhiều tiền trong một khoảng thời gian dài…” (Trans: mình thì mì + trứng + cơm :D)
“Biết rồi, biết rồi! Khổ lắm, nói mãi!”
Quả thực là Emi không có làm gì sai, nhưng trước cái triết lí nấu ăn kinh tế thao thao bất tuyệt của Ashiya, cô cũng đỡ không nỗi mà đành phải xin lỗi.
“Gì, tôi còn đang chuẩn bị bày cô những cách nấu ăn kinh tế mà cô có thể làm chỉ với cái chảo đáy bằng và một con dao bếp đây.”
“Không cần, cảm ơn. Nhìn này, Alas Ramus rất vui khi thấy ngươi muốn làm món mới đấy, nhanh nấu cái gì đi.”
“Hm. Được rồi, xin đợi một lát. Tôi cần phải nghiêm túc với cái thử thách đầu tiên này. Lọc súp…. mới đầu chỉ nên dùng một chút.”
Ashiya thấy được cái nhìn đó của Alas Ramus, anh gật đầu và bắt đầu tập trung vào việc nấu nướng.
“Mà…”
Thấy khắp người Ashiya cháy lên ngọn lửa nhiệt huyết, Maou cũng đành cười một cách chua chát.
“Cái thời đó chúng tôi thật sự đã làm việc rất chăm chỉ để kiếm sống. Ashiya đã bắt đầu tập trung vào việc bếp núc cái lúc mà tôi bắt đầu làm việc tại MgRonalds.”
Khi Maou và Ashiya bị Emi đánh bại và phải bỏ chạy đến Nhật Bản, họ thực sự chẳng có gì trong tay.
Nếu như không có sự cứu rỗi từ bà chủ nhà Villa Rosa Sasazuka, Shiba Miki, thì hẳn là họ đã nằm chết đói ngoài đường.
“Thời đó chúng tôi còn bới rác mà tìm bắp cải với súp lơ xanh nữa kìa. Và gì nữa nhỉ, à phải, giá nữa.”
Bắp cải và súp lơ xanh có thể thái thành từng miếng nhỏ sau khi lặc bớt mấy cái lá cứng bên ngoài. Đó là một thứ nguyên liệu vạn năng cho các món chiên hoặc hầm.
Giá thì có thể mua ở siêu thị với giá 10 yên, và người ta thường gói một đống lại theo chế độ dinh dưỡng.
Tất nhiên, Emi cũng ăn kha khá thực phẩm tái sử dụng như pan-no-mimi[note161] đậu phụ đông đặc và tùm lum thứ nữa, cô ấy thường mua mấy thứ đó rẻ nhất cho thể, cho bữa ăn của mình.
Nhờ vào những ngày tháng lao động hăng say chăm chỉ mà họ cũng không bỏ bữa gì nhiều.
“…Tôi không muốn trải qua cái cuộc sống đó đâu.”
Với cái tên Urushihara vừa nói điều đó, Maou dịu dàng đạp một phát vào mông hắn.
“Biết ơn đi cái thằng NEET kia. Nếu không nhờ vào tài tháo vát của Ashiya thì ngươi có thể trải qua một cuộc sống an nhàn như thế này sao?”
Maou chỉ trích Urushihara, cái kẻ chỉ biết tình hình hiện tại của Ma Vương Thành.
“… Ashiya-san, anh có cần em giúp cái gì không ạ?”
Thế rồi, Chiho bắt đầu hỏi Ashiya khi vừa chứng kiến xong cảnh cãi lộn giữa mấy con quỷ.
Ashiya quay đầu lại và nói với một nụ cười.
“…Tôi sẽ thái một ít dưa leo chua và mang qua. Mặc dù là mua từ siêu thị, nhưng gần đây tôi khá thích mấy cái dưa leo chua ngon ngon có tiếng.”
Suzuno cũng đứng dậy và đi về phòng mình, báo rằng cô sẽ mang thêm vài món cho bữa tối của Ma Vương Thành.
“A, sao vậy, Alas Ramus?”
Nhìn thấy những người còn lại đều đang làm việc, Alas Ramus ngẩng đầu lên và nhìn chằm chằm vào Emi một cách chăm chú.
“thế còn mẹ thì sao?”
“Ơ?”
“mẹ không giúp ạ?”
“Uu…”
Emi nói không nên lời trước ánh mắt ngây thơ của con mình.
Thấy Chiho và Suzuno cũng xách mông lên giúp, nên con bé cũng bắt đầu nghĩ rằng ‘không phải mẹ cũng nên giúp gì đó sao’.
Nhưng không may thay, Emi chẳng chuẩn bị trước cái gì để thêm vào bữa tối cả.
“…à, thì.”
“Không ư? Không chuẩn bị gì cả ư?”
Thấy Emi ngượng chín mặt trước cái nhìn ngây thơ của Alas Ramus, Maou cảm thấy thực sự rất thú vị. Và vẻ mặt của cậu càng khiến mặt Emi đỏ hơn, nhưng cô ấy nuốt cục tức xuống và nói.
“…Lần tới, lần tới mẹ sẽ mang cái gì đó sang.”
Câu nói đó giống như Emi đang thông báo với những người đang có mặt ở đây hơn là chỉ để trả lời Alas Ramus.
“Mà, không cần phải cố quá đâu. Dù gì thì cô cũng đến thẳng đây sau khi đi làm về mà.”
Dạo gần đây, sau khi đi làm về, Emi có hay ghé Ma Vương Thành để dùng bữa tối với cái nhóm vừa người vừa quỷ này. Chả rõ từ khi nào mà cô có cái thói quen này nữa.
Mà thậm chí nếu cô có chuẩn bị trước cái gì đó ở nhà, thì dù cô mang đến công ty trước khi mang đến Ma Vương Thành vào buổi tối, hay là cô chạy về nhà lấy sau khi tan ca, thì cũng chả thiết thực chút nào.
“Alas Ramus nè, Mama con làm việc chăm chỉ đến không ngờ lun đó.”
“Không ngờ!? Ngươi có ý gì khi nói không ngờ hả!?”
Maou ẵm Alas Ramus lên khi đang cố giải thích cho Emi.
“Alas Ramus, sao con không nói gì đó với Urushihara ấy. Bảo hắn giúp đỡ hay làm gì đó đi.”
“Đừng có bán cái sang tôi!”
Alas Ramus mở to mắt ra mà nhìn vào cái người đang hiện rõ chữ ‘phiền bỏ mẹ’ ra trên mặt, và cô bé lắc cái đầu nhỏ nhắn của mình.
“Papa, anh Lucifer sẽ không giúp đâu, phải hông ạ?”
“””…Eu.”””
“Nà ní!”
Không chỉ mỗi Maou và Emi, mà cả Ashiya và Chiho cũng nín thở khi nghe cuộc trò chuyện đó, và Urushihara, nạn nhân của cuộc đối thoại, cũng thình lình quay đầu sang.
Theo sau đó–
“Gì thế, cái gì mới xảy ra vậy?”
Khi Suzuno quay lại cùng với một cái tô nhỏ đựng đầy dưa leo chua, mọi người, trừ Urushihara ra, đều đang cười không nhặt được mồm.
Mặt Urushihara thì đỏ chót, và bốn người còn lại thì cười ra nước mắt, trong khi Alas Ramus thì tỏ ra sửng sốt.
Mặc dù cô không rõ cho lắm chuyện gì vừa xảy ra, nhưng cô biết mình vừa bỏ lỡ cái gì đó thú vị.
“Này này, Lucifer, nhục cái mặt chưa? Alas Ramus thực sự đã nói thế đấy. Kukuku.”
“Hm?”
“~~~~~!!”
Urushihara, cái người rõ là đang đỏ mặt hơn là giận dữ trước những lời của Emi, lườm Suzuno, người vừa bước vào phòng, và nói.
“Đừng có hỏi mấy chuyện không cần thiết!!”
Urushihara la lên.
“…..được rồi, tôi sẽ rửa bát. Còn mấy cái thứ như nồi áp suất thì….”
Hắn ta nói với giọng rất nhỏ.
“…có vẻ như tôi vừa bỏ lỡ cái gì đó rất thú vị. Ai kể chi tiết cho tôi với?” (Trans: tội =]])
Suzuno làm cái vẻ mặt đầy hứng thú khi cô thấy Urushihara chủ động đi giúp.
“Tôi đã bảo là đừng có hỏi mấy thứ không cần thiết mà!!”
Nếu có ai nói thêm lời nào nữa, chắc hẳn Urushihara sẽ bắt đầu điên lên mà ‘cẩu xực’ người khác.
“Mắt con nít tinh phết.”
“Chuẩn.”
Maou và Emi đều tỏ ra kinh ngạc trước khả năng quan sát thông minh của Alas Ramus.
“Ashiya-san, luộc vỏ xong rồi nè. Ah haha….”
Chiho mỉm cười khi cô luộc xong đống vỏ. Rồi cô đột nhiên nghĩ về cái chuyện vừa xảy ra, và vô thức cười to thành tiếng.
“Cảm ơn, Sasaki-san. Phải rồi, Urushihara, quên cái bát đi. Nhấn cái nút ‘bật’ trên cái nồi cơm ấy, ít nhất thì ngươi cũng làm được cái đó.”
“Đừng có xem ta là con nít! Ta tức đấy!!”
Nghe thấy cái lệnh của Ashiya, hắn ta nâng cái vai lên một cách căng thẳng, cảm thấy rất ức chế, và thực sự đi đến bấm cái nút trên cái nồi cơm điện.
Cái nồi bắt đầu phát ra tiếng, và nấu cơm cho cái phòng vừa có người vừa có quỷ.
Khi cái mùi thơm phưng phức của gạo bắt đầu lan toả trong phòng, cái bàn ăn náo nhiệt được dọn đi sau một lúc, và thế là một ngày bình thường ở Sasazuka kết thúc.
Hết