Không chỉ riêng giấy phép lái xe, người ta cũng thường không hài lòng với những tấm hình dùng cho giấy tờ tùy thân của họ, Wagahara từng thắc mắc tại sao lại xảy ra chuyện này.
Đặc biệt là Wagahara chỉ chụp ảnh cho giấy tờ tùy thân sau khi bắt đầu đeo kính, sau khi tốn không ít tiền để chụp hình, thì không chỉ cảm xúc, mà chỉ phát hiện chiếc kính trong tấm hình có chút lệch cũng đủ khiến tôi thấy nản.
Tất nhiên, tờ resume của tôi là như thế, và cả thẻ học sinh với giấy phép lái xem đến tận cái tuổi này—
“Trông cũng không tệ.”
tôi cũng chưa từng có suy nghĩ đó. Luôn có những phần khiến tôi muốn thở dài.
Những lúc trước khi diễn, thầy hướng dẫn của tôi từng bảo rằng ‘chẳng còn gì chán hơn màn trình diễn của người nghĩ rằng muốn thể hiện những kỹ năng diễn xuất thành thạo’.
Có nghĩa là hành động và cảm xúc cần mang phức cảm như ngày thường để có sức mạnh làm lay động lòng người xem, cảm xúc của người mà chỉ nghĩ đến chuyện ‘thể hiện điểm tốt’ thì chẳng có sức hút gì cả.
Nói cách khác, là khi chụp hình cho chứng minh thư, tâm trí bạn chỉ nghĩ đến chuyện thể hiện mặt tốt của mình, thành ra, để chụp được một tấm hình mà mình ưng ý là điều không thể.
Cơ bản là dù cho bạn muốn ‘chụp một tấm hình có vẻ mặt tự nhiên’, thì cũng khó mà thành được. Xét cho cùng thì cái mặt trên tấm hình chứng minh thư vốn là ‘một vẻ mặt đã được tôn tạo’ để cho người khác xem.
Trong cuộc sống hàng ngày, tôi chưa từng thấy ‘vẻ mặt tự nhiên’ nào trong ảnh chứng minh thư của ai cả.
Vì đã là một vẻ mặt tôn tạo, cho nên tôi chỉ cần phải chụp một tấm với chút gì đó nhiệt tình trong lòng, sau khi có cái suy nghĩ đó, mặc dù tôi vẫn còn khá bất mãn với tấm ảnh trên bằng lái mà tôi mới thay gần đây, nhưng tôi không còn chán nản với chất lượng cảm xúc của mình.
Chỉ là cậu ta, người mà nhận được một giấy tờ tùy thân mới trong tập này, hẳn đã làm quá nhiệt tình khi chụp ảnh. Đó hẳn là một vẻ mặt làm thỏa mãn định dạng và tràn đầy năng lượng. Không biết có ảnh minh họa không nhỉ.
Tập Hataraku Maou-sama 12 này là câu truyện về một nhóm người làm việc chăm chỉ khi nghĩ đến cách duy trì cách sống của họ, và tìm tòi cách để trở lại với chính mình khi một người bên ngoài làm chuyện gì đó có nguyên do không rõ ràng.
Wagahara cũng lo lắng không biết liệu mình có thể đàng hoàng mà đáp lại toàn bộ những gì mà độc giả đã dành cho mình, chừng nào tôi còn có thể làm được thế này, thì tôi chắc chắn sẽ còn tiếp tục viết.
Nếu chúng ta có cơ hội gặp lại nhau trong tập tiếp theo, tôi chắc chắn sẽ cố hết mình đáp lại những gì mà lúc trước mình đã được nhận.
Chào tạm biệt.