*********************************************************************
Cuối cùng thì Maou và Emi vẫn chẳng biết được gì.
Họ không biết từ đó đến giờ Lailah đã bí mật làm điều gì, hay cả mục đích của chuyện đó.
Cùng với lý do mà tên Gabriel trước giờ luôn khó đoán kia, lúc này lại đứng về phía Lailah.
Cả chuyện những đứa bé sinh ra từ Sephirah có thể cứu lấy Ente Isla, là có ý gì?
Rồi còn tình hình của Cây Sinh Mệnh, thứ tồn tại bị phong ấn trên Thiên Giới.
Nhưng ít nhất, kết quả là vẫn có cơ hội để Lailah và Maou thương lượng, đem đến một sự thay đổi rõ rệt.
“CHẬT QUÁ ĐI!”
“Ồn quá đấy, Urushihara. Khi ăn thì im miệng lại.”
“Nóng nữa chứ!”
“Nói cái gì thế Urushihara, giờ đã là tháng 11 rồi. Tôi còn nghĩ đã đến lúc đổi sang trang phục hợp mùa nữa cơ.”
“Ashiya, Bell, mấy người cố tình lờ chuyện mà tôi đang muốn nói đúng không.”
“”Ý ngươi là gì?””
“Lại còn hỏi tôi có ý gì nữa chứ! CHỪNG NÀY NGƯỜI LÀ THẾ NÀO HẢ!!!”
Tính nhẫn nại của Urushihara cuối cùng cũng đã chạm đến giới hạn.
“Acies! Emeralda Etuva! Lailah! Gabriel! Nord Justina! Tất cả mấy người về nhà giùm cái đi!!! Sao cả mấy người cũng sang Ma Vương Thành ăn cơm hả? Cái phòng này đã nhỏ lắm rồi! Mấy người đáng lẽ phải biết chứ!?”
“Urushihara-san! Cậu đang đá vào bàn kìa! Làm đổ súp miso bây giờ!”
“Sasaki Chiho, cô không thấy tình huống này rất có vấn đề sao?”
“TẤT NHIÊN LÀ CÓ VẤN ĐỀ RỒI!”
“Ự?”
Phản ứng đặc biệt dữ dội của Chiho khiến Urushihara lùi lại theo phản xạ.
“Nhưng… nhưng, khó mà khác được! Tôi cũng- tôi cũng ghen tị lắm chứ bộ! Nếu được thì, tôi còn muốn giành lấy chỗ của Yusa-san cơ! Tôi không ngờ, tôi không ngờ là, Yusa-san lại thực sự….. thực sự thành ra thế này!”
“Chi-Chiho-chan, chuyện đó, chị xin lỗi, nói thế nào đây, chuyện nhất định không giống như em nghĩ đâu.”
Emi, người bị Chiho gọi là ‘lại thực sự thành ra như thế này’, lên tiếng giải thích.
Nói ra những lời gan dạ với Lailah và Maou, thế mà không hiểu sao Emi lại đang ngồi cạnh Maou với vẻ mặt nặng trịch, và đang giữ lấy bát cơm một cách tội lỗi.
“Em biết rồi!”
Chiho quay lại chỗ của mình với vẻ mặt khóc không ra khóc mà cười chẳng ra cười.
“Em cũng thường mong là mối quan hệ giữa Maou-san và Yusa-san có thể được cải thiện! Đó là cảm xúc thật lòng!”
Rồi cô bé ăn vài miếng cơm bự với điệu bộ cam chịu, cô bé Chiho có sắc mặt khác thường đang bị dính rất nhiều hột cơm kia, bắn ánh mắt sắc lẻm sang cái người ngồi cạnh mình.
“Lailah-san! Nói đúng ra, có lẽ người mà con nên ghét là cô cũng nên!”
“Vẫn, vẫn là, ưm, ta thật sự rất xin lỗi….”
Vị thiên thần đã đứng sau thao túng lịch sử của Ente Isla và Quỷ Giới, mặc dù hoảng sợ trước ánh mắt tràn ngập thù hận của bé nữ sinh, nhưng bà vẫn với đũa ra gắp rau.
“Thôi bỏ qua đi, chẳng phải mọi người ngồi ăn cùng nhau là chuyện đáng mừng sao! Đừng có lườm nhau nữa nào. Để có thể thuận lợi hòa nhập với mọi người, ta còn mang đồ ăn sang nữa đấy. Thấy không, là thịt chua ngọt do đích thân Mi-chan làm đấy!”
Bất ngờ thay, không giống Lailah tay không đến đây, Gabriel lại lấy ra một chiếc hộp giữ tươi bự từ trong chiếc túi thêu
Đúng như hắn nói, nó được nhét toàn thịt viên bự, thêm vào một mùi hương nhẹ của nước sốt và ớt xanh ngọt cho bàn cơm tối.
Nhưng vì gã mang món mới đến bàn ăn lại có tướng tá to hơn người khác, nên Urushihara đã không thương tiếc mà sút vào đầu gối tên Gabriel đang ngồi chéo chân trên sàn kia.
“Người ngươi to quá nên lại càng cản trở hơn! Trước khi nói đến chuyện ngươi có mang đồ ăn đến hay không, thì chỉ cơm và súp của mọi người cũng đã đủ đặt đầy bàn rồi! Và xin đừng có mang ‘đồ ăn do bà chủ nhà đích thân nấu’ sang! Chẳng nhẽ ngươi muốn cả tóc và cuộc đời ta đều trắng xóa một màu sao?”
“Đừng nói mấy lời thô lỗ như thế chứ. Cái này là cái mà Mi-chan đặc biệt muốn mang sang sau khi nghe bảo mọi người đang tập trung lại đấy. Có vẻ như bà ấy dùng thịt băm từ Heo đen cao cấp của quận Kagoshima đấy?”
“Urushihara, xin lỗi bà chủ nhà và Gabriel đi.”
Vừa nghe thấy ‘Heo đen’, Ashiya thực sự chộp lấy cái hộp giữ tươi từ tay Gabriel, lấy đồ bên trong ra bỏ lên một chiếc dĩa và đặt nó vào trong lò vi sóng.
“Ê Maou! Vì nguyên liệu cao cấp mà Ashiya đã phản bội lại lương tâm của Quỷ Tướng kìa? Chúng ta cần mở ngay một phiên tòa quân sự đi!”
“Đừng lo Lucifer! Nếu còn dư thì Em và tôi sẽ chịu trách nhiệm xử nốt cho!”
Acies ở bên nói những lời còn làm người ta tức điên hơn, Urushihara ôm đầu lên tiếng.
“Ta không có lo chuyện đó! Với lại hai người thật sự ăn nhiều quá đấy!”
“Maou! Là chủ nhân căn phòng này thì ngài cũng nên ý thức hơn đi chứ, nghĩ cách giải quyết đám người mặt dày này coi! Emilia nữa! Cũng tại cô không nghĩ cho thông suốt, báo hại chỗ này ngày nào cũng trông như bãi chiến trường thế này!”
“……Ta không biết nói gì hơn.”
“……Xin lỗi. Nhưng mà….”
Maou lặng lẽ ngồi ăn với vẻ mặt ảm đảm. Emi, khép nép ngồi kế cậu, muốn nói điều gì đó nhưng lại ngừng lại, cong môi lên.
“Không sao đâu Emilia.”
Rồi Nord khuyên bảo Emi bằng một giọng điềm tĩnh.
“Không bị ai điều khiển, con đã tự mình quyết định. Ta sẽ cố hết sức tôn trọng mong muốn của con và Lailah.”
“Cha……”
“Thay vì tôn trọng mong muốn của cô ta, ông trước tiên nên tôn trọng mong muốn của những người sống trong căn phòng này đấy!”
Như để làm đầy khoảng trống giữa mọi người, một hình bóng đi đến bên cạnh Urushihara khi hắn không thể ngừng kêu la.
“Lucifer. Ăn thì phải ngồi xuống, không ngoan!”
“TÔI CHỊU HẾT NỔI RỒI AAAAAAAAA!!!”
Vì không thể giận dữ hét vào Alas Ramus, nên lần này hắn chỉ đành ôm đầu.
Từ lúc Iron được mang vào phòng 101 đến giờ cũng đã được 5 ngày, và trong khoảng thời gian này, Emi mới chỉ về căn hộ ở Eifuku của mình được một lần, rồi lại tiếp tục ở lại trong phòng của Suzuno.
Nếu như lúc đó Lailah cũng đi chung, thì theo như Emeralda nói, giao tiếp giữa hai người họ thật sự rất cứng ngắt, và có vẻ như họ chưa từng thành công trong việc nói chuyện với nhau.
Hai bên đều lãnh phải một cú khá thốn trong cơ hội đầu tiên mà họ có, nên sau đó, chẳng nói đến việc trò chuyện, Emi và Lailah thậm chí còn không tìm được lấy cơ hội để cãi cọ hay mâu thuẫn, và khi bình tĩnh lại thì Lailah đã đánh mất khoảng khắc mà Emi rời khỏi Maou, và để phòng tránh xảy ra chuyện động tay động chân giữa Emi, Maou, và Lailah, nên những người khác đã bị ép trở thành nhân viên canh gác, gây ra cái cuộc tụ tập lớn trong Ma Vương Thành này đây.
Với quan điểm của mình, Maou tưởng rằng khi mình nghe Lailah nói thì Emi đáng lẽ sẽ tách khỏi cậu một cách rõ ràng, và lý do cậu đưa ra những điều kiện đó chủ yếu là tránh Emi gặp phải cái sự cố nghiêm trọng vì cảm thấy phiền não về những chuyện liên quan đến Lailah, để rồi hành xử theo cái kiểu có thể khiến cho những người xung quanh bị hiểu lầm.
Miễn là Emi với Lailah có thể đường hoàng đối diện nhau mà nói chuyện, mặc dù không đến mức giảng hòa, nhưng ít nhất cũng giải quyết được vài chuyện phiền phức. Maou còn tưởng Emi sẽ trở lại trạng thái ban đầu của mình, nhưng không ngờ rằng lại mang đến cái kết quả này.
Có thể thấy Emi hoàn toàn chưa chuẩn bị tinh thần để ở một mình cùng Lailah.
Nếu chỉ thế thôi thì đã ổn, nhưng cứ như đang núp mình đằng sau những điều kiện mà Maou đưa ra cho Lailah, ngày này qua ngày khác, ngoài công việc ra thì Emi đều dính lẻo với Maou.
Nếu cậu biết trước chuyện sẽ thành ra thế này, thì cô nàng Emi thường ồn ào về chuyện chiến đấu hoặc chém giết Ma Vương và gây rắc rối cho người xung quanh, hoặc cô nàng Emi hay sang đây để theo dõi có lẽ vẫn đỡ hơn nhiều so với cô nàng Emi hiện tại.
Ngoan ngoãn ở bên cậu 24 tiếng/ngày, Maou hoàn toàn chẳng biết nên giải quyết chuyện này như thế nào.
Tuy cậu có muốn dùng biện pháp mạnh để đuổi cô ấy đi, nhưng nghĩ lại thì, khi trước cậu chưa từng làm chuyện như thế, nên cậu thậm chí còn chẳng biết dùng biện pháp mạnh như thế nào.
Nhờ vậy mà Ma Vương Thành gần đây hầu như ngày nào cũng bị nhồi đầy người. Maou cũng phải hứng chịu cái ánh mắt sắc bén của Kawada và Akiko, những người đặc biệt nhạy cảm. Ánh mắt đầy nhiệt tình của Chiho và ánh mắt lạnh lùng của Suzuno, cũng như cặp mắt trắng bệch của Ashiya khi anh ta nhìn vào độ giảm của gạo, và những lời than vãn của Urushihara, tất cả những điều này khiến cảm xúc của cậu trở nên nặng nề.
“Emi, cô phải chịu trách nhiệm với những gì mình đã nói chứ. Cô là kẻ hèn nhát đến thế à? Hay là lại gặp sự cố? Nói đi?”
“Không, không phải thế! Tôi sẽ… nói chuyện đàng hoàng… với bà ấy! Sẽ, sẽ có ngày….”
Hễ trực tiếp than vãn với Emi, là cổ sẽ luôn đáp lại với ‘sẽ có ngày’.
“Với, với lại, anh cũng có chuẩn bị tinh thần thương lượng với Lailah rồi đâu! Vì anh hay đi về cùng tôi sau khi tan ca, cũng có nghĩa anh chưa chuẩn bị xong những điều kiện mình muốn đưa ra với Lailah, chẳng phải sao…….”
“Về chuyện đi từ tiệm về nhà, tôi không phủ nhận là mình có nghĩ như thế! Nhưng mà, tôi chỉ không ngờ là Đại Anh Hùng lại thực sự muốn ở cùng với ác ma sau khi tan ca và cả trong ngày nghỉ thôi! Thôi làm ơn về giùm tôi đi!”
Maou, không ngờ rằng sẽ có người vạch lỗi cậu ra với cái lý do như thế này, cố tình lựa lời lẽ sẽ khiến Emi giận dữ mà quát vào cổ, nhưng phản ứng của Emi lại càng vượt xa mong chờ của Maou.
“Ự! Gì chứ, tôi, tôi còn lâu mới thích ở chung với anh! Chỉ là… vừa hay lúc này, ưm, không được tiện cho lắm.”
Bậy nào, không nói đến chuyện cô ấy trở nên hoàn toàn không lường được, nhưng cái phản ứng thiếu quyết đoán đến mức như thể cô đi được nửa đường thì tự té và không tài nào gượng dậy kia của Emi khiến cho cả bầu không khí trong phòng trở nên lạnh lẽo.
“””Cái gì mà không tiện cho lắm vậy…”””
“Đợi, đợi đã? Mấy người mới đồng thanh nói cái gì đấy à?”
“””Có đâu.”””
Mặc dù không trực tiếp chỉ vào họ, nhưng Ashiya, Urushihara, và Suzuno đều nhìn đại vào một hướng mà lạnh lùng đáp lại, còn Chiho thì—
“Mặc dù con mong quan hệ giữa Maou-san và Yusa-san sẽ trở nên tốt hơn, và lúc này thì mong ước của con cũng đã xem là trọn vẹn được một nửa, nhưng, nhưng mà, sao con lại khó chịu đến thế này chứ…. mặc dù con, không muốn trở thành một đứa phiền phức, nhưng tại sao con lại không thể thật lòng cảm thấy hạnh phúc trong cái tình huống này….. thật sự lạ lắm, Lailah-san.”
Cô bé đang cắn lấy đũa của mình và không ngừng than vãn với Lailah ngồi bên cạnh trong cái giọng mà những người khác không thể nghe thấy được.
Anh chàng Maou sắp sửa chịu hết nổi kia–
“Hoàn toàn không thoải mái được….”
Cậu vô thức lầm bầm thế, nhưng như thể đáp lại câu này—
“Tôi cũng thế, Ma Vương-sama.”
“Maou-san, em cũng không thoải mái nổi.”
“Tôi có cảnh báo ngài rồi đấy thôi. Nhanh nghĩ cách giải quyết cái tình huống này đi!”
“Thật tình, dù là gì thì cũng nên vừa vừa phải phải thôi chứ.”
Chẳng biết là nhắm vào Maou hay Emi, nhưng Ashiya, Chiho, Urushihara và Suzuno không ngừng nói những lời đâm chọt, đến khi một người tung ra đòn chốt hạ.
“Tôi thật sự rất xin lỗi… nhưng, xin mọi người, hãy để tôi như thế này thêm một lúc nữa…..”
Lời nói nhẹ nhàng chân thành của Emi đang tựa vào bên cạnh Maou kia, tựa như tia sét sáng lóa quét ngang qua bàn ăn.
“Yu-YuYuYuYuYuYuYuYuYu-san? Cái cái cái đó? Ý, ý chị là, cái ý đó saooooo?”
“Ồ, Emi bạo quá đi à! Shuuuuu——”
“Emilia… nói theo kiểu đó~~ thật sự là hơi quá đó~~”
“Làm ơn, xem như tôi xin mấy người, đừng gây thêm rắc rối cho Ma Vương Thành nữa…. cầu xin mấy người đấy!”
Chiho thốt lên tiếng hét và gần như muốn xỉu, Acies thì muốn huýt sáo, cơ mà con bé chưa từng huýt qua nên thất bại, Emeralda cũng đơ mặt ra, còn với Maou, cậu suýt nữa làm rơi đũa xuống bát cơm, và lẩm bẩm với vẻ mặt tái nhợt.
“Papa với Mama, tình cảm tốt!”
Mặc dù Alas Ramus là người duy nhất hoan nghênh cái tình huống này, không may là cả vẻ dễ thương của cô bé cũng không thể xua tan bầu không khí trong phòng.
Lúc này đây, ở phòng 101.
“Không biết trần nhà có sập xuống không nhỉ.”
Amane, chịu trách nhiệm chăm sóc Iron, nhìn lên trần nhà với vẻ mặt nghiêm túc khi nghe thấy âm thanh truyền xuống từ bên trên, cái âm thanh mà nghe giống tạp nham hơn là âm thanh sinh hoạt.
“Thay vì hòa bình trong tương lai xa xôi, chi bằng mình đi chọn bữa tối của hôm nay nhỉ? Vậy nên ăn gì nhờ. Mình thì chỉ cần được cho phép là sẽ không khách khí mà lục lọi tủ lạnh của người khác.”
Xoa xoa tay mình, Amane mở tủ lạnh Nord không chút thương tiếc, và bắt đầu tự mình tìm nguyên liệu cho bữa tối.
Đằng sau một Amane như thế là cậu bé Iron đang rên rỉ, chẳng biết là thằng bé đang gặp ác mộng, hay chỉ đơn giản là phản ứng lại tiếng ồn trên lầu, câu trả lời có thể phải chờ đến lúc cậu bé thức dậy thì mới biết được.
*********************************************************************