Tác giả: 和ヶ原聡司 Wagahara Satoshi
Dịch giả bản tiếng hoa: 凜然綻放, kteoking
Dịch giả bản tiếng anh: Moko-chan
Beta-reading: mittens_220
Giữa một buổi trưa nào đó, Suzuno được chứng kiếm một cảnh tượng hoành tráng, đó là cảnh Urushihara đứng với vẻ hung tợn và trang nghiêm trong khi Maou và Ashiya lại quỳ gối trên sàn.
“Chuyện, chuyện gì thế này….””
Thay đổi địa vị hẳn là điều bình thường ở Nhật, nhưng đã xảy ra chuyện gì để dẫn đến cái hiện tượng này đây.
Và như thể sự khác biệt về địa vị là do sự khác biệt trong quan điểm mà ra, nên là từ vẻ mặt của hai bên, có vẻ như Urushihara đang chỉ trích lỗi lầm của Maou và Ashiya.
“A! Bell!”
Từ chỗ cái cửa sổ đối diện với hành lang của căn hộ, Urushihara thấy bóng dáng của Suzuno và hắn xông ra khỏi phòng với giọng điệu dữ tợn.
“Cô cũng vào đây cho tôi!”
“Tự tự tự tự tự dưng muốn làm cái thế hả?”
Và như thế, Suzuno cũng bị Urushihara bắt lại, bị mang vào trong phòng và giờ đang ngồi theo kiểu quỳ, cùng với Maou và Ashiya.
“Ma Vương, tiếp theo chúng ta nên làm gì đây?”
“Tôi muốn mấy người xin lỗi và đều bù lại cho tôi!!”
“Hả?”
Mặc dù Suzuno chẳng hiểu nổi chuyện gì đang xảy ra, nhưng cả Maou và Ashiya cũng không thể thốt lên tiếng phản kháng lại tuyên bố bí ẩn của Urushihara.
“Xin lỗi, Suzuno.”
“Chẳng lẽ Urushihara lại gài bẫy như lần trước sao…..”
Đối mặt với Suzuno và xin lỗi, những lời hối hận được thốt lên.
Tên Urushihara với đôi mắt lạnh lùng kia nhấn vào bàn phím máy tính của hắn, thứ được để ở chế độ sleep.
Cơ mà Suzuno vẫn không hiểu cho lắm, màn hình hiện ra cửa sổ khởi động của cái phần mềm chạy video, và Urushihara đưa con trỏ chuột xuống thanh thời gian của video được hiện thị, kéo cho nó chạy lại từ đầu.
“Được rồi, tôi sẽ cho Bell một cơ hội để biện hộ! Giải thích cái này đi!”
Urushihara nhấn vào nút play và màn hình laptop bắt đầu phát video.
“Hửm?”
Suzuno nhòm vào màn hình và thấy Chiho đi đến cùng Emi trong khi đang ôm lấy một miếng đĩa sắt, và cả vẻ mặt ngạc nhiên của Ashiya khi mở cái túi mà anh ta nhận được từ tay của Suzuno.
Không hiểu sao Maou lại tỏ ra cực kì phấn khích, cậu ta nắm lấy cái khăn choàng của Quỷ Vương từ trong tủ đồ ra và mặc nó lên.
“Huh, Thì là thế đó.”
Suzuno nhớ lại. Đây là cái cảnh hiện thị buổi trưa ba hôm về trước.
“Thế là thế nào hả!! Mấy người ăn thịt bò nướng sau lưng tôi đúng không?”
“Gự……”
Ashiya ngoảnh mặt sang một bên với vẻ chán nản, nhưng Suzuno thừa nhận vô điều kiện.
“Đúng thế. Đó là thịt bò wagyu.”
“Cái!!”
“Suzuno cô!!!”
“Wagyu….! Maou! Ashiya! Chẳng phải hai người vừa nói thịt đó không phải thịt chất lượng cao gì sao!?”
Maou và Ashiya bắt đầu tỏ ra lúng túng khi Urushihara đảo mắt và lườm hai người họ.
“Đây chẳng phải thức ăn thần thánh gì, mà chỉ là thịt ở Nhật bản. Tôi mua từ chỗ người bán thịt nhưng lại mua nhiều quá.”
“Thế bất nào mà lại mua lắm thịt bò wagyu thế.”
“Tôi có hứng thú với thực phẩm đông lạnh. Kể cả nhiệt độ của phần mỡ cũng giảm xuống được thì nó hẳn phải rất lạnh, và kết quả thì như anh thấy đó.”
“Vì thế mà cô mua chúng ư……”
“Tôi thì chẳng thể nào một mình ăn được hết đống thịt mỡ đó nên tôi đã gọi Chiho-dono và Emilia, Chiho-dono truyền tin cho Ma Vương sau khi biết được số lượng.”
Sau khi nói đến đó, Suzuno đứng dậy.
“Và tôi cũng đã gọi anh rồi. Nhưng không biết là vì anh thức khuya quá hay gì mà dù Ma Vương có hét ầm cả lên cũng chẳng thèm dậy. Mặc dù tôi không thể nói việc Ma Vương và Asiel nói dối là đáng khen, nhưng anh dám bảo chuyện đó hoàn toàn không phải lỗi của anh ư?”
“Kuh… nhưng, nhưng nếu là thịt bò wagyu, thì lại khác! Cái này đi ngược lại nguyên tắc của lòng tin rồi!”
Là một con quỷ thì đào đâu ra nguyên tắc của lòng tin thế, tuy nhiên Suzuno lại buông thõng vai xuống như đã bỏ cuộc trước một đứa bé đang làm dỗi.
“Tôi cũng đã đoán trước được rằng chuyện thế này có thể xảy ra. Đừng lo, Lucifer, tôi còn giữ phần của anh đây. Nếu anh muốn ăn thì tối nay tôi sẽ đưa chúng cho Alsiel.”
“””Ế.”””
Trước lời nói của Suzuno, cả ba con quỷ đều nhìn vào cô nữ tu nhỏ nhắn cùng một lúc.
“Nhưng, nhưng Suzuno, cô…. cái đó là từ ba ngày trước rồi…..”
“Tủ lạnh của tôi khác với tủ lạnh của Ma Vương Thành. Đừng coi thường tủ lạnh.”
Cô nữ tu nói những lời đó, dùng ánh mắt khoe khoang để nhìn xuống tên Ma Vương, kẻ đang nhìn vào cô với đôi mắt van nài.
Đêm đó, vừa nhìn vào tên Urushihara ăn gyu-don làm cùng với thịt bò chất lượng cao và rồi đi ngủ với vẻ mặt mãn nguyện, cả Maou và Ashiya đều để ý thấy điều gì đó.
“Ma Vương-sama, cái video đó…..”
“À, từ vị trí quay, nó chắc hẳn là cái trên bàn laptop của Urushihara.”
“Cái đó gọi là máy quay mini, lần trước chắc hẳn là loại trắng đen, từ khi nào mà thành loại có màu rồi…..”
“Thế có nghĩa là, hắn……”
“Đồ điện tử vô dụng.”
“Hắn tự ý mua về, phải không?”
“….Ồn quá đi.”
Đêm hôm đó, Suzuno không tài nào ngủ được vì màn giảng đạo về hoá đơn điện tử của Ashiya từ phòng hàng xóm.