Dịch: Hoài Phạm
Tần Tri đứng ngẩn người, Chương Nam Chính không nói được một lời vò chiếc khăn trải bàn. Trong phòng, máy điều hòa thong thả phả hơi ấm, Tần Tri có cảm giác chếnh choáng, mơ mơ màng màng ngủ.
Anh chìm vào một giấc mơ rối rắm, cũng không biết bao lâu, bên tai mông lung có tiếng người nói chuyện. Tần Tri định mở mắt, lại không được, một lượng cồn lớn ăn mòn những tế bào thần kinh, anh không thể tự hỏi, không thể động đậy cơ thể.
Ước chừng sau nửa đêm, Tần Tri ngồi dậy, lắc lắc đầu.
Ngô Gia Dương đứng lên lấy nước cho anh, Mã Bách Đông đưa cho anh một phong thư. Tần Tri quay đầu nhìn, Chương Nam Chính đã không thấy đâu.
Tần Tri mở phong thư viết vội trên tờ giấy ghi danh mục quà tặng – thời buổi này, hình như con người không còn thói quen dùng cách này để trao đổi. Đứng dưới góc độ đó tiếp xúc với Chương Nam Chính, khiến Tần Tri có một cảm giác kỳ diệu, tựa như cầm con dao nhỏ giải phẫu, mở lớp da, bên trong vẫn bình thường. Thật ra, chữ là loại vật thể kỳ diệu, đôi khi, chữ so với ngôn ngữ còn thẳng thắn hơn, chân thật hơn.
Chú em Tần Tri thân mến:
Tiền, cấp dưới của cậu đã đưa tôi. Cậu không cần nói, bọn họ đã hiểu ý cậu. Từ điều đó mà nhìn, tôi vẫn mãi không bằng cậu. Lâu như vậy, tôi không tìm thấy một người có thể giúp đỡ mình, ở thời điểm đúng lúc nhất nhắc nhở về con người thật của mình. Trước kia, tôi vẫn cho rằng cuộc đời là của tôi, tôi làm người tốt hơn cậu, và không hiểu vì sao cuối cùng tôi vẫn luôn muốn bám vào cậu. Đến cuối cùng, cậu đã không rời, không vứt bỏ người bám víu cậu, còn tôi, lại bắt đầu hai bàn tay trắng lang thang quanh đây, hơn nữa không biết phải lang thang tới khi nào!
Tôi đối nhân xử thế không tốt, hôm nay tôi mới nhận ra.
Bằng đó ngày, tôi chạy trốn khắp nơi. Mọi người tìm tôi, bạn bè cũng tìm tôi. Một ngày một đêm tôi đi khắp nơi, sau đó mới phát hiện, cái mà tôi sợ hãi nhất không phải là chủ nợ, mà là hai bàn tay trắng bần cùng. Tôi chỉ là một kẻ yếu đuối, một bao cỏ không dám gánh vác trách nhiệm, một kẻ nhát gan đẩy xuống nước là hư thối.
Cậu muốn mắng tôi thế nào cũng được.
Trước kia, tôi vẫn nghĩ mình thông minh nhất, bởi vậy, tôi thường đóng vai một kẻ đứng nhìn, thích nấp vào chỗ tối quan sát tính cách của người khác, đây cũng coi là một niềm vui. Lần này, một ván bài thoại nhìn không lớn, tôi thua hết nửa đời tâm huyết của cha tôi, lưu lại cục diện rối rắm cho cha tôi khổ sở chống đỡ, cứ như vậy trốn đi, không biết khi nào quay lại.
Ngày tôi đi, tôi gọi điện thoại về nhà. Trong điện thoại, mẹ tôi khóc nỉ non, tôi đứng ở sạp báo bên đường cũng rơi nước mắt. Tôi muốn gọi điện thoại, lại không biết phải gọi cho ai. Rời quê hương thật lâu, tôi mới nhớ tới Lang Ngưng. Hoá ra, tôi không yêu cô ấy, nếu không, tạo sao đến cuối cùng tôi mới nhớ tới cô ấy?
Tôi muốn cưới cô ấy, bởi vì chúng tôi khi ở cùng với nhau sẽ thích hợp. Mọi người cảm thấy thích hợp, tôi cũng cho rằng sẽ thích hợp. Tôi cho rằng nếu bỏ qua Lang Ngưng, có lẽ sẽ không tìm thấy một người xứng với tôi hơn, thích hợp với tôi hơn, bằng cấp, gia thế, dung mạo, địa vị xã hội đều môn đăng hộ đối.
Tương xứng không nhất định là thích hợp, đây là đạo lý đến giờ tôi mới hiểu được.
Tần Tri, cậu biết không, có đôi khi tôi tự hỏi, vì sao Lang Ngưng thích cậu? Trước đây, tôi cho rằng, vì cô ấy là một cô gái mơ mộng hão huyền, đợi Lang Ngưng lớn lên, từ từ cô ấy sẽ thấy, đó là sai lầm.
Quả thực, mọi người nói với cô ấy, đó là sai lầm trong một lúc, cô ấy thật sự cho rằng mình đã sai lầm.
Tôi gây ra chuyện này, làm cậu tổn thương, cũng tổn thương một người vô tội như cô ấy.
Xin lỗi, nhưng cũng không hy vọng xa vời hai người có thể tha thứ cho tôi.
Tần Tri, lúc này nói gì cũng đã quá muộn. Đoạt người phụ nữ duy nhất của bạn, lại rời bỏ người phụ nữ đó, nghĩ tới nghĩ lui, trên đời này không tìm ra người nào khốn nạn như tôi. Tôi không muốn về nhà, không muốn đối mặt với hoàn cảnh cũ, cứ như vậy và bỏ trốn, để lại một mớ bong bong. Tôi biết, mớ bong bong này, cuối cùng vẫn như trước, cha tôi lại giúp tôi lau dọn.
Mấy ngày nay, suy nghĩ rất nhiều, thật sự, chưa từng có dư dả thời gian như vậy tự hỏi mình, tôi mới nhìn rõ nhiều chuyện. Tôi và cậu lớn lên khác nhau, tôi không thiếu cái gì, chỉ cần tôi muốn, tất cả đều có thể được, dù chưa đủ, cha mẹ cũng sẽ nghĩ cách để tôi thỏa mãn. Họ yêu tôi, mãi đến giờ vẫn yêu.
Lúc này, tôi không dám đối mặt với họ, tôi nhát gan đến mức không dám quay đầu, hoá ra, tôi chỉ có thế.
Tôi không mong được cậu và Tiểu Ngưng tha thứ. Tốt nhất cô ấy có thể oán hận tôi cả đời, như vậy có chết lương tâm tôi cũng an ổn. Nhìn thấy cậu tìm được người phụ nữ thích hợp, cuộc sống thích hợp, coi như ông trời bồi thường cho cậu, như tôi, coi như là ác giả ác báo.
Tần Tri chú em, tôi đi rồi, tôi nghĩ tìm không ai có thể tìm ra chỗ tôi ẩn nấp, chờ thêm một thời gian, suy nghĩ kỹ càng sẽ quay về tạ tội. Tôi sẽ đưa Lang Ngưng con dao, tùy cô ấy xử tôi thế nào cũng được. Có điều nghĩ thì nghĩ vậy, không biết đến lúc đó có còn dũng khí nữa không.
Được rồi, không nói nhiều hơn, cảm tạ cậu đưa than sưởi ấm trong ngày tuyết rơi. Ân tình này, chỉ có thể chờ sau này lại báo đáp.
Tội đồ: Chương Nam Chính
Tần Tri liếm đôi môi khô khốc, cười khổ, mắng: “Đồ heo ngốc, vẫn không lớn nổi!”
Hách Dật Nguyên mở cửa sổ, nhìn khoảng sân yên tĩnh hỏi Tần Tri: “Anh cả, anh không hận hắn ta?”
Tần Tri đặt thư qua một bên, chống tay suy nghĩ một chút, nghiêm túc trả lời: “Không, tôi cám ơn cậu ta. Có giận thì phải là cha mẹ cậu ta tiếc rẻ vì rèn sắt không thành thép. Hơn nữa, không có cậu ta, tôi sẽ không về quê; không về sẽ không gặp được Quả Quả. Có một quyển sách viết một câu rất hay: Sẽ có vài lần cảm kích kẻ thù của anh, khi họ lơ đãng sẽ tặng cho anh một món quà không tưởng tượng được. Thật ra, những con đường trên đời đều là hình tròn, cả đời anh cứ lòng vòng, mãi đến khi anh gặp xui rủi mới phát hiện.”
Anh nhìn về phía bốn người trước mặt, cười cười, nụ cười vô cùng thoải mái. Anh biết, họ không hiểu vì sao anh lại làm như vậy.
Con người luôn phải trải qua thời điểm khó khăn nhất, đó là lúc rời quê, đứng ở một vùng đất xa lạ bồi hồi nhớ lại.
Những năm tháng chần chừ, Chương Nam Chính luôn nhớ tới anh.
Có lẽ, đối với những người khác, đây chỉ là chuyện nhờ vả qua lại râu ria, nhưng đối với Tần Tri, được nhớ tới, lại là một phần ân tình.
Phần ân tình này, anh nghĩ đã xong rồi, không có khúc mắc để nó trôi qua.