Dịch: Hoài Phạm
Người xưa từng viết, con người vui mừng nhất là khi tên đề bảng vàng và đêm động phòng hoa chúc.
Lời này đúng là người xưa nói?
Cứ tạm xem là vậy, thì cũng sai lầm rồi.
Tần Tri đến gần rạng sáng mới ngủ, uống không ít — sau vài giờ thức anh ngồi cùng vài người bạn ăn bữa sáng, lại uống rất nhiều, cả đêm nói mê. Mà anh say rượu thật đúng là tệ không thể nói, cứ kéo Quan Thục Di đáng thương nói mấy lời vô nghĩa, mà Quan Thục Di một câu cũng không nghe vào — nàng cũng uống không ít. Cuối cùng hai người trở về thế nào, bản thân họ cũng không rõ.
Buổi sáng lên tới nơi, hai người một người phòng bếp, một người phòng ngủ của ba mẹ, chỉ mỗi phòng tân hôn là không ở.
Khi Tần bà nội rời giường, phát hiện Tần Tri đang gối lên một cái nồi ngủ gục trong bếp. Quan ba ba Quan mẹ nửa đêm chịu đủ kinh hoảng, con gái ông bà lẻn vào nhà, chui vào ổ chăn của họ khóc lóc nói thương nhớ ông bà, cả đời không muốn đi, sau đó thì chen chúc giữa hai người, ngủ không biết gì.
Gả con gần quá không phải là chuyện tốt, một chút xót xa đầy thần bí cũng không. Lúc này, Quan ba ba hoàn toàn không có cảm giác con gái đã gả đi.
Quan mẹ nhìn gương mặt con say ngủ, khịt mũi, nuốt nước mắt: “Sao lại cảm thấy như nó mới sinh ra, mặc cái áo hoa nhỏ nhỏ nằm giữa chúng ta?”
Quan ba ba không lên tiếng, đứng lên, mặc thêm áo khoác đi về phòng ngủ trước kia của con.
Người nhà họ Quan không có cảm giác đã gả con, người họ Tần cũng không có cảm giác đã cưới vợ cho cháu, tóm lại là…… Gả gần quá.
Mười giờ sáng, Tần Tri bị bà nội gõ đũa vào cái gối – nồi đánh thức, họ hàng đã về hết, khoảng sân chung đã khôi phục sự yên lặng vốn có, Tần Tri ngồi nửa ngày tìm lại bản thân, cuối cùng sau khi đầu đau muốn nổ tung cũng nhớ ra mình là ai. Anh ngơ ngác nhìn bà nội dọn dẹp phòng tân hôn, chăn mền, cô dâu mới không thấy đâu, vỏ chuối còn lại mấy vỏ, tất trắng của đàn ông có một cái, nhưng không phải của anh.
“Đi lên đó đón vợ xuống!” Tần bà nội lời còn chưa dứt, lại gõ vào nồi một cái.
Tần Tri ôm nửa đầu đi lên lầu, gõ cửa nhà vợ. Cha vợ không cho anh vào, nói là theo phép tắc, phải ba lần lại mặt mới có thể vào. Không quá một lúc, ông đã cõng con gái kiêm vợ anh áo hoa ra cửa.
“Đám bạn bè cũng thật là, chuốc rượu nhiều quá…… Con bé này, sao lại nặng như vậy……” Ông bố càm ràm, giọng nói tràn đầy yêu thương. Tần Tri đáp lại bằng khuôn mặt tươi cười đi theo ông xuống lầu. Quan Thục Di vẫn say rượu chưa tỉnh, đến lầu hai, nàng ngóc đầu nhìn vách tường, đột nhiên nói: “Có chồng thì giỏi lắm sao?! Tôi cũng có!”
Tần Tri hơi kinh ngạc, sau đó cười khổ. Cô nàng có lẽ còn đang bận so bì với người nào đó trong mơ.
Quan ba ba cõng con đến lầu một thì quay về, khi ông trở ra, nhìn Tần Tri nói: “Hôm qua bạn bè nhà con đưa tiền mừng qua nhà ba, chút nữa lên ba đưa lại. Hai nhà cùng mời khách không tốt lắm, tiền mừng đưa sai chỗ hết. Con về nói lại với Tần bà nội.” Ông bố già muốn chứng tỏ ông không tham tiền, tiếc rằng Tần Tri không theo kịp. Anh mông lung gật đầu, đại khái cái gì cũng chưa vào tai.
“Chú, chú về!” Tần Tri ôm đầu, tạm biệt.
Tần bà nội lại la oai oái, “Kêu ba, còn gọi chú sao!”
Vẻ mặt Quan ba ba không thèm để ý, “Không cần, không cần, khách khí làm gì, thằng bé vẫn chưa quen mà!” Làm bộ nói vậy, nhưng ông già đứng đó không nhúc nhích. Hôm qua phí sửa miệng ông cho đến một ngàn tệ. Theo đạo lý, nhà gái không phải thưởng tiền, nhưng hôm qua Quan ba ba cũng uống nhiều, ôm Tần Tri nói: “Chú em này, anh cho cậu một ngàn tệ, gọi chú là ba được không?”
Tần Tri nghẹn nửa ngày, cúi đầu gọi một tiếng “Ba”. Ông lão quá vui mừng, nhất thời kích động, tính cách nhiều chuyện lại nổi lên, “Ờ, rồi, về ngủ đi. Phòng tân hôn, lau dọn trong sân để ba tìm người giúp, hai đứa ngủ đi, ngủ đi! Cái gì cũng không phải làm, để ba……”
Tần Tri gật đầu, quay lại phòng, chui vào giường, ôm vợ, ngủ. Giấc ngủ tiếp tục cho đến khi bản tin tối tiếp sóng đài truyền hình vang khắp địa cầu, cặp vợ chồng mới tỉnh lại vì đói, nhưng vẫn nằm trên giường, không muốn động đậy.
Tần Tri ngạo mạn khuých khuỷu tay vào Quan Thục Di, “Con dâu, đứng lên nấu cơm đi.”
Quan Thục Di tỏ vẻ không vui, nàng hơi vặn mình, bĩu môi, “Đây là nhà anh.”
Tần Tri tỏ vẻ ông lớn, “Cũng là nhà em.”
Quan Thục Di hỉnh mũi, làm bộ ngây thơ, “Ứ…… Người ta…… Người ta mắc cỡ mà.”
Sau đó…… Tần Tri ói.
Ói thật sự, vì hôm trước anh chỉ uống rượu mà chưa ăn thứ gì vào bụng. Cũng vì lần đầu nhà anh có người kết hôn, không có kinh nghiệm.
Quan Thục Di ngồi ghé trên giường, chỉ vào Tần Tri nói mấy câu vô nghĩa: “Anh…… Người đàn ông không có trinh tiết, thằng nhóc này là ai?”
Tần Tri quay lại túm tay nàng.
Từ phòng ngủ, âm thanh đùa giỡn của hai người rất lớn, Tần bà nội nhìn chồng, mắt hai ông bà lộ ra ý cười, ý cười này gọi là rất ám muội.
“Có con sớm thôi, có con sớm, chúng ta trông cho chúng nó.” Tần bà nội thì thầm với chồng.
Tần Tri ậm ừ mãi mới đứng lên, nhìn vào gương dụi mắt, lảo đảo ra khỏi phòng ngủ vào phòng khách. Trong một góc sáng sủa, ông nội bà nội đang đếm tiền. Một giờ trước, luật sư Trần mang tiền đến giao lại, không dám đánh thức Tần Tri, xong việc vội vàng đi. Sắp qua năm mới, nhà ai không có công chuyện phải làm.
Tâm trạng Tần Tri rất tốt, cười tủm tỉm trêu chọc ông bà, “Nhiều tiền như vậy sao? Bà nội, phát tài rồi!”
Tần bà nội lại tỏ ra mất hứng, bà theo Tần Tri đi đến phòng bếp, mở tủ lạnh lấy bọc thức ăn lấy từ khách sạn đã được gói lại ngày hôm qua, bỏ vào nồi, hâm lại.
Tần Tri với sự tiết kiệm của ông bà nội đã thành thói quen, cảm thấy hoàn toàn không thành vấn đề. Một thế hệ quen sống tiết kiệm. Hơn nữa, gói lại cũng đúng, hôm qua đồ ăn đám cưới không biết còn thừa lại bao nhiêu, lãng phí mới đáng xấu hổ.
Dù là nhà họ Tần, hay nhà họ Quan, đều giống nhau ở những con người giản dị cần kiệm.
“Cô họ thứ tư của con, bốn đứa con gái, đứa nào bà cũng đi hơn năm trăm tệ, con đoán nó đi con bao nhiêu!” Tần bà nội cầm đũa đảo đồ ăn, càm ràm.
“Bao nhiêu?” Tần Tri hỏi lại, nhân thể nhìn vào tủ lạnh, những chiếc gộp đóng gói chất thành đôi cao tới phát rầu — ăn tới khi nào? Anh thật sự không để ý người khác đi bao nhiêu, nhưng anh phải tỏ ra chú ý.
“Năm trăm! Con nói xem, có đạo lý này sao? Nhà nó mấy đứa, nhà mình có mình con, sau này hai đứa đầy tháng đứa nhỏ, hiếu hỉ không được mời bọn nó, bà không thèm tiền nhà chúng nó. Còn nữa, nhà bọn nó có việc, con cũng không được đi! Nghe không?! Nghe không?! Nghe không?!” Tần bà nội cầm đĩa lên, đặt nửa con gà vào, múc hai chén cháo, vừa nấu cơm vừa lầm bầm một cách tức tối.
“Dạ! Dạ! Đã biết, đã biết!” Tần Tri vội vàng đồng ý, trong lòng lại buồn bã vì bà anh đề cập đến con cái. Anh không biết mở miệng thế nào với ông bà, vấn đề…… Con cái, anh vẫn kiên quyết không thể có. Anh bưng đĩa vào phòng, đến cửa, anh gọi ông: “Ông nội?”
Tần gia gia đang đếm tiền quay lại, “Gì?”
“Cô họ thứ tư là ai ạ?” Tần Tri buồn bực điểm danh lại tên những người thân thích trong óc.
“Trước đây mượn xe đạp nhà chúng ta một năm không trả, bà nội con tới cửa mới đưa về được đến nhà.” Tần gia gia đối với vị họ hàng này cũng có ý kiến.
Gật đầu, Tần Tri giơ chân đá văng cửa. Quan Thục Di đã rời giường.
p/s: Không có H nhá. Bây giờ bạn Phạm đi chơi ^^