Dịch: Hoài Phạm
Vẻ mặt Chương Nam Chính xấu hổ, xoay người muốn chạy, phía sau Ngô Gia Dương gọi lại, “Bên ngoài mọi người đều đang tìm ngài! Ở phòng cảnh sát, mấy người bạn hữu từng chơi bài chung có nói, đến mấy ngàn vạn thì phải!”
Con người đáng khinh đành phải quay người nhìn nhóm bốn người. Giờ khắc này, Chương Nam Chính chỉ muốn chết. Không thể chịu được hoàn cảnh này, bị người quen biết không bằng mình nhìn thấy, thực là sống không bằng chết.
Luật sư Trần chỉ vào cầu thang. Ông không cười nhạo Chương Nam Chính, nhưng sự hả hê thì không cách nào che đậy.
“Đi lên đi, anh cả bận bịu bên kia không chỉ trong chốc lát đâu!”
Chương Nam Chính gật đầu, rất nhanh men theo góc tường lên lầu.
Tần Tri bị dày vò suốt hai giờ mới thoát được, khi anh lên lầu, Chương Nam Chính đã ăn no. Ngô Gia Dương đứng ở cửa, chỉ vào ba cái tô lớn trên bàn trà, nói: “Ba tô cơm lớn, hóa ra có thể ăn hết thật!”
Tần Tri cười cười, chỉ về phía cửa, ba người trong phòng đứng lên đi rồi đi ra ngoài. Gần đến cửa, luật sư Trần thì thầm với Tần Tri: “Đừng mượn anh ta mượn tiền.”
Tần Tri hơi sửng sốt, gật gật đầu, vỗ vai ông, khi tất cả đã rời khỏi, anh đóng cửa.
Người anh em tốt nhất trước kia ngồi ngơ ngác trong phòng. Ăn no, Chương Nam Chính đã có cảm giác an toàn. Trốn chạy suốt một tuần, lần đầu tiên anh ta cảm thấy mình thật sự là một con người.
“Tôi gặp xui xẻo!” Chương Nam Chính ngẩng đầu nhìn Tần Tri, cười khổ.
Tần Tri nhìn gương mặt tiều tụy đã được rửa sạch, cằm lún phún râu, ậm ừ, “Tôi thấy, phụ nữ mới có đặc quyền đó, mỗi tháng một lần, cậu làm sao có tư cách?”
“Tôi thành như vậy, tôi cũng mừng thay cho cậu, thật sự. Bán đứng bạn bè, giật vợ anh em, nếu tôi là cậu tôi sẽ nã pháo ăn mừng.” Chương Nam Chính tự bình luận về mình.
“Bỏ đi, hôm nay thoải mái một ngày. Cậu cũng không cần khổ sở, gần đây giật vợ người khác đã được coi thành kiểu giao dịch lớn, việc làm của nhân tài, người bình thường không làm được.” Tần Tri trả lời.
“Châm chọc tôi?…… Cậu không hỏi tôi, vì sao trở thành thế này sao?” Chương Nam Chính cười khổ.
Tần Tri sâu kín thở dài. Anh thấy hơi khát, đứng lên rót một chén nước. Dưới lầu, Quan mẹ không biết đang mắng ai, giọng bà oang oang truyền lên tận phòng.
“Nhìn đi, các người nhìn xem, ban đầu bảo chuẩn bị hai trăm cân thịt là đủ rồi, bây giờ sáu trăm cân còn thừa ra ngoài! Nói cái gì, ai bảo các người nâng lên như vậy? Ai nói có thể đặt ở đây? Họ hàng thân thích mà còn thua mấy bát mỳ? Mau lấy đi, mau lấy đi, các người còn không biết tính tôi?…… Chuyện hơn mười ngày, này, cậu là ai? Họ hàng? Họ hàng nhà ai? Sao không thấy đến giúp?! Phì, đừng nói tới ông già chết toi nhà tôi, đêm nay tôi còn chưa tính…… Có đủ không? Nhà anh hơn mười người à! Cầm thêm mấy chén về, sáng mai có cơm, nhớ tới, còn chén…… A, ai đây? Bán đồ ăn? Bán đồ ăn mà dám ở đây hỗn ăn hỗn uống?”
Giọng bà lộ ra sự vui mừng, tuy nói vẫn khó nghe như vậy, nhưng, sự chanh chua trước kia đêm nay như không hề thấy. Hiếm thấy, đêm nay Quan mẹ rất rộng rãi, liên tiếp đẩy mạnh tiêu thụ mì hỷ (mì cưới), e là lo lắng để lâu, quá thời hạn mốc meo?
“Lang Ngưng đã tới đây, cô ấy rất buồn.” Tần Tri đặt cốc nước lên bàn, nói với Chương Nam Chính.
Chương Nam Chính không lên tiếng. Anh ta hít một hơi thuốc lá, biểu lộ bản thân đã hoàn toàn không thèm để ý giữ ý tứ. Tần Tri nhìn anh ta, không biết nên dùng thái độ gì đối diện anh ta mới thích hợp. Chương công tử không còn tiền, về bản chất mà nói, chỉ còn hai chữ: Phiền toái.
Có điều, Tần Tri không khinh bỉ anh ta. Trước kia học đại học, vì tính tình không hợp, quan hệ giữa anh với những người khác không tốt lắm. Khi đó Chương Nam Chính đang hô phong hoán vũ ở trường, thích lấy tiền đổi cảm tình, thích đứng trên mọi người, bên người không thiếu bạn. Không hiểu sao, một người lắm bạn bè như Chương Nam Chính luôn kéo Tần Tri đi khắp nơi, có vui chơi gì đều dẫn theo Tần Tri. Nhờ anh ta, bốn năm đại học, Tần Tri cuối cùng cũng có được một ít ký ức đẹp về trường học. Riêng chuyện này, Tần Tri cảm ơn anh ta cả đời, không quên được anh ta.
Sau này ra đời, sau khi trưởng thành, chuyện xưa luôn lộ ra một nỗi tang thương không thể nói rõ ràng. Tần Tri đối với người bạn – người anh này có tình cảm, thật sự làm bạn tốt với anh ta. Nếu Chương Nam Chính không cho anh cơ hội, có lẽ sẽ không có Tần Tri hiện tại. Nhìn anh ta thành như vậy, Tần Tri sợ hãi mà không thể lý giải. Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, làm Chương Nam Chính lại đến bước đường cùng thế này?
Đã no bụng, Chương Nam Chính tìm được cảm giác an toàn, sự ấm áp làm anh ta buồn ngủ. Dụi tàn thuốc, anh ta ngẩng đầu, nhìn Tần Tri nói: “Tôi cần một ít tiền.”
Ờ, nhanh như vậy đã vào đề tài chính? Tần Tri hơi ngây người.
Chương Nam Chính khom người một chút, thái độ nịnh bợ một chút, nếu làm như lúc nãy, anh ta gọi một tiếng “anh cả”, có lẽ Tần Tri sẽ giúp anh ta? Nhưng sau khi ăn no, trạng thái tâm lý đã xảy ra biến hóa, anh ta cố gắng nửa ngày, cũng không gọi được. Lúc này anh ta không đói bụng, nên tìm lại được kiêu ngạo và tôn nghiêm.
Anh ta im lặng chờ tiếng từ chối nghe mãi đã thành quen. Dù sao cũng sẽ bị từ chối, không bằng sớm nói ra, anh ta cũng hoàn toàn thoải mái.
Tần Tri nhìn từ trên xuống dưới, quan sát kỹ người anh, người bạn, người học trưởng của anh, cuối cùng anh cười thoải mái: “Được, đối với cậu có lẽ không nhiều lắm.”
Chương Nam Chính hoàn toàn kinh ngạc, rồi sau đó trên mặt lộ ra một nụ cười kỳ quái. Anh ta cố gắng dùng ánh mắt công bằng nhất nhìn kỹ, tìm tòi nghiên cứu Tần Tri, rồi sau đó anh ta vỗ sô pha, như khi còn đại học, anh ta ngồi trên bộ sô pha bằng da thật đóng theo kiểu Anh Quốc, trong phòng trọ xa hoa, gọi Tần Tri đến ngồi cạnh.
Tần Tri đi qua, lấy từ túi ra một tờ chi phiếu, điền số rồi đưa anh ta.
Chương Nam Chính nhận, nhìn con số, hơi kinh ngạc, “Tôi vẫn nghĩ cậu hận tôi, nên đến đường cùng mới tới tìm cậu.”
“Vẫn hận.” Tần Tri không ngẩng đầu, nói.
“…… Hồi đại học, ai cũng nói cậu cổ quái.”
“Cậu đi với tôi, chỉ vì muốn cho bọn họ thấy cậu rộng lượng, tôi biết.”
“Giống như…… Thế này. Mấy ngày nay, tôi tìm rất nhiều người. Họ hàng đều bảo tôi đi chết cho sớm đi, bọn họ chỉ ước gì tôi gặp xui xẻo. vận xui của tôi hình như đúng ý của họ, toàn thế giới đều tụ tập mà nhìn.”
“Vậy à?” Tần Tri đáp hững hờ.
Chương Nam Chính đẩy chi phiếu lại, cười khổ, “À, chứng minh thư của tôi không thể dùng, nếu được, cho tôi ít tiền mặt đi. Ngân hàng, cái tên chết tiệt đó theo tôi sát gót.”
Tần Tri cất chi phiếu, gật đầu. Anh mở cửa, nói nhỏ với mấy người đang đứng chờ ngoài cửa vài câu. Luật sư Trần nhìn anh trách cứ, Tần Tri cũng biết anh tự tìm phiền toái, nhưng ngày như hôm nay, thật sự không thích hợp để nhìn người khác khổ sở.
Anh không biết nói gì mới tốt. Nếu Chương Nam Chính không giải thích, anh cũng không định hỏi — biết chuyện bi thảm của người khác, càng mệt.
Ờ, Phạm xem lại rồi, hạnh phúc có chương >_