Băng nhóm là một tổ đội các mạo hiểm giả hoạt động độc lập với bang hội mạo hiểm giả.
Các băng nhóm không nhận lợi ích từ bang hội, thay vào đó, họ không bị ràng buộc bởi quy tắc bang. Bang hội cũng không nhận được tiền hoa hồng từ nhiệm vụ của các khách hàng bên họ.
Từ việc tìm kiếm khách hàng cho đến đảm bảo phần thưởng, tự thân làm mọi việc sẽ tốn rất nhiều công sức. Tuy nhiên, nếu thành công thì phần thưởng sẽ nhiều hơn gấp bội so với làm việc dưới trướng bang hội.
Vì thế mà không hiếm trường hợp các nhóm nổi tiếng tách ra khỏi bang hội và thành lập một băng nhóm.
Bằng chứng dễ thấy, chỉ ngay trên những nẻo đường của thành phố Ishka thôi, rất dễ dàng để tìm kiếm gần trăm băng nhóm khác nhau.
Tuy rằng chỉ một nửa trong số đó – không, chính xác là 70% các băng nhóm đó, chờ hoài chờ mãi mà không có công việc làm ăn nào.
Xấp xỉ 20% còn lại thì trở thành các doanh nghiệp đa ngành nghề để kiếm sống, và thậm chí một số còn biến thành tội phạm. Chỉ 10% trong tổng số các băng nhóm cố bám trụ như một nhóm mạo hiểm giả.
Bang hội có quy mô mạo hiểm giả vượt ra ngoài biên giới và trên khắp lục địa chính với vô số nhân tài, nhiều tai mắt, và có mối quan hệ sâu sắc với rất nhiều loại quyền lực giàu sức ảnh hưởng. Họ có lịch sử lâu đời và niềm tin vun đắp mà các quốc gia đang phát triển không thể sánh bằng.
Không có cách nào để những mạo hiểm giả chỉ từng chiến đấu và nghe lệnh của họ, mà lại có thể bắt chước điều hành một cái y hệt.
Việc các mạo hiểm giả rời bang hội cũng là điều bình thường, do họ không hài lòng với cái cách mà bang hội lấy tiền hoa hồng từ phần thưởng của họ, để van xin chính họ với cái vẻ mặt trông xấu hổ trong chưa đầy một năm trời.
Còn giờ, kế hoạch của tôi “Tiến hành chơi xỏ hòa bình với bang hội (khúc dạo đầu)” là dọn các nhiệm vụ tồn đọng mà tổ chức khổng lồ mang danh bang hội này phải bó tay, khiến khách hàng ngờ vực về khả năng của chúng, và từ đó kéo họ về phía mình.
Tất nhiên, mọi thứ không chỉ dừng lại ở đó. Nếu đó là tất cả kế hoạch của tôi thì đã chẳng có cái gọi là (khúc dạo đầu). Nếu có “khúc dạo đầu”, thì tất nhiên sẽ có “khúc ngoặt” và “cao trào”.
Trước hết, những khách hàng mà tôi giành từ tay bang hội mới chỉ là số ít. Trên tất cả, bang hội sẽ chỉ đơn giản nghĩ “việc để mất khách hàng của nhiệm vụ tồn đọng chẳng qua là chuyện nhỏ.”
Từ quan điểm của chúng, việc đó chẳng gây tổn hại gì. Nếu đúng ra, chúng cảm thấy biết ơn tôi vì đã làm chuyện đó mới phải.
Tuy nhiên, cho dù ít người đến đâu, họ là những người đã lựa chọn chúng tôi, băng nhóm “Huyết yên kiếm” thay vì lũ bang hội. Đó mới là điều quan trọng.
Đi từ con số “0” lên “1” và rồi từ “1” lên “2”, cả hai đều là “tiến lên từng chút một”, nhưng ý nghĩa lại khác nhau.
Giống như bất kỳ thứ gì khác, khởi đầu bao giờ cũng khó khăn. Một khi xoay xở vượt được qua, động lực để đi tiếp không có gì là to tát.
Trên hết, tôi có vài ý tưởng trong đầu về cách đi từ “1” lên “2”. Một trong số đó là
---
Con đường đất nối giữa rừng Thetis và thành phố Ishka.
Mặt đường cứng hình thành sau nhiều năm các mạo hiểm giả và thợ săn đi qua lại, đối với tôi cũng là một điều gì đó thân thuộc.
Mặc dù, tình huống hiện tại hơi khác một chút.
Tầm mắt của tôi ở trên cao hơn nhiều lần so với mọi khi. *Shud*, *Shud*, mỗi lần có rung động mạnh lay chuyển cơ thể, tầm nhìn của tôi cũng lúc lắc theo.
Những người đi qua đều chăm chú nhìn với đôi mắt trầm trồ, miệng há hốc được một lúc rồi. hê- he, tất cả bọn họ đang hướng về tôi, tất cả.
Chẳng có gì lấy làm lạ, khi cảnh tượng một người cưỡi trên lưng wyvern không phải điều thường thấy.
Mọi thứ đều diễn ra theo đúng kế hoạch – duy chỉ điều này là tôi không tính đến.
“Ughh…Đ-đừng lắc nữa, cái này…!”
“C-chủ nhân…Um, em thấy không được khỏe… ù ọe”
Trên yên ngồi, có tôi với Ciel, cô bé đang kêu thét và ôm chặt lấy eo tôi. Lunamaria thì đang đi bộ phía dưới ngay từ đầu, rồi cô nói với khuôn mặt điềm tĩnh.
“Loài Wyvern là sinh vật biết bay, Tất nhiên là nó sẽ không giỏi đi bộ rồi.”
“Ta hiểu điều đó, nhưng về mặt thẩm mỹ…cưỡi nó thế này- Oww?!”
“Ch-chủ nhân, ngài ổn k- Oww?!”
Hai chúng tôi trên yên ngồi bị cắn vào lưỡi bởi cơn rung, Lunamaria mỉm cười.
“Em vui vì mọi người hợp nhau đến vậy”
“À, chúng ta có nên bay lên khi lại gần hơn một chút không? Nhưng nếu lại gần quá, có thể sẽ bị máy bắn tên với máy bắn đá của thành lũy tấn công mất…”
Nếu chúng tôi tự ý lại quá gần, họ có thể bạc đãi chúng tôi như lũ ma thú tấn công từ khu rừng. Nếu bất cẩn hạ cánh đáp mạnh xuống đất, chúng tôi sẽ trở thành tội phạm đi gây chiến.
Vì thế mà bọn tôi đang đi bộ tới Ishka trên lưng wyvern từ khoảng cách này, nhưng-
“Từ lúc chúng ta tới núi Skim với hồ Toya, hầu như lúc nào cũng bay. Khi đi bộ mới thấy nó chẳng thoái mái gì cả…”
*Pugiii….* Khi tôi vô tình càu nhàu, con thú màu xanh cúi đầu giống như đang xin lỗi.
Chậc, chán ghê. Anh bạn nhỏ này nhạy cảm thật.
“Thôi nào, đừng để tâm tới nó, dù sao từ giờ mi sẽ dần tiến bộ hơn thôi! Ý ta là. Mi cũng đã bay khá hơn nhiều so với lúc đầu rồi đấy chứ!”
“Pui?”
“Thật hông?” Con Wyvern nghiêng đầu như thể đang hỏi tôi điều đó. Vâng ạ, là thật. Vì thế mà tự tin lên anh bạn, là một wyvern nếu chịu khó thì sẽ làm được thôi.
A… dù có vui quá thì cũng đừng có khẹc lửa nhé. Mọi người phía thành lũy sẽ coi chúng ta là kẻ xâm nhập đó.
Ciel thấy tôi xoa dịu wyvern như vậy, cô bé mỉm cười rồi nói.
“Em biết mà, con wyvern này có thể hiểu lời chủ nhân nói. Thế sao nó không đáp lại lời của em? Kỳ ta.”
“Chắc là do phân vai vế. Như kiểu ta là người quan trọng nhất rồi mới tới bản thân nó và cứ như vậy.”
“À, em hiểu rồi. Vậy là em bị đối xử như một đứa thấp kém hơn nó chứ gì? Cảm giác kiểu ‘Ma mới thì im lặng đi!’ ấy nhỉ”
Khi Ciel gật đầu tỏ ra bị thuyết phục, Lunamaria phụ tôi nói thêm.
“Ngoài người mà con wyvern đã thân quen, những người khác chỉ bị xem như thức ăn với chúng. Trừ lời của chủ nhân, có lẽ nó thậm chí còn chẳng buồn cố hiểu lời người khác nói đâu.”
“Nếu giả sử là như vậy… những lời Ciel nói như ruồi văng vẳng bên tai nó ấy.”
“C-chẳng phải so sánh như thế hơi quá đáng rồi sao? A, nhưng… em để ý thấy thỉnh thoảng nó lại nhìn mình bằng ánh mắt nguy hiểm…”
Người Ciel run rẩy rồi cô bé ôm chặt lấy eo tôi hơn. Có lẽ em ấy nghĩ nếu chẳng may mình bị cái đuôi của nó đập cho cũng nên.
Tôi chợt mỉm cười bởi cái cảm giác có thứ đàn hồi áp vào lưng mình.
Ah, không được. Giờ chưa phải lúc để nghĩ tới chuyện ban đêm. Tôi phải chỉnh đốn lại bản thân thôi.
Nghĩ vậy, những suy nghĩ trong đầu tôi lại nhảy sang những điều mà mình làm vào ban đêm. Có điều, tôi không hề nghĩ tới những thứ dâm dục, mà chỉ đang nghĩ tới việc ăn linh hồn.
Cấp độ hiện tại của tôi là “8”. Tôi đạt lên cấp này sau khi đánh bại điểu sư.
Nhưng những gì diễn ra sau đó mới là tồi tệ. Tôi đã nuốt những linh hồn ngon lành từ nữ thủy quái và người sói, đồng thời cũng ăn hồn của Lunamaria mỗi ngày. Nhưng tôi vẫn không lên cấp. Nếu là một mạo hiểm giả bình thường, thì xét đến việc mải miết ăn linh hồn như không có ngày mai thế này, cấp độ hiện tại của tôi hiện giờ phải vượt quá 20 rồi.
Ban đầu, chỉ cần mất khoảng một cái ly tràn đầy linh hồn để tôi lên cấp. Sau đó là một cái xô. Tiếp nữa, là đầy một thùng phuy, mỗi lần lại tiếp tục nhân lên như vậy.
Đúng như tôi nghĩ, một mình Lunamaria không đủ để hỗ trợ tôi linh hồn mỗi đêm. Ciel thì chưa từng làm gì xấu với tôi, nên em ấy không phải đối tượng để cho tôi ăn. Còn Iria thì xem ra việc chuẩn bị cần thêm thời gian.
Tới gặp Miroslav lúc này sẽ tạo ra nhiều mối hiểm nguy, nên tôi cũng buộc phải kiềm chế việc đó.
Tôi tự hỏi liệu mạo hiểm giả bang hội có cử sát thủ đi trử khử tôi không nữa.
Tôi có nghe đồn về chuyện bang hội có một bộ phận phục vụ bí mật. Không biết chúng có nữ sát thủ không nhỉ. Bởi nếu chúng gửi những cô gái đó đi, tôi có thể nuốt chửng họ mà không phải lo lắng gì cả, như cách tôi từng làm với Miroslav.
Giờ mọi thứ đã đi tới nước này, tôi có nên thay đổi cách suy nghĩ của mình không?
Cho dù có thèm linh hồn đến đâu, sẽ không bao giờ có chuyện tôi biến những người vô tội thành con mồi. Đó là một sự thật không đổi.
Tuy nhiên, ngay cả khi người đó không có ý đồ xấu với tôi, nhưng nếu họ là tội phạm, thì ăn họ cũng không sao mà, đúng không?
Nói một cách chính xác, ý tôi là những kẻ lưu manh như lũ cướp, hay người trở thành nô lệ cho tội ác sau khi gây án trọng án. Lương tâm tôi sẽ không bị vấy bẩn nếu ăn linh hồn của những kẻ như vậy. Danh tiếng của tôi cũng được đánh bóng nếu loại bỏ lũ tàn ác ấy, nên chẳng phải đó là một mũi tên trúng hai đích sao?
Một vị pháp sư huyền thoại đã từng nói, kẻ ác thì không có quyền của một con người. Không biết linh hồn của kẻ mắc tội ác từ tận tâm can như vậy, thì có vị như thế nào ta? ực à (main đang liếm môi -mlem ấy)
-----Đột nhiên, trong lúc tôi đang chìm vào suy tư.
“M-mấy người kia, đứng lại!”
Một lời cảnh báo với giọng điệu hơi run sợ lọt vào tai tôi. Khi nhận ra thì tôi đã bị vây quay bởi những người gác cổng thành phố từ đằng xa.
Hiển nhiên họ mới là những người cảnh báo. Tuy nhiên, có lẽ do sự xuất hiện của thú xanh có cánh, nên không ai dám chĩa vũ khí về phía chúng tôi.
Họ lo lắng tới thứ con thú đó liên hệ tới, nhiều hơn là sức mạnh của nó.
Hiệp sĩ rồng cưỡi wyvern là lực lượng chính của vương quốc Canaria. Không chỉ bởi họ là những chiến binh có thể một mình địch ngàn người, mà họ cũng là các quý tộc cấp cao. Đội trưởng hiệp sĩ, mệnh danh “Sấm sét”, hình như là trưởng gia tộc công tước, người đang dẫn dắt hoàng tộc. Chờ đã, hay vị đó là trưởng gia tộc tiếp theo ấy nhỉ?
Dù là gì đi nữa, do các hiệp sĩ rồng thuộc nhóm người đẳng cấp như vậy, nên có lẽ họ suy xét trước khả năng tôi là một trong số những người đó.
Vài lính gác có thể biết mặt tôi, nhưng xem ra họ không thật sự chú ý đến diện mạo của tôi, do áp lực khủng khiếp đến từ wyvern.
Khi được lệnh dừng lại, tôi kéo dây cương rồi nhảy xuống.
Tuy khá cao so với mặt đất, nhưng tôi đáp xuống an toàn. Rồi, tôi đối mặt với những người lính gác.
“Tôi là Sora, thủ lĩnh băng nhóm “Huyết yên kiếm”. Tôi muốn xin phép được vào thành phố.”
“T-rước khi tôi cho qua, con rồng này là sao? C-ậu có phải thuộc đội hiệp sĩ rồng không?”
“Không, tôi không liên quan tới họ. Tôi tìm thấy wyvern này bị thương trong rừng Thetis hôm nọ. Sau khi được cứu, nó trở nên gắn bó với tôi. Tôi đem nó đi cùng hôm nay để đăng ký nó là một Ma tùng của mình.”
“C-có nguy cơ nó sẽ phát điên không đấy?”
“Anh nghĩ một wyvern thù địch với con người lại cho người cưỡi lên lưng nó sao? Nếu không có ý định thù địch với nó thì sẽ không thành vấn đề. Phải, chỉ cần đừng bao giờ chĩa giáo vào nó là được.”
Tôi lớn giọng nói những lính gác xung quanh. Trông thú vị đấy chứ, khi nhìn tất cả những tay lính mạnh mẽ thường ngày run rẩy như vậy.
Ngoài ra, Ma tùng là cách gọi ám chỉ con ma thú đó vâng lời một người. Ma thú hoặc thú hoang bị bắt có thể huấn luyện với cà rốt và cây gậy, hay vài trường hợp, ma thuật cũng được sử dụng.
Tôi nghe nói kỳ thi này nghiêm ngặt với Ma tùng lắm… Chà, cũng chẳng quan trọng bọn họ có công nhận nó hay không.
Mục tiêu của tôi đã hoàn thành ngay từ lúc tôi công khai wyvern chàm với công chúng như thế này.
Nếu cướp khách hàng của bang hội và thành lập băng nhóm là “khúc dạo đầu”, thì tạo ra một thực tế cho công chúng biết, người thủ lĩnh của băng nhóm là một hiệp sĩ rồng không bị cai quản sẽ là “khúc ngoặt”.
Tin tức về sự tồn tại của một hiệp sĩ rồng không có chúa tể trong chớp mắt sẽ lan rộng ra khắp Ishka, và sau đó là toàn bộ vương quốc Canaria.
Họ cũng sẽ biết hiệp sĩ rồng này đã bị đuổi ra khỏi bang hội, và thành lập băng nhóm cho riêng mình.
Nếu điều đó xảy ra, sự ngu dốt của bang chủ để lỡ viên đá quý này sẽ được cả thế giới biết đến.
…Nhưng thật ra, tôi bị đuổi vì đã vi phạm luật bang. Đồng thời vào lúc đó, tôi là một thứ rác rưởi. Tuy nhiên, nếu Elgart là người đưa ra lời tuyên bố đấy, thì nó cũng chỉ là cái cớ nguy biện cho người nghe mà thôi.
Các bang chủ của những thành phố khác hoàn toàn có thể yêu cầu Elgart chịu trách nhiệm cho việc đó. Ông ta đáng số nên làm bất cứ điều gì cần thiết để giữ chân hiệp sĩ rồng lại cho bang hội – Đây không gì khác ngoài một sai lầm của ông ta.
Bang hội không phải tổ chức từ thiện, nên với họ, không gì đáng quý hơn ngoài sức mạnh. Nếu có trong tay hiệp sĩ rồng, họ không chỉ có thể bỏ qua giới hạn về địa hình như rừng rậm hay núi cao, mà với tốc độ của một wyvern, họ còn có thể thực hiện các nhiệm vụ giải cứu khẩn cấp.
Và hội mạo hiểm giả Ishka đã khiến tiềm năng đó vụt khỏi tầm tay.
Tôi càng tích cực hoạt động dưới thân phận hiệp sĩ rồng bao nhiêu, thì bang hội trông càng ngu si vì xem thường tôi bấy nhiêu.
….Đột nhiên tôi lại nhớ tới những lời của nữ tiếp tân, Lidelle.
[Bất kể là mạo hiểm giả hay nhân viên bang, miễn là một phần của bang hội, họ đều phải ghi nhớ rằng mình có nghĩa vụ làm việc cho thành phố Ishka]
Chính xác đến từng lời nói của cô ta. Mặc dù tôi đã bị đuổi khỏi bang, nhưng với tư cách là một người dân Ishka, tôi vẫn hoàn thành nghĩa vụ làm việc cho Ishka.
Vì bộ mặt và lợi ích của chính bản thân chúng, không đời nào chúng chịu để người ta nhìn thấy chúng đang cố ngáng đường tôi.
Không bao giờ chúng dám làm những điều xấu hổ đó.
--Heheh, cổ họng tôi khẽ rung rinh.