"...Các cậu có nghe hướng đó hơi ồn ào không?" Haruhiro trỏ tay và hỏi.
Mọi người ngước đầu qua.
"Hmm?" Yume đưa hai tay thành hình ống nhòm "...Hmm. Hàng rào che khuất mất tầm nhìn tớ, nhưng hình như có cái đầu con gì đó cứ nhô lên ngụp xuống nhỉ."
"Tớ nghe thấy tiếng của Kobold nữa." Merry chăm chú lắng tai. "Có vẻ là rất đông đấy."
"Các cậu có nghĩ...?" Shihoru nói, nắm chặt lấy thanh trượng của mình.
Moguzo gật đầu "C-Có khi là Ranta không chừng...?"
Họ đang ở nông trại tầng Bốn và chỉ còn cách tầng Năm một khoảng nhỏ trước khi Haruhiro nghe những âm thanh kì lạ đó.
"Cậu ta đã tự mình leo lên đây sao..?" Haruhiro tự hỏi.
Tôi luôn biết rằng cậu ta là một người cứng đầu. Mặc dù không phải là kì công cao siêu gì lắm, nhưng như thế thôi cũng đã đáng ngưỡng mộ rồi.
Ít ra ai cũng biết Ranta là người có ý chí sống sót cao hơn bất kì ai khác. Tinh thần nói không với cái chết là thứ mà không phải ai cũng có được.
"Đi thôi!" Haruhiro lên tiếng.
Họ nhìn nhau và gật đầu, đôi chân hướng về khu vực đang ầm ĩ. Họ đi nhanh nhưng cẩn thận. Nếu bất cẩn để bị phát hiện thì công sự hóa công toi.
Mà nghĩ kiểu gì cũng không tránh khỏi việc bị bắt gặp giữa một rừng Kobold lúc nhúc thế được. Haruhiro ra hiệu dừng lại, nhổm đầu dậy từ dưới hàng rào và nghe ngóng xung quanh.
"...Ồ"
Chúng kìa. Cả một bầy. Một bầy Kobold đang chạy hướng đó và sủa điên cuồng như những con chó khát mồi.
Haruhiro quan sát thêm một lúc. Chúng thậm chí không thèm nhìn về phía cậu. Nhưng đó không phải điều cậu quan tâm.
Haruhiro rụt người xuống "...Hết cách."
Đấy là kết luận duy nhất cho tình hình này.
Nếu tiếp tục bám theo, thể nào họ cũng sẽ bị phát hiện ra. Nếu họ chấp nhận chuyện đó, họ sẽ thu hút được sự chú ý của chúng về phía mình và cứu nguy cho Ranta, người có thể đang chạy trốn đằng kia. Nhưng câu hỏi đặt ra là họ có thể đánh lạc hướng toàn bộ chúng hay không.
Hơn nữa, việc năm người cùng chạy trốn trước chúng rõ ràng là khó khăn hơn nhiều so với việc một thân Ranta luồn lách ứng biến.
Nếu bị bắt gặp lần nữa, liệu nhóm Haruhiro có còn thoát được, không điều gì đảm bảo cả. Mà tốt nhất là hãy giả sử rằng không. Đừng nhen nhóm những suy nghĩ lạc quan hão huyền đó.
Cậu không muốn bọn Kobold phát hiện ra họ. Và cậu cũng muốn cứu Ranta. Làm thế nào để cứu mà không bị phát giác cơ chứ? Vấn đề là cần có một sự ưu tiên.
Thứ tự ở đây là gì?
Ngay bây giờ, điều quan trọng nhất là gì? Kế đến là gì?
Điều họ cần ưu tiên là...
...giữ cái mạng của chính mình trước đã.
Cứu Ranta xếp sau.
Không thể thay đổi. Nó buộc phải như vậy.
Thậm chí nếu không phải Ranta mà là một ai đó khác, là Yume hay Shihoru, Moguzo hay Merry, là ai đi nữa Haruhiro cũng chỉ có một quyết định mà thôi. Đây chính là trách nhiệm của một người đội trưởng.
"Chúng ta rời khỏi đây thôi," Haruhiro nói và lắc đầu "Tớ không nghi ngờ việc Ranta đang ở đây, nhưng nhỡ chẳng may ta bị chúng trông thấy thì tình hình sẽ lại càng rối rắm hơn, chẳng khác gì đổ thêm dầu vào lửa. Bọn Kobold không quá kiên nhẫn đâu. Chúng bỏ cuộc nhanh lắm. Đằng nào thì chúng cũng phải trở lại làm việc. Thế nên... nhất định là mọi thứ sẽ lắng xuống. Lúc ấy, ta hãy đi tìm Ranta."
"Nhưng, lỡ..." Shihoru ngập ngừng nói "Lỡ Ranta bị bắt trước đó... A, tớ xin lỗi. Tớ chỉ..."
"Nếu thế..." Yume cắn môi, nhăn rúm mặt mày "...chúng ta không được nhìn thấy Ranta sống nữa sao."
"Cậu nói đúng." mặt Merry tái nhợt.
Moguzo buông một tiếng thở dài.
"Người đưa ra quyết định này..." Haruhiro ghì chặt chân mình "...là tớ. Dù chuyện gì xảy ra, mọi trách nhiệm cứ giao cho tớ."
"Không, không." Yume lắc đầu kịch liệt "Không phải trách nhiệm của cậu, Haru-kun. Đấy là điều mà mọi người cùng phả---"
"Không. Là của tớ."
Haruhiro mừng thầm vì giọng nói đã không run rẩy. Cậu không muốn phô bày cái yếu đuối thảm thương trong người mình. Bình thường thì được nhưng không phải hiện tại. Giờ là thời khắc quan trọng.
"Nếu mọi người làm theo những gì tớ quyết thì trách nhiệm phải thuộc về tớ." Haruhiro giải thích. "Tớ cũng không biết nữa, tớ không thể diễn giải nhuần nhuyễn ra được nhưng đại loại là vầy. Tớ không thể xử lí việc này mà không có sự hỗ trợ từ các cậu. Nhưng nếu chúng ta chỉ biết hỗ trợ lẫn nhau, sức mạnh đó vẫn chưa đủ. Cần có một hạt nhân... Một trụ cột vững chãi... Nhóm cần một người như thế. Vấn đề là tớ không chắc mình có thể... Thôi được, cứ thử xem. Tớ sẽ cố hết sức. Tớ mong mọi người tin tưởng giao trọng trách đó cho tớ."
Yume đột nhiên vỗ lưng Haruhiro "Haru-kun, bây giờ trông cậu cứ như một chàng trai."
"...T-Tớ là con trai mà. Lúc nào chả thế."
"Không, ý của Yume đâu phải vậy. Umm, để xem... Uhh, Yume cũng không rõ, nhưng chắc chắn là cô ấy thấy cậu giống một chàng trai lắm luôn á. Yume sẽ dõi theo cậu, Haru-kun."
"Hở? Ừ, vậy nhé. Cảm ơn nhiều. Mà tớ nói vậy có hơi kì ha..."
Khi nghe Yume bảo rằng cô sẽ dõi theo cậu, tim Haruhiro như lỡ nhịp.
Một người con gái nói với một người con trai như thế, phải hiểu ẩn tình làm sao đây? Thật không tốt cho tim mạch một chút nào.
Tất nhiên, nó chỉ đơn thuần là Yume đã chấp nhận việc cậu là đội trưởng.
"Um..." Vì lí do nào đó, Shihoru cúi đầu "Haruhiro, hãy để tớ nói cảm ơn trước, vì tất cả..."
"C-Cảm ơn cậu... Nhưng vì sao?"
"...Tớ chỉ nghĩ đó là điều mình nên nói" cô lí nhí.
"Ừm..."
Moguzo giơ ngón cái đồng tình.
Loay hoay trong giây lát, cậu cũng giơ đáp lại. Merry chìa tay trước cậu. Cậu vuốt nhẹ áo choàng để lau vội tay mình, rồi cầm lấy tay cô. Haruhiro nghĩ thầm Tay cô ấy mới mịn màng làm sao. Những ngón tay trơn mượt nõn nà.
Haruhiro đảo mắt kiểm tra lại khu vực mà mọi người nghĩ Ranta đang ở đó.
Vẫn như ban nãy. Nhảy vào là tự sát.
"Đi xa một chút nữa ta hãy bàn tiếp." Haruhiro nói với mọi người. "Ranta sẽ ổn thôi. Nếu chỉ nhiêu đây mà giết được cậu ta thì cậu ta đã ngỏm từ đời tám hoánh rồi."
Tất nhiên đó là những lời trấn an. Đồng đội cậu cũng ngầm hiểu. Dẫu vậy, ai nấy đều gật đầu chấp nhận. Cậu thật sự biết ơn vì điều đó.
---Tớ không cần cậu quay lại để ám tớ đâu nhé. Làm thế tệ lắm đấy. Khi họ cất bước rời đi, Haruhiro thì thầm trong tâm trí mình. Vậy nên đừng chết, Ranta.