Hai to Gensou no Grimgar

chapter 13: song hợp

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Tôi không thể ở mãi trong cái chuồng sâu này được. Chúng dần trở nên thân thiện với tôi hơn, điều này thật đáng kinh tởm.

"Nói gì thì nói, tao sẽ nhớ mày lắm" Ranta gửi lời từ giã đến chú sâu đang cọ cọ vào người cậu. "Mà không, tao cũng chẳng thèm nhớ mày đâu. Nếu mày dám bén mảng theo là tao quăng nguyên con vào chảo dầu luôn đấy nhá."

Lời nói gió bay, chú sâu vẫn tiếp tục kêu ủn ỉn và chun chun mũi vào chân cậu.

"Đồ sâu mặt lợn ngu ngốc, đừng sớ rớ gần tao! Tạm biệt!" Ranta giũ chân hất nó đi và phóng qua hàng rào. Bạn đồng hành duy nhất cậu tin tưởng là ác ma Zodiac-kun.

"Sâu bướm lắm lông vô dụng... Ehehehe... Sâu bướm... Kehehehe... Sâu, sâu bướm..."

"Im dùm cái được không."

"Không, là ngươi... Chính ngươi mới cần im miệng... Kehehehe.... Mãi mãi..."

"Thế khác nào bảo tao đi chết hả?!"

"Ehehehe..."

"Biến mẹ mày đi... Zodiac-kun"

Thay vì làm vậy, Zodiac-kun vờn quanh người Ranta, ghé cái miệng nứt toác của mình vào tai cậu.

"Ngay tại đây... Tại đây... Ehehehe... Có kẻ đang cố gắng giết cậu đấy..."

"Cái gì?!" Ranta khiếp đảm đảo mắt xung quanh.

Thấy rồi. Là một con Elder. Cầm theo roi sắt và dây thép. May mắn là nó chưa phát hiện ra cậu, nhưng vẫn đang tiến lại gần.

Do dự trong chốc lát, Ranta nhảy vào một cái chuồng sâu-heo khác. Nếu cậu ẩn mình giữa đám này thì phải mất lúc lâu con Elder mới nhận ra.

Bọn sâu tại đây giống hệt chuồng trước đó, nhưng sau khi chứng kiến chúng nhai ngấu nghiến lấy xác của một con Kobold, Ranta cảm thấy hơi khựng lại với quyết định chui vào đó. Tôi không muốn thành thức ăn đâu.

Có điều, sau khi "chơi đùa" cùng lũ sâu--- E hèm, cũng không hẳn là "chơi", chúng chỉ bu bu vô thôi, chắc vậy... Một, hai con đã mau chóng kết thân và bắt đầu liếm lấy liếm để mặt cậu.

Cái lưỡi của chúng cực kì ráp, vì thế rất đau. Đau đến độ cậu tưởng chừng mặt mình sẽ bê bết máu.

Năm chó số chó.

"...Mẹ ơi, mình nổi tiếng vãi ra."

"Nổi tiếng... Quá xá nổi tiếng luôn... Vậy luôn... Ehehehe..."

"Mày dám, Zodiac-kun..."

Sẽ có ngày tôi cho nó một trận nên thân. Ranta tự hứa với lòng mình.

Mà, hôm nay vẫn chưa phải là ngày đó.

Zodiac-kun cũng đang trong tình trạng giống chủ nó, nhưng nó không kề cận bên Hắc Kỵ Sĩ cho vui. Nếu cậu ta tích lũy Vice càng nhiều, ác ma càng có thêm năng lực đặc biệt.

Từ 0 đến 10 Vice là cấp 1, có chức năng cảnh báo khi kẻ thù lại gần.

Nếu nó thấy thích.

Từ 11 đến 40 Vice là cấp 2, thêm chức năng quấy rối kẻ địch bằng cách thì thầm vào tai chúng.

Nếu nó thấy thích.

Trên 41 Vice là cấp 3, ác ma có thể lôi kéo tay, chân kẻ địch gây cản trở chúng.

Và tất nhiên, nếu nó thấy thích.

Ngoài ra, những điều kể trên chỉ tính từ lúc mặt trời lặn, khi Thiên Địch của Chúa Tể Skullhell là Thần Ánh Sáng Lumiaris bị suy yếu. Vào ban ngày, ở cấp 1, Hắc Kỵ Sĩ thậm chí không thể triệu hồi được ác ma của mình liên tục. Cấp 2 trở đi thì bị đối xử thấp hơn một cấp bậc.

Hiện tại Ranta đang ở cấp 3.

Vì dưới Mỏ kín bưng nên cậu chẳng rõ giờ giấc thế nào, nhưng theo cậu phỏng đoán thì vẫn chưa đến chạng vạng. Mà dù đến rồi đi chăng nữa, Zodiac-kun vẫn chỉ áp dụng năng lực cấp 2 cho Ranta thôi.

...Nếu nó thấy thích.

"Cậu thu thập càng nhiều Vice, sức mạnh của ác ma càng tăng tiến và thường xuyên vâng lời hơn. Sư phụ đã bảo thế..."

"Thật không? Liệu điều đó có thật không? Kehehe... Hắn nói vậy sao? Ehehehe..."

"Chính sư phụ căn dặn ta mà!"

"Ăn quả lừa rồi... Ehehehe... Quả lừa... Lừa một cách thật ngọt... Kehehe..."

"Đừng có nói gở."

"Gở ư... Là gở... Điềm gở... Kehehe... Hôm nay, ngươi sẽ chết... Ehehehe..."

"...Mẹ nó. Đó là lí do tao không thích kêu mày ra, Zodiac-kun..."

Cũng phải nói, đôi lúc Zodiac-kun giúp ích khá nhiều, như vừa nãy đã cảnh báo tôi về kẻ địch chẳng hạn. Bên cạnh đó--- Nếu tôi ở một mình, nỗi cô đơn gặm nhấm con người tôi mất.

Không, Ranta lắc đầu nguầy nguậy.

"...Tôi không cô đơn. Làm như tôi biết cô đơn là gì. 'Cô đơn' còn chẳng có trong từ điển của tôi."

"Cậu đang khoác cái lớp bọc dũng cảm đấy à... Ehehehe.... Lớp bọc mỏng manh làm sao... Kehehe... Một lớp bọc bằng da và xương..."

"Tao chẳng có bọc cái gì hết ráo. Mà bọc bằng da và xương là cái quái quỷ gì hả?"

Hầy, phải công nhận là việc phát cáu với những gì nó nói thật vô nghĩa. Nhưng Zodiac-kun này, nhờ mày mà tao đỡ chán thật đấy. Ranta gật gù.

"Đó là một [Factor] quan trọng. Phải, là [Factor]. Mịa nó, nghe ngầu quá đi chứ. Đây không phải là nhân tố, đây là [Factor]. Có phải từ đó nghe ngầu là vì mình nói không nhỉ? Hừm, vậy là mình siêu ngầu rồi. À, điều đó là quá hiển nhiên đi mà. Này, Zodiac-kun? Đừng cứ đứng đực đó mà cười sặc sụa chứ?"

"...."

"Sao giờ mày im lặng thế? Nói gì đi chứ?"

"......."

"Này, Zodiac-kun?"

"..........."

"Tao đang nói chuyện với mày đấy. Này, này?"

"................."

"Gượm đã. Có chuyện gì không? Zodiac-kun, mày ổn chứ?"

"........................."

"Z-Zodiac-kun?!"

"Ha... Lừa rồi nhé... Kehehehe... Ăn quả lừa rồi nhé...."

"Thằng chó!"

Ranta cố gắng đấm Zodiac-kun một cú nhưng ác ma đã đọc vị được cậu, những đòn tung ra chỉ tổ bay vào không khí.

"Cậu tự nhận mình là một Hắc Kỵ Sĩ... Và cậu không biết trừng phạt chính ác ma của mình...? Đáng thương... Kehehehe..."

"N-Ngu ngốc! Thôi nào, cậu là ác ma của tôi mà. Làm thương cậu thì tôi được lợi gì cơ chứ?"

"Ngươi... Keehe... Khi ngươi nói thế... Là những lời thật lòng thật sao..?"

"Ăn nói hàm hồ! Tôi luôn nói những điều thành tâm."

"...Vậy đi chết một triệu lần cho ta xem."

"Gì hả?!"

"Kehehehe.... Kehehehe... Kehehehe..."

Thật vô bổ làm sao. Diễn một cái tuồng rom-com nhạt tuếch với Zodiac-kun chẳng giúp ích gì cho tình hình hiện tại cả. Ừ thì cũng có xoa dịu phần nào đấy, nhưng tôi chẳng rảnh hơi để đùa giỡn nữa đâu.

"Ngồi chờ thời không phải phong cách của mình. Lẩn trốn cũng vậy."

Dẫu chờ bao lâu đi nữa... Sự trợ giúp vẫn không đến.

Nó sẽ không đến... đúng không? Họ, họ thực sự không đến... đúng không? Chậc, chậc. Quả nhiên là vậy.

---Tôi đang hi vọng vào cái quái gì thế này? Thảm hại thật. Ranta tôi đây là một người đàn ông bản lĩnh.

"Nếu họ đi tìm thì mình sẽ gặp. Việc gì tới sẽ tới." Ranta tự nhủ với lòng mình, quyết định một canh bạc. Như vậy mới đúng là phong cách của cậu, Ranta nghĩ bụng, cảm thấy hài lòng.

Đẩy con sâu ra một bên, cậu nhảy vọt ra khỏi chuồng.

Tôi vẫn còn một chặng đường dài trước mắt... Hi vọng thế. Cậu không co giò bung nước rút, chỉ chạy dọc theo lối đi giữa các chuồng.

"Dễ như ăn kẹo thôi."

Rất đông công nhân đang làm việc trên cánh đồng dương xỉ, nấm và hoa hướng dương. Tầm nhìn ở đây lại vô cùng thoáng đãng nên rất nguy hiểm. Nhưng nếu tính ra, ở đây tập trung kha khá số lượng sâu các loại nên bọn Elder hay công nhân chỉ thỉnh thoảng đi tuần, lợi hại chung quy là bù trừ.

Hàng rào xung quanh cũng tương đối cao nên hạ thấp người lại là cậu sẽ không bị chú ý.

Mình thận trọng quá chăng? Ranta tự hỏi.

"Hehe, háo hức ghê. Giờ bố mày không thèm núp nữa!" Ranta nhăn răng cười.

Cậu trở nên vênh váo và ung dung rẽ lối băng đường, cho đến khi một con Kobold công nhân từ bên trái xuất hiện.

Và cả hai đụng mặt.

"Whoa!"/"Yelp!"

Cậu hoang mang vô kể, nhưng không có thời gian để hoang mang. Ranta tức thì nhào tới, níu lấy người và cố vật nó xuống. Cậu làm vậy vì không kịp rút thanh kiếm của mình ra. Nhưng... giờ làm gì tiếp nhỉ? Khi nãy chỉ là một pha ngẫu hứng.

Gần đây Haruhiro hay dùng chiêu [Spider]. Chính là nó. Ranta không biết chuyện đã diễn ra thế nào nhưng dường như cậu đã bắt chước khá chuẩn kĩ năng cậu thấy và tự mình hoàn thiện nó.

"K-Không được di chuyển!" Ranta dồn hết sức vào cú siết.

Con Kobold giẫy giụa điên cuồng, phản kháng kịch liệt. Nó khỏe kinh khủng, nhưng Ranta không kém cạnh. Cậu dùng đòn thế khóa cả hai tay kẻ thù và chính mình. Khi cậu cố gắng làm điều tương tự với chân nó, có gì đó không như dự kiến và thế là cả bọn té nhào xuống.

"---Urkh!"

Lộn vòng vòng cùng nó khiến cậu đập đầu hàng chục lần. Đã vậy thêm cái cùi chỏ chết bầm của nó nữa chứ.

Kĩ năng thoạt tưởng đơn giản mà khó vãi ra. Cứ tiếp tục khóa tay nhau thế này thì chả đi tới đâu.

"Phải tóm lấy cổ họng!" Giải thoát cho hai tay mình, Ranta vòng ra cổ nó và bóp chặt.

Nhận ra mình đang mất dần hơi thở, con Kobold chống cự còn điên cuồng hơn trước, nó cố gắng đẩy văng Ranta đi.

Mày nghĩ tao sẽ để mày làm thế à, Ranta nhủ.

"Arrgh...!" cậu la toáng lên.

Nó toan cào nát mặt cậu, thọc những ngón tay vào mồm và xé lở cái môi đang mở toác. Ranta đáp trả bằng cách cắn lại, và bóp chặt hơn nữa.

"Hunnnnnnnngahhhhhh...!"

Cuối cùng, cuối cùng, toàn thân con Kobold co quắp.

"...Mình giết nó rồi ư? Chưa đâu!" Vẫn không tin nổi là trận chiến đã kết thúc, Ranta giữ khư khư tay mình trên cổ nó thêm 5 giây nữa.

An toàn rồi nhỉ?

Cậu kiểm tra xem nó còn thở không. Không một dấu hiệu của sự sống. Có vẻ như, nó đã chết thật.

Ranta đá xác nó ra khỏi người mình. Cậu cố đứng dậy, nhưng không còn tí hơi sức nào.

Zodiac-kun bay lượn bên cạnh, nhìn xuống Ranta "Kehehe... Xem ngươi đã làm gì này? Thật non nớt... Vẫn chưa chín... Một trái nho vẫn chưa chín... Ehe..."

"...Quái nào tao là trái nho được?"

Hừm, quả suýt chết thật.

Nah, suýt suýt cái huần hòe. Tôi là tôi vẫn sống nhăn răng ra đây. Hoàn hảo, đúng chứ hả?

"Uầy, đây là câu chuyện đời tôi và tôi sẽ viết tiếp nó."

Sau một số nỗ lực, cậu đứng dậy thành công. Giờ làm gì với cái xác? Trước tiên là phải lấy mấy cái bùa. Điều đó làm tâm trạng cậu khá hơn hẳn, và khi chính tay mình quăng thi thể của con Kobold xấu số vào cái chuồng sâu gần đó, nỗi hân hoan trào dâng khiến cậu mém nữa hét tung nóc cái Mỏ này.

"Tuyệt vời ông mặt trời! Ơ cái *éo...?"

Hàng loạt tiếng sủa vang lên.

Là của con Kobold nào đó. Không, của MỘT BẦY Kobold nào đó. Tất cả đều nhằm vào Ranta mà chạy.

"Chiến đấu đi... Hỡi Hắc Kỵ Sĩ... Kehehehe... Chiến đấu lại chúng đi... Kehehehe..."

"Không! Không đời nào! Mày có thấy bao nhiêu đứa chúng nó không hả?!"

"Sâu bướm lắm lông vô dụng... Sâu bướm vẫn hoàn sâu bướm, sâu bướm... Ehehehe...."

"Chết tiệt, Zodiac-kun!"

Ranta quay gót và tức tốc chạy.

Cơ thể tôi nặng trịch. Phần trên, đặc biệt là ở mặt, vùng môi bị rách lỗ chỗ.

Vết thương tệ đến thế nào đây? Khủng khiếp quá. Sẽ ra sao nếu tôi biến thành một người đàn ông sứt môi chứ? Khuôn mặt đẹp trai ngời ngời của tôi bị hủy hoại mất. Mà có lẽ giờ tôi không nên để tâm đến chuyện đó.

Khi cậu ngoái đầu lại nhìn, bọn chúng như thể đã đuổi kịp tới nơi.

Cậu muốn tru tréo và phàn nàn về số phận chó cắn của mình, nhưng Zodiac-kun sẽ lại quay sang chế giễu cậu thôi. Cậu không rõ mình có còn chịu nổi cái miệng độc địa của nó nữa không, nhất là trong tình trạng hiện tại. Vì vậy, những gì Ranta làm là cứ khóa môi lại và cắm đầu chạy, chạy mãi.

Truyện Chữ Hay