Sau khi nhóm leo lên được tầng Ba và cuối cùng nghĩ rằng họ có thể thư giãn một chút, con Elder Kobold thủ lĩnh xuất hiện kèm theo hai tên phụ tá, tiếp tục dấy lên chuỗi trận liên miên không bao giờ dứt.
"Urk! Ouch! Wahh..!"
Haruhiro chật vật làm chệch đường kiếm của tên A bằng con dao găm, mải miết không ngừng.
Kĩ năng [Swat] chỉ có tác dụng câu giờ. Nếu thực chiến nghiêm túc, nó sẽ thành ra thế này. Giờ đây cậu phải tập trung hết mức vào từng chuyển động của kẻ địch, khiến việc đánh giá tình hình xung quanh trở nên đầy khó khăn.
Tình hình thế nào rồi? Mọi người vẫn ổn chứ? Tôi lo quá. Nhưng tôi lại không có thời gian để lo. Thời gian. Ước gì tôi có thể mua thời gian. Ít thôi cũng được. Để làm thế, phải hạ một trong số chúng.
Moguzo đủ sức cân một đối một với tên thủ lĩnh. Yume thì rất gan dạ. Cô ấy tự tin giao phong với tên B. Ta còn có Shihoru, Merry nữa.
Nếu Haruhiro cản được tên A, mọi chuyện sẽ đâu vào đấy.
Vâng, chỉ là nếu.
"Woof..!"
Tên A đột nhiên xoay người lại. Trông thấy hình ảnh cái đuôi xé gió kêu vù vù, Haruhiro trộm nghĩ "Ôi, nát."
Tên A thuận theo quán tính, tung ra đòn chém xoáy nhằm thẳng vào cậu. Đáng lí cậu không nên đỡ nó, nhưng cơ thể đã tự phản xạ trước. Cậu đã lạm dụng [Swat] quá nhiều, tạo nên thói quen khó bỏ khi bị tấn công.
"Whoa..!"
Chính xác như những gì cậu dự đoán. Con dao găm của Haruhiro bị hất văng ra xa, và ngay khi cậu mất thăng bằng, tên A lao vào tấn công.
"Woof! Woof! Woof! Woof...!"
"Ah! Ah! Woah! Urkh...!" Haruhiro la lên.
Cậu không có thời giờ để dùng [Swat]. Một Haruhiro khéo léo né tránh những đòn tung ra từ con Kobold, không chút chuyển động thừa ; cậu không thể phô trương đến thế nổi. Cậu uốn người hết mức có thể, và tự làm khó mình.
Cậu sẽ không kéo dài được lâu. Cậu biết. Cậu muốn tỏ ra thật ngầu, nhưng đơn giản là quá khó. Những lúc như vậy, kết thúc luôn là tiếng thét thất thanh từ chính bản thân cậu.
"---Ack...!"
Nó cắt trúng tôi rồi. Ngay tay trái của tôi. Trên cùi chỏ một chút.
Không sâu lắm. Phù, ổn rồi. Hả, chờ chút, nó bắt đầu rỉ máu rồi. Càng lúc càng tuôn mạnh. Đau, đau quá. Quái gì thế này. Ôi, làm ơn đi mà. Tôi đang nói "làm ơn" với ai nhỉ? Tôi không biết nữa, là con Kobold A ư? Đừng hành hạ tôi nữa, tôi muốn nói vậy ư? Thậm chí có van xin thật, nó cũng đâu thèm nghe.
"Woof!" Tên A một lần nữa xoay lưng về phía cậu.
Lại cái mánh cũ. Tôi chỉ cần né là được. Hiển nhiên quá mà. Một khi đã nắm được phương thức thì chẳng có gì đáng sợ.
Haruhiro hành động chính xác như thế. Cậu né nó.
Nhảy lùi lại. Tốt, con Kobold sẽ không thể chạm đến tôi được---
Hoặc dự tính là thế, con A bỗng bật ngược rồi lộn vòng và dừng ngay trước mặt cậu.
"Cái---" Haruhiro sững người.
Không phải là kiếm. Nó đá tôi. Đá ngay giữa ngực.
Haruhiro bị văng ra xa và hạ cánh bằng mông.
Tên A tiếp cận ngay, hòng dứt điểm trận đấu.
Thôi xong. Đời tàn.
"[Quang Phạt]..!"
Ánh sáng lóe lên.
Đó là phép thuật từ Merry.
Tia sáng chói lóa rọi thẳng vào tên A. Nó loạng choạng bước giựt lại.
Trong khi Haruhiro đứng dậy, Merry bồi thêm một cú vào mặt nó.
"[Nghiền Nát]..!"
Chuẩn mực cho combo [Quang Phạt] và [Nghiền Nát] là đây.
Tuyệt vời, Haruhiro thầm nghĩ, ---Khoan, không phải lúc để choáng ngợp đâu..!
Con Kobold A không còn đứng vững nổi nữa. Haruhiro trượt nhanh ra đằng sau lưng nó, tung nắm đấm và vặn xoắn con dao găm vào quai hàm.
[Spider]
Cậu bật người ra nhanh chóng, và trong khoảnh khắc ngắn ngủi, ánh mắt cậu giao với Merry. "Kịp lúc lắm!", cậu nói, rồi nhìn tình hình xung quanh.
Moguzo vẫn trên cơ hoàn toàn. Yume thì đang gặp khó. Hình như cô ấy bị thương thì phải. Tốt hơn hết là qua phụ một tay thôi.
Tức thì, Shihoru niệm [Ràng Buộc Bóng Đêm], khóa cứng cử động của con thủ lĩnh, Moguzo nhanh chóng vụt lên và kết liễu nó với thế trận một chiều. Xong, họ chuyển sang hội đồng con Kobold B và kết thúc trận chiến.
Haruhiro và mọi người mau mắn thu thập những chiếc bùa trên thi thể của chúng rồi để Merry chữa thương cho mình. Cuối cùng họ đã có thể thở phào nhẹ nhõm.
"Mặc dù thiếu vắng Ranta, chúng ta vẫn làm khá tốt đấy chứ" Yume nói, mỉm cười. Một nụ cười nhuốm đầy sự kiệt quệ. Giống như Haruhiro, Yume cũng bị trầy trụa khắp người. Có lẽ thay vì nói rằng họ đã làm khá tốt, sẽ chính xác hơn khi nói: bằng cách nào đó, mọi việc cuối cùng đã được giải quyết khá tốt.
"...Nhưng cũng chỉ là may mắn trong gang tấc thôi. Tớ nghĩ vậy..." Shihoru nói, lắc đầu. "Tớ thật sự không nghĩ là Haruhiro và Yume nên chiến đấu ở tiền tuyến đâu... A, tớ không có ý khiến các cậu phật lòng đâu..."
"Tớ hiểu mà" Haruhiro đáp lại với nụ cười gượng. "Những gì cậu muốn nói là Yume và tớ không thuộc loại có thể hạ gục kẻ địch. Cùng lắm là nỗ lực hết sức thôi. Ừm... Nhất là tớ. Không biết phải diễn tả sao, nhưng--- Khi tình hình trở nên tệ hại, tớ chỉ biết chạy vòng vòng lên thôi. Ngay cả khi thuận lợi, những gì tớ làm cũng chỉ có chạy và chạy. Tớ biết là mình đã gây khó khăn không ít cho Shihoru và Merry. Trận chiến cứ như mớ hỗn độn ấy. Khả năng kiểm soát tình hình của tớ không được tốt cho lắm."
"Ranta cũng hay di chuyển rất nhiều, cậu biết mà." Merry nói.
Rõ ràng cô ấy đang muốn che chở cho Haruhiro, nhưng cậu ấy đã lắc đầu. "Quả thật là vậy. Nhưng trường hợp của Ranta khác, cậu ấy muốn thu hút kẻ địch về phía mình để chuyển trận đấu thành đối kháng một-một. Nếu tớ mà can dự vào, chắc chắn cậu ta sẽ nổi điên lên. Ranta có thể hơi thần kinh thật, nhưng là người chúng ta hoàn toàn tự tin giao phó, cậu ta luôn biết cách làm một trong số chúng phải bận rộn với mình. Hơn nữa,..."
Tôi không muốn thừa nhận việc này chút nào. Thật không công bằng. Nhưng nó lại là sự thật, vì thế tôi sẽ làm. Haruhiro buông tiếng thở dài "---Cậu ta đang mạnh lên trông thấy. Nhanh hơn bất kì ai. Tớ không rõ có phải do cách thức vận dụng các kĩ năng rất chi là điên rồ hay không, nhưng cậu ta có thể hạ liên tiếp rất nhiều kẻ địch trong nháy mắt. Cậu ta là át chủ bài trong trận chiến. Không thể nghi ngờ việc đó."
Có lẽ chẳng ai vô dụng như tớ. Suýt nữa cậu đã nói ra, nhưng kiềm lại được. Không cần phải tự khai như thế. Chẳng có gì tốt đẹp từ việc đó cả.
"C-Chúng ta nên đi cứu..." Moguzo lên tiếng, rồi đột ngột im bặt.
"Nghe này," Yume nhìn Haruhiro với đôi mắt nặng trĩu. Một bên má của cô phập phồng. "Là về Yume, các cậu cũng biết rồi đấy, cô ấy rất ghét Ranta. Mỗi lần Ranta châm chọc bộ ngực lép xẹp của mình là Yume đau ghê lắm. Ngay cả khi cô ấy đã bảo dừng rồi mà cậu ta cứ làm tới mãi. Một người như thế, thể nào mà ưa nổi chứ."
"Phải," Haruhiro gật đầu, bảo cô tiếp tục.
"Cho nên..." Yume cúi mặt xuống, lần này cả hai má cô phồng lên. "Yume vẫn ghét Ranta đấy, nhưng chỉ với mất mát của cậu ta thôi, chúng ta đã ngay lập tức gặp khó khăn thế này. Còn đối với Ranta, đó là cả Haru-kun, là Moguzo, Shihoru, Merry và Yume nữa. Cả thảy năm người. Cái cảm giác năm người đồng đội bỗng biến đi trong phút chốc..."
"Yume..." Shihoru choàng vai Yume.
"Nghĩ đến thôi..." Nước mắt Yume ứa ra. "Nếu là Yume, nếu cô ấy rơi vào hoàn cảnh đó, cô ấy sẽ cô đơn biết nhường nào. Chắc chắn cô ấy sẽ không tài nào nhấc bước nổi. Yume tự hỏi giờ đây Ranta đang làm gì..."
"Trước hết," Haruhiro cất lời, sau đó mím môi và thở mạnh.
Suy nghĩ thấu đáo trong tình huống này quả là thử thách. Dù cho trong lòng muốn phát điên thì cái đầu vẫn phải lạnh.
Tôi có thể làm được không? Có tí cơ may nào không? Thật sự là tôi không thể biết nếu không thử. Mà có khi thử rồi vẫn chẳng biết được. Trời, tôi có còn bình tĩnh không? Làm cách nào biết được đây? Nhờ ai đó kiểm tra dùm chăng? Này, trông tôi có còn bình tĩnh không? Tôi nên hỏi vậy ư?
Quả nhiên, tôi không thể làm được.
Mọi người hướng sự chú ý về phía Haruhiro, chờ đợi lời của cậu.
Họ đang trông cậy vào cậu.
Đành thế thôi.
"Tớ không dám chắc là Ranta đang an toàn hay không. Tuy nhiên, cứ giả sử là cậu ta vẫn lành lặn. Nếu không, mọi công sức ta bỏ ra đều trở thành vô nghĩa. Vậy, Ranta còn sống. Còn sống tức là ta sẽ cứu."
Cân nhắc tình hình hiện tại, Haruhiro không thể đưa đẩy công việc cho bất kì ai khác được. Cậu không thể cứ giơ tay đầu hàng rồi chạy trốn giữa đống ngổn ngang này.
"Trước tiên là phải xuống tầng Bốn. Nếu vận may mỉm cười, ta sẽ xuống tiếp tầng Năm. Tuy nhiên, ta không cần quá mạo hiểm. Ranta liều mình ở lại là để chúng ta được thoát. Tạm gác chuyện đúng sai của hành động đó đi đã, nếu chúng ta bị giết sạch chỉ vì mong muốn cứu giúp Ranta, những rủi ro mà cậu ta cố tình gánh lấy chẳng phải là đổ sông đổ biển cả ư?"
Mình thật tồi tệ, Haruhiro nghĩ. Tôi không thể nói to điều này, nhưng giả sử, nếu người mất tích là ai khác chứ không phải Ranta, có lẽ tôi sẽ cần nhiều thời gian hơn trước khi chấp nhận câu trả lời.
Ranta.
Vì 'người đó' là cậu nên tớ mới bình tĩnh được như này.
"Đừng hành động liều lĩnh" cậu nói thêm "Chúng ta phải ưu tiên hàng đầu cho sự an toàn của bản thân, nếu tình hình xấu đi, hãy quay trở lại. Giờ thì ra ngoài nào. Một khi đến đó, chúng ta sẽ bàn tiếp về những gì cần làm . Có ai phản đối gì không?"
Cậu tin rằng sẽ không có cánh tay nào giơ lên.
Thật vậy, không một ai ý kiến.
Haruhiro đã đưa ra quyết định cuối cùng và mọi người đều nhất trí với nó. Cậu đã lo sợ sức nặng từ trách nhiệm khổng lồ, sự lưỡng lự mông lung và nỗi kinh hãi tột cùng sẽ làm tê liệt mình.
Nhưng nó không xảy đến. Thành thật mà nói, trong lòng cậu có gì đó vừa nhẹ nhõm hẳn ra. Đã xong cả rồi. Bây giờ cậu không còn con đường nào khác ngoài việc nghiêm túc với quyết định của mình. Cậu có niềm tin rằng mình đang đi đúng hướng.
"Thế thì đi mau thôi", cậu nói, "Ranta đang chờ mọi người đấy."