---Ôi trời, mình ngầu vãi ra. Ranta nghĩ thầm. Quá xá ngầu luôn chứ lị. Như một thiên tài. Liệu mình có phải là người được chọn bởi Chúa không nhỉ? Nếu là thật, mình thắc mắc đó là Chúa nào. Chúa tể bóng đêm ư? Có phải ngài không, Skullhell? Sao cũng được, trông mình badass vậy là ổn.
Ý tôi là, sau tất cả, tôi vẫn còn sống.
"Trời ạ..." Ranta trút tiếng thở dài.
Ngay cả Ranta-sama cũng phải thừa nhận lần này cậu đã gặp rắc rối to. Có lẽ cậu sắp tiêu rồi. Không còn hi vọng nữa. Gần như mọi thứ đều được an bài. Thật lòng mà nói, suy nghĩ đó bắt đầu quấy rối tâm trí cậu.
Suýt thì tự bật cười mất rồi. Mặc dù không hẳn là cười. Nhưng cũng suýt soát lắm rồi. Chỉ xíu xìu xiu nữa thôi.
Ranta vẫn còn sống.
Đó là một điều quan trọng. Một điều phi thường.
Ranta đã làm được một việc mà không ai có thể.
Tôi nghĩ là mình có thể lấy làm hãnh diện. Tôi muốn tự ca ngợi mình quá đi mất.
Có cảm giác toàn thể nhân loại trên khắp thế giới đang chúc tụng Ranta.
"...Này, mày có nghĩ vậy không, Zodiac-kun?" Ranta quay sang hỏi con ác ma màu đen tím trôi bồng bềnh ngang đầu cậu.
Con ác ma ấy là thuộc hạ của Chúa tể Skullhell, có thể được triệu hồi bởi Hắc Kị Sĩ khi họ niệm phép [Tiếng gọi bóng đêm].
Nó sẽ thay đổi hình dạng tùy theo lượng Vice mà Hắc Kị Sĩ tích trữ được. Zodiac của Ranta có bề ngoài là một phần thân không đầu, với hai hốc mắt nằm giữa ngực và một khe giống miệng ở bên dưới.
"Không...không....Không...Không hề..." Khi Zodiac nói chuyện, cái miệng của nó rít lên và kêu xì xầm. Âm thanh thoát ra giống như tiếng của lũ trẻ đang thầm thì rủ rỉ với nhau. Có hơi đáng sợ nhưng giờ cậu đã quen.
Mà thật ra, dù đã quen lắm rồi, nó vẫn cứ hãi hãi thế nào ấy, và cậu không khỏi nổi da gà khi nghe thứ âm thanh gai người đó.
"Ây chà, xem ra vẫn một thân một mình nhỉ..." Ranta lầm bầm.
"Vô dụng, vô dụng, vô dụng... Sâu bướm lắm lông vô dụng...... Đồ sâu bướm... sâu bướm... sâu bướm... vô dụng... vô dụng... Sâu bướm... sâu bướm..."
"Này, cuối cùng thì mày chỉ lặp đi lặp lại mỗi một từ sâu bướm à..."
"Sâu bướm... Ehehehe... Sâu bướm...Sâu bướm...Sâu bướm...Sâu bướm..."
"Đủ lắm rồi!" Cậu giơ tay định đánh yêu, nhưng Zodiac-kun liền bay lên để né.
"Ehehe... Ehehehehe... Ehehehehehe... Sâu bướm, sâu bướm... Ehehehehehehehe..."
"Quỷ tha ma bắt mày đi, Zodiac-kun... " Ranta choàng tay ôm đầu gối, vờ như đang nức nở.
Làm vậy một hồi, cậu cảm thấy nó thật vô nghĩa nên đã dừng lại.
"Dù sao thì, mình thật sự rất ấn tượng khi bản thân có thể tự xoay sở để leo lên tầng bốn được..."
---Chính xác.
Ranta không còn ở khu luyện kim tầng năm nữa. Cậu đang ở trang trại tầng bốn.
Làm thế nào mà cậu thoát khỏi cuộc chiến đẫm máu dưới đó? Chính cậu cũng chẳng nhớ nổi chuyện gì đã xảy ra ; nhưng sau khi bảo Moguzo đi trước, cậu liền cắp giò lên mà chạy vòng vòng như một thằng điên, và cuối cùng gặp một cái thang dây khác. Cậu khá chắc mình đã đạp vào mặt không biết bao nhiêu là kể những con Kobold bám theo khi cậu trèo trên dây.
Vẫn có vài con rượt theo đến tận tầng bốn, nhưng may cho cậu là có một cổng chuồng trang trại mở toang hoang.
Ranta liền phi vào đó, khiến những con sâu-heo bên trong lồng lên và lấp kín lối vào. Điều đó đã đánh lạc hướng kha khá những tên truy đuổi. Nhưng không phải tất cả bọn chúng. Tuy nhiên, nó làm cậu nảy ra một ý tưởng. Tôi có thể dùng cách này.
Ranta đi gom từ từ từng con sâu-heo, đồng thời cẩn thận né tránh sự lùng sục của bọn Kobold. Và khi cậu gom đến con cuối cùng---
Tôi ở đây. Giữa một hàng rào sâu-heo.
Sâu khắp mọi nơi.
Ranta và Zodiac-kun trú giữa hàng đống con sâu.
"Mặc dù vậy..." Ranta chọc chọc vào mình con sâu nằm kế bên.
Chẳng có tí phản ứng nào.
Như một lẽ tự nhiên, cậu tiếp tục cho nó ăn một bạt tay.
Đã hiểu. Mấy con sâu này không chịu trả lời tôi.
"Được thôi, cứ vậy đi!" Ranta phát cáu. Nếu đó là điều mày muốn---
Ranta thử nhéo vào lớp da của nó. Khi cậu làm thế, con sâu đánh mắt nhìn cậu, một đôi mắt nặng trĩu dưới hàng mí đã sụp quá nửa. Và nó kêu lên những tiếng gufuu.
"..L-Liệu mình chọc nó điên rồi sao?" Ranta lắp bắp.
"Gufuu. Gufuu."
"Whoa! Chờ đã! Ch---Đừng! Đừng có liếm mặt tao! Ọe!"
"Bufuu. Bufufuu. Gufuu"
"Mày! Mày vừa mới liếm à?! Chờ đã, cái lưỡi quái quỷ gì thế này?! Ráp quá! Đau quá!"
"Fuu. Gufuu. Fufuu. Fuu. Fuu."
Con sâu cạ cạ vào người Ranta. Cậu ra sức đẩy nó đi nhưng không lay chuyển gì. Nó quá ư là nặng. Cậu không thể trốn thoát.
{tag insect, please!}
Cuối cùng, con sâu bọc lấy toàn thân Ranta. Nếu Ranta cựa quậy, nó sẽ siết chặt lại. Còn nếu như bất động, con sâu sẽ dần thả lỏng ra.
"...Thật sao? Cái con sâu mọi này đang muốn thư giãn sao?"
"Sâu bướm, sâu bướm, sâu bướm... Ehehehehe... Sâu bướm..."
"Thêm cả Zodiac-kun cũng quay ra trêu chọc..."
'Đi chết đi... chết đi... chết đi... Hãy đến với vòng tay của ngài Skullhell... Để được ôm ấp..."
"Đừng có nói mấy lời đáng sợ như thế!"
"Vô dụng, vô dụng, vô dụng, vô dụng... Đồ sâu bướm vô dụng... Ehehehehe... Sâu bướm... Sâu bướm..."
"...Vậy rốt cuộc, tao là sâu bướm thật à?"
Ranta không hề một mình. Cậu có Zodiac-kun, và vì một vài lí do, cả con sâu ú nụ bên cạnh nữa. Tuy nhiên, cậu vẫn tách biệt với mọi người và không một ai hỗ trợ.
"Nó hôi vãi ra..."
Cái mùi thật không thể tả nổi... À không, nếu chịu khó một chút thì vẫn có thể tả được. Cái mùi đặc trưng của phân và nước tiểu trộn lẫn. Nó hôi rình và quá ư là kinh khủng, nhưng nếu cậu rời đi, bọn Elder tuần tra sẽ phát hiện ra ngay. Mà cũng chẳng sao, thậm chí khi phải đối mặt với Elder, cậu vẫn có thể xử lí được. Miễn là chúng chơi solo.
Tôi có thể giành chiến thắng. Tôi mạnh quá mà. Chỉ là tại tôi hơi mệt thôi. Tôi không muốn tự gây áp lực lên bản thân. Nếu tôi mà đánh đấm thực sự, một hay hai con bu lại chẳng là cái đinh gì. Nhưng tôi cần nghỉ ngơi một chút. Kể cả Hắc Kị Sĩ can đảm và không khoan nhượng cũng cần phải nghỉ ngơi.
Một khi cảm thấy tốt hơn, tôi sẽ hành động.
"Tôi sẽ tự mình thoát khỏi đây."
Moguzo. Yume. Shihoru. Merry.
Và Haruhiro.
Từng khuôn mặt của bọn họ lần lượt hiện lên trong tâm trí.
---Thật không hay chút nào.
Họ không đáng tin cậy.
Nói đúng hơn, tôi không thể tin vào bọn họ được.
Ranta nở nụ cười, tự nhạo mình "...Ồ phải, phải. Tớ biết là các cậu ghét tớ ghê lắm."
Tại sao chứ? Tôi không biết nó đã như vậy từ bao lâu rồi, và cũng chẳng rõ nguyên do.
Dù sao thì, Ranta không thể giả vờ như một người tốt. Diễn vai người tốt, tỏ vẻ quan tâm, chỉ nghĩ đến thôi là cậu đã cảm thấy buồn nôn. Nếu trong thâm tâm cậu không muốn, thì không bao giờ cậu làm.
Thậm chí khi thâm tâm rất muốn, vẫn có gì đó sẽ ngăn cậu làm.
"Nếu tôi hành động như thế này, họ sẽ khó chịu lắm đây." Không phải là tôi chưa từng nghĩ đến. Tôi biết, biết chứ. Nhưng ngay cả khi biết là vậy, tôi vẫn không thể gò bó bản thân thế được. Có gì sai sao? Tôi là tôi. Có bao giờ tôi nói dối và vờ như mình là người tốt để được yêu mến? Hoàn toàn không. Tôi không bao giờ làm điều đó.
Tôi không muốn gồng mình ra để được ngưỡng mộ. Nếu họ không ưa tôi, tôi cũng chẳng quan tâm. Nếu họ ghét tôi, thì cứ để vậy đi.
Những ai hiểu được thì sẽ hiểu. Đó là cách nghĩ của tôi. Có nhiều người ngoài kia sẽ hiểu tôi. Hiểu giá trị của tôi. Hoặc mấy thứ giống vậy. Chắc chắn sẽ có những người đánh giá tôi công bằng và thừa nhận tôi. Nếu thế thì ổn thôi. Và nếu họ không hiểu, họ cũng chẳng cần hiểu.
Nói là vậy, nhưng đồng đội là đồng đội.
Ranta là một thành viên của nhóm. Cậu ấy góp phần vào nhóm theo một cách riêng của mình, và cậu dự định sẽ tiếp tục như thế.
Rồi họ sẽ hiểu ngay thôi. Họ sẽ nhận ra mình may mắn thế nào khi có Ranta-sama bên cạnh. Đến lúc họ thấy được tầm quan trọng Ranta, thái độ của họ sẽ thay đổi.
Mặc dù Ranta nhận thức sâu sắc rằng, đối với họ, nó hãy còn là một chặng đường dài.
Nó xảy ra quá nhanh. Tôi đã ngoảnh mặt đi và hành động không một chút nghĩ ngợi.
---Cứ để tớ, các cậu mau chạy trước đi..!
"Vâng, vâng..." Tất nhiên rồi.
Rơi vào tình huống đó, bất cứ thằng nào chẳng làm vậy. Và cậu đã làm vậy. Thằng nào không làm vậy thì chẳng đáng gọi là đàn ông.
Ngay cả con gái cũng làm vậy, phải, cả con gái nữa. Nếu Ranta là con gái, cậu cũng sẽ làm vậy.
Thế nên, chẳng có gì tiếc nuối. Ranta đã làm việc cậu cần làm. Không có bất cứ lựa chọn nào khác.
Tuy nhiên, tôi vẫn ao ước rằng, cơ hội ấy cuối cùng sẽ tới.
Những đồng đội của cậu ngộ ra sự vĩ đại của Ranta-sama và Ranta trở thành một phần không thể thiếu của nhóm. Một khi cơ hội ấy tới, tác động của nó sẽ trở nên khôn lường.
Đầu tiên là thằng đần Haruhiro khóc lóc như một đứa bé. Moguzo thì rên rỉ ỉ ôi. Còn bọn con gái, chắc chắn là họ sẽ đổ quỵ vì cậu. Kiểu như "Chúng ta không thể bỏ rơi Ranta-sama! Mọi người ơi, hãy mau mau tìm anh ấy! Đúng đó! Đúng đó!" Trăm phần trăm là nó sẽ như vậy.
Sẽ tới sớm thôi. Khoảnh khắc ấy sẽ tới sớm thôi.
"Hừ, tôi đoán là do thời gian không đuổi kịp mình."
Cũng có thể là không. Ranta lẩm bẩm và thở dài sườn sượt. Tôi không thể tin ở đồng đội mình. Chẳng ai đoái hoài tôi. Chẳng ai đến giúp tôi. Tôi phải tự lực cánh sinh.
"Chết đi, đồ sâu bướm... sâu bướm... Ehehehehe.... Chết... chết... chết..."
Zodiac-kun nãy giờ cứ quấy phá suốt khiến cậu đâm ra khó chịu.
Nhưng mà, sư phụ đã nói gì ấy nhỉ. Ác ma chính là tấm gương phản chiếu của người triệu hồi nó. Thông qua nó, ta thấy được hình ảnh của một Hắc Kị Sĩ.
Xàm vậy ba? Ranta đã muốn nghĩ thế, nhưng sư phụ của cậu, Kidney Aguro, cực kì đáng sợ. Hiện giờ ông ấy không có ở đây, nhưng nỗi kinh hoàng mà ông gieo rắc trong lòng cậu luôn khiến cậu đinh ninh rằng mình sẽ chết nếu nghi ngờ ông ấy.
"Theo cách nói khác, tôi còn thừa sức để quấy phá mọi người." Ranta cười mỉa.
Tôi là người tốt. Đã hiểu. Giờ thì chóng mắt lên mà xem, Haruhiro. Nếu tình thế đã buộc như vậy, tôi sẽ tự thoát khỏi đây. Khi nào gặp lại nhau, tốt hơn cậu nên sốc đi là vừa. Nhớ đấy. À, và kèm thêm một cái dập đầu tạ lỗi nữa.