"Ow, đau quá đi mất."
Ranta ấn ấn cánh tay trái mình, trong khi vẫn giữ thanh trường kiếm bên tay phải.
Cậu đang cố nắm lấy tay trái, nhưng nỗ lực làm điều đó khiến cậu muốn rên người tê dại.
Không được. Cậu không được phép rên rỉ hay than vãn.
Ranta đang trốn.
Như mọi lần, cậu trốn giữa chuồng sâu, à, bên trong hàng rào sâu, chính xác hơn là vậy.
Cậu được che chở bởi những lão sâu to lớn và đáng kính, chính xác hơn nữa là vậy.
Chui nhủi trong một góc, giữa một bầy sâu. Ranta cô đơn. Cậu thật sự cô đơn.
Ác ma Zodiac-kun cậu triệu hồi đã biến mất. Thời gian giới hạn của kĩ năng [Tiếng gọi bóng đêm] đã điểm. Sau ba mươi phút, ác ma sẽ về bên Chúa Tể Bóng Tối Skullhell. Ranta cũng chẳng còn ý chí nào để gọi nó ra nữa. Những lời châm chọc từ nó, chỉ tổ thêm não lòng...
Với hàng triệu - chí ít cũng phải nhiêu đó, Ranta cảm thấy vậy - hàng triệu con Kobold rượt theo, Ngài Ranta-sama vĩ đại với đôi chân thần thánh và kĩ thuật thần sầu cũng bắt đầu kiệt sức sau những màn truy đuổi tưởng như vô tận.
Cậu còn bị thương. Hàng tá vết thương.
Cụ thể là vết thương nặng nề bên tay trái khiến cậu không thể cử động nổi nó nữa. Đau đến độ những vết thương khác đều bị lu mờ. Cậu không hình dung nổi vết thương ấy sâu thế nào, trông ra sao, chỉ còn cơn đau từ nó truyền đi nghiến nát từng xung thần kinh một.
Có cảm giác cánh tay trái đang thở phì phò. Sau mỗi nhịp, nó lại ứa máu ừng ực.
"Hah... hah... hah..." Ranta chợt nhận ra mình đang co giật và thở hổn hển.
"M-Mình muốn khóc quá chừng ~★" Cậu cố nói bằng giọng dễ thương nhất có thể, nhưng việc ấy chẳng làm tinh thần cậu khá hơn là bao.
Khiêu vũ khỏa thân. Mình muốn ai đó khiêu vũ khỏa thân cho mình xem. Một em xinh tươi uốn éo những vũ điệu bỏng mắt. Và quan trọng là phải nude 100%. À không, nude là không tốt. Mình muốn ẻm mặc thêm gì đó, tỉ như quần lót chẳng hạn.
Merry. ---Hmm. Không được rồi. Merry đẹp quá. Trí tưởng tượng của tôi thì có hạn. Vậy Shihoru nhỉ. Ngực của nhỏ múp vãi. Tuyệt. Tôi thích mấy em vòng 1 size lớn. Yume cũng không tệ đâu. Ngực to thì ngon đấy, nhưng còn nhiều cái khác cũng rất quan trọng. Ví dụ như khuôn mặt. Yume giống tuýp tôi thích hơn. Phải.
...Phải, thật không tốt chút nào.
Có gì đó thực tế quá. Chúng tôi là đồng đội mà. Chúng tôi luôn kề bên nhau. Chúng tôi đã luôn kề bên nhau. Khi tôi nghĩ về cô ấy như thế, có gì đó thật là... dị
{Trans: mày mới dị, đang đau tay, bị dí sắp chết vậy mà vẫn tỉnh queo ngồi một góc kuay-tay...}
Cơ mà kệ. Điều đó chả còn quan trọng nữa.
Họ sẽ không tới. Sự thật rành rành. Đương nhiên là họ sẽ không tới. Không đời nào. Tôi không có trông chờ ai hết, okay?
Ranta sẽ tự mình ra khỏi cái Mỏ Cyrene này.
Cậu có làm được?
Cách đây không lâu thôi, cậu tràn đầy tự tin mình có thể. Cậu bị thuyết phục rằng mình có thể. Cậu bị thuyết phục bởi chính mình, rằng mình có thể.
Giờ thì trắc trở rồi đây.
Nó lại đau.
Đau, đau quá đi mất.
Cậu không thể sử dụng tay trái với tình trạng hiện tại được. Nếu cậu đứng dậy và chạy thì thân hình cường tráng của cậu sẽ ảnh hưởng đến vết thương mất. Cậu than vãn trong nỗi đau đớn. Cậu không chịu nổi cơn đau đang làm mụ mị cả đầu óc.
---Tôi không thể đi tiếp. Không thể. Hoàn toàn không thể.
Có c*n c*c mà tôi không thể!... là những gì tôi muốn hét lên để thổi bay sự yếu ớt của con người mình. Nếu làm được thì tôi cũng đã làm.
Vì đâu mọi chuyện lại thành ra thế này?
Bởi vì tôi muốn tỏ ra thật ngầu. Bảo rằng Moguzo cứ việc đi trước. Đáng lí ra tôi không nên làm thế. Tôi ước mình đã không làm thế. Không hiểu sao lúc đó lại làm thế. Bởi vì tôi muốn thử nói một lần trong đời? Bởi vì tôi muốn nói ra dòng thoại mà tôi hằng ao ước? Nghiêm trọng đến vậy ư?
Không, không thể nào là vậy được, đúng không?
---Đơn giản là tôi muốn sự công nhận của họ.
Khi tôi tự hy sinh thân mình như thế, những gì tôi mong chờ là họ sẽ nghĩ rằng "Ranta mới ngầu làm sao". Tôi đoán một phần là do nó.
Tôi là tôi, mấy người là mấy người, tôi không quan tâm mấy người nghĩ gì về tôi, tôi hoàn toàn ổn--- Khi tôi buột miệng những lời đó, tất cả chỉ là nói dối không hơn không kém. Nếu có thể, tôi muốn người khác nghĩ tốt về mình. Tôi muốn được mến mộ. Muốn trở nên quý giá. Không phải là tôi không biết mình cần phải làm gì đâu. Chỉ cần mình cư xử thế thôi đúng không? Cứ làm bộ những điều mà người tốt thường làm. Nghĩ cho người khác này. Quan tâm người khác này. Thêm cái bản mặt đẹp trai chuẩn soái ca nữa.
Haha. Đó là Manato mà. Tôi không thể nào là cậu ấy. Tôi không phải là Manato. Tôi không bao giờ được như Manato. Đằng nào cũng đã trễ. Quá trễ rồi. Không một ai nghĩ tốt về tôi. Không một ai ưa mến tôi. Không một ai công nhận tôi.
Mặc dù vậy, tôi đã làm khá tốt đấy chứ. Với câu "Moguzo, cậu cứ đi trước đi." Nếu họ rời khỏi đây an toàn, có thể họ sẽ nghĩ "Cảm ơn Ranta. Tất cả là nhờ có cậu." Ah. Ngầu quá đi mất.
Vậy thôi là đủ rồi.
Cuối cùng bản thân đã làm được một vài việc tốt--- Vì xả thân cứu thoát cho đồng đội, Ranta trút hơi thở cuối đời tại Mỏ Cyrene.
"...Mai này các cậu có còn nhớ đến tớ?" cậu bâng khuâng.
Con sâu bắt đầu liếm láp mặt Ranta.
"Chờ đã, này, này! Ý của tao không phải là mày!"
Đang dạt dào cảm xúc, ấy vậy mà lũ sâu phá hỏng tất cả.
Hừ, có lẽ như thế là tốt nhất.
Nếu phải chết, thì tốt nhất đừng chết dưới mình một con sâu. Cậu muốn một cái chết cao cả hơn thế. Chiến đấu, gục ngã, rồi trỗi dậy. Bao lần cũng được.
"...Đúng"
Ranta vứt con sâu đi và leo qua hàng rào.
Cách đây không lâu - mà lâu thế nào cũng chẳng rõ - nơi đây còn đầy ắp Kobold, nhưng hiện tại lại vắng tanh.
"Chúng bỏ cuộc cả rồi sao..?"
Ngu người chưa. Ranta nhoẻn cười. ---Cứ như vầy thì tự bố mày ra khỏi đây cũng được.
Cậu thử vung kiếm bằng tay phải. Nó làm tay trái nhói lên chút đỉnh, nhưng chẳng đáng để cho cậu phải gào la nữa.
"Nào giờ mình có chết dễ vậy đâu? Hừm."
Vừa đi vừa lẩm bẩm một mình, một luồng suy nghĩ bỗng thoáng qua đầu cậu. ---Thật sự là bọn họ đã bỏ rơi mình sao?
Họ có thể là một đám thua cuộc, nhưng tuyệt nhiên không phải là người xấu. Tôi chắc chắn họ ghét tôi rất nhiều, nhưng chúng tôi vẫn là đồng đội. Có lẽ họ không bỏ rơi tôi nhanh vậy đâu? Mà nếu có, thì cũng phải bứt rứt hay gì gì đó chứ...?
Chỉ là có thể thôi, đồng đội cậu đang đi tìm kiếm cậu. Khả năng không phải là con số không.
"Đừng có làm thế mà..." Ranta thở dài.
---Các cậu là một đám thua cuộc, rõ chưa? Mạo hiểm vì người khác chẳng hợp với các cậu chút nào. Việc đó cần một đấng nam nhi như tôi làm.
Nếu có ai đó mất mạng chỉ vì muốn cứu tôi...
"Không đùa được đâu" Cơn ớn lạnh chạy dọc xương sống Ranta khiến cậu rùn mình.
Đừng. Bất luận là như thế nào, xin đừng. Tôi không thể gánh nổi món nợ lớn như thế. Làm ơn đấy, dừng lại đi.
Nếu giọng nói cậu vươn tới được những người đồng đội, cậu muốn bảo rằng mình vẫn ổn và mọi người cứ việc rời khỏi đây ngay.
Nhưng cậu sẽ không bảo mọi người về Alterna. Nếu được, cậu muốn họ chờ bên ngoài để đợi mình.
"...Whoa." Ranta tựa lưng vào hàng rào. Trong khoảnh khắc, tay trái cậu run lên bần bật, nhưng chẳng hề gì nữa rồi.
Có con Kobold từ góc đường đi lại. Nó vẫn chưa nhận ra cậu, nhưng chỉ còn là vấn đề thời gian. Cậu phải giết nó.
Quyết định xong, cậu hành động nhanh chóng. Cậu không chạy vì sợ ảnh hưởng đến vết thương. Cậu thu hẹp khoảng cách với nó bằng những bước trượt nhẹ nhàng. Còn cách hai mét.
Con Kobold công nhân quay mặt sang nhìn cậu. Cậu đạp chân lao tới.
"...!"
[Căm Phẫn].
Không.
Không phải là [Căm Phẫn].
Là [Căm Phẫn] ver.2, [Nỗi Căm Phẫn Im Lặng].
Thanh trường kiếm của Ranta đâm một đường bén ngót vào cuống họng con Kobold. Nó giẫy giụa, nhưng cổ họng đã bị chẹn lại nên không thể phát ra bất cứ âm thanh nào.
Cậu xoáy thanh kiếm mình rồi đạp tên bại cuộc ra. Đế giày cậu nghiền nát đầu nó, dồn nén dưới gót chân vô vàn tức giận. Nó bất động. Cậu cúi người, ngồi xuống.
---Đau. Cánh tay trái của tôi... ĐAU QUÁ...
Tuy nhiên, cậu vẫn ngồi đó, và cơn đau dần nguôi ngoai.
Ranta giựt phăng tấm bùa trên thi thể con Kobold xấu số và gật đầu xác nhận.
"Tôi sẽ làm thế này. Thêm một lần nữa."
=====================
Trans: Đây có thể coi là chương mà anh Ranta đẹp zai nhất. (Và còn rất, rất lâu nữa, ta mới gặp lại hình ảnh Ranta-sama này...)