Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hai ngày trôi qua mắc kẹt trong hang động, người đàn ông gối đầu trên đùi cô mê man chưa tỉnh, sức lực mà cô chống cự cũng dần hao mòn, chỉ sợ một lúc nữa sẽ gục ngã mà thôi.
Đặt bàn tay lên trán hắn, nơi đó âm ấm giảm bớt độ nóng hơn hôm qua, trong lòng cô cũng bớt lo lắng hơn. Có điều nước, thức ăn không có ở đây cô và hắn sắp sửa cạn kiệt sinh lực, chết vì đói khát rồi.
"Anh ráng lên, chúng ta sắp có người đến cứu rồi, nhất định phải gắng gượng" Xạ Nhữ Bảo nói với hắn cũng như tự tạo động lực cho mình, đưa đôi mắt long lanh của mình xuống nhìn gương mặt khô khốc đó của hắn, mắt hắn nhắm nghiền, chìm vào giấc mộng sâu.
Trong lòng dường như có chút lung lay, có vẻ cô đã trách lầm hắn, cô nghĩ rằng người như hắn nhẫn tâm không muốn có cha mẹ, mong cho họ không tồn tại nhưng nào ngờ đêm hôm đó thấy hắn bi ai, đau khổ dằn vặt, yếu ớt trước mặt cô như vậy Xạ Nhữ Bảo mới biết được hóa ra loại người lạnh lùng bên ngoài như hắn cũng có khổ tâm ở trong lòng. Xạ Nhữ Bảo là một nữ nhân rộng lượng, tốt bụng. Mỗi lần thấy có người gặp nạn, nguy hiểm đều ra tay muốn giúp đỡ. Nếu như Đào Cung Vi là người nghĩa khí muốn hành hiệp vì nghĩa, bất chấp tính mạng thì cô lại là người nhu hòa, cứu mạng giúp đỡ mọi người, luôn biết cảm thông thấu hiểu.
Đôi mắt nâu âm lệ, hằn gân máu dữ tợn mở ra. Nam nhân ôm khư khư cánh tay cô bỗng chốc dùng lực siết chặt nơi đó, hắn xô cô té ngã xuống đất. Nguyên lai ngay lúc không hề có phòng bị, Xạ Nhữ Bảo cũng cạn kiệt sức lực nên mới dễ bị hắn áp chế phía dưới. Tưởng rằng người bất tỉnh mê man hai ngày như hắn năng lực sẽ rất yếu, vậy mà hắn vẫn còn sức để vương tay bóp chặt lấy cổ của cô, hắn ngồi phía trên như gọng kiềm xiềng xích bao vây lấy thân thể nhỏ nhắn của Xạ Nhữ Bảo, nhiều ngày chăm lo cho hắn, chân tay cô tê cứng không có sức phản kháng.
Mắt hắn vằn vện những tia máu, trong đó là ánh nhìn căm thù tột độ đối diện với mắt cô. Hắn ta từ đáy mắt sâu thăm thẳm ấy là một nguồn cơn thịnh nộ, tất cả oán hận đều đẩy về Xạ Nhữ Bảo, khuôn mặt hung bạo trông rất đáng sợ.
"Mày phải chết, sống không bằng chết" Hắn gằn giọng, khuôn mặt đanh thép tựa hồ con người hóa ác ma. Mặc cho cô khó thở liên tục đập tay xuống đất, cố gắng vùng vẫy.
Trông hắn ta như mất hết đi lý tính, Xạ Nhữ Bảo nói được vài chữ đứt quãng cầu hắn hãy buông tay ra nhưng bất thành. Nhanh nhạy dùng tay mò tới phần thắt lưng rút ra bảo bối Khuyết Âm, cô cực nhọc đưa nó lên trước mặt hắn lắc lắc mấy hồi chuông, chuông đồng va đập vào nhau ngân vang, tại hang động yên tĩnh bốn bề này tiếng chuông đồng lại càng vang vọng hơn nữa. Xạ Nhữ Bảo nhìn sâu vào trong đôi mắt hung tợn đó, vội vã vừa rung chuông vừa tiến hành thôi miên người trước mặt một cách khó nhọc.
"Gió xôn xao....xôn xao thổi, lắng nghe liên khánh kêu... âm vang rộng mở, ta chấp niệm một....một dư âm. Mãi mãi...mãi mãi chẳng thể thoát ra".
Leng keng leng keng.
"Anh mau buông tôi ra" Đây là mệnh lệnh của cô dành cho hắn.
Chỉ thoáng chốc cô đã trợn mắt hoảng hốt, tên đàn ông này một chút dịch chuyển cũng không có, hắn ta không bị chiêu trò thôi miên của cô làm lay động. Trong tình thế cấp bách, Xạ Nhữ Bảo sắp sửa hết dưỡng khí tới nơi, bị hắn bóp chết.
Đoạn cô gần như ngất xỉu đi thì hắn mới nhìn ra nữ nhân ở dưới thân mình, bừng tỉnh buông tay, thần sắc thất thần, ngồi thụp xuống.
Xạ Nhữ Bảo được buông tha liền ôm cổ xoa xoa, ho sặc sụa.
Thôi miên của cô chưa từng vô hiệu với bất cứ ai, từng học qua chiêu thức ấy cô rất am hiểu và tinh thông chẳng thể có sai sót. Có điều vẫn còn có một loại người đó là: đầu óc minh mẫn, tinh thần luôn kiên cường, cứng cáp. Những người có ý chí vô cùng mạnh mẽ đối với thuật thôi miên sẽ có lúc mất tác dụng. Hắn ta chính là người đầu tiên mà cô thấy.
Lần nào cô cất công cứu người thì người đó liền muốn lấy mạng của cô, đây là một kẻ điên, một kẻ không nhìn trước nhìn sau đã ra tay: "T...Tôi...là tôi".
Hắn ta lấy lại bình tĩnh, chăm chăm nhìn rồi mới nhận ra cô, từ từ trở về tình trạng ổn định.
Đó là một cơn ác mộng, hắn nhìn thấy người mà hắn đời đời căm hận muốn diệt trừ, lúc phẫn uất mà tỉnh giấc lại chưa thể nhìn nhận được thực tại, cứ xem người trước mắt là kẻ thù đem mọi thứ trút vào hết.
Đầu hắn đau nhức, tê buốt lan tỏa khắp thân thể vì đã hai ngày ngủ cùng một tư thế: "Sao cô lại ở cạnh tôi ?".
"Còn phải nói, anh bị thương mà không băng bó kĩ càng làm nhiễm trùng vết thương gây sốt, mê man nửa tỉnh nửa mê hai ngày nay... Tôi không ở cạnh anh thì còn ai ở cạnh anh nữa" Cô bực dọc nhăn mặt, giọng tức giận.
"Không cần thiết, tôi và cô không quen biết nhau".
"Tôi không quan tâm thân phận của anh là gì, tất cả đều là mạng người, tôi không thể thấy chết mà không cứu, cứu người là vì lương tâm bản thân thôi...anh đừng có hở chút giết tôi là được" Xạ Nhữ Bảo ủy khuất.
Hắn tựa tiếu phi tiếu, khí tức âm lệ hàn băng, dùng một ánh nhìn khác dành cho cô: "Lòng tốt của cô một ngày sẽ giết chết cô".
"Anh không cần cảnh cáo tôi, tôi giúp người không so đo tính toán được nhiều như vậy, dù có chết rồi tôi cũng không thẹn với lòng" Xạ Nhữ Bảo phủi phủi bụi bẩn trên người xuống, âm trầm: "Chỉ vậy là đủ".
Cô là người cứu mạng hắn, hắn ta không đền ơn báo đáp lại còn ở đây cảnh cáo cô. Xạ Nhữ Bảo biết cô không nên quá tin người, nhưng lòng tốt của cô lúc nào cũng sẽ cảm thấy day dứt nếu không ra tay tương trợ. Xạ Nhữ Bảo có thể giết kẻ xấu để cứu người, trước mắt tên đàn ông này cô chưa thấy hắn làm gì có lỗi cả. Lần trước giết tên xấu xa biến thái kia cũng là vì giúp cô, giết thuộc hạ là vì gã tạo phản muốn giết người. Thế nên tính mạng của người đàn ông này nhìn tới nhìn lui cô không có gì đáng đụng tới.
"Cô tên gì ?".
"Tôi họ Xạ tên Nhữ Bảo" Xạ Nhữ Bảo tiếp tục nói: "Hôm đó anh mê man có tự nói ra tên của mình, tôi nghe được anh nói Thành Vương...vậy còn họ của anh ?".
"Cô đã nghe thấy gì ?" Hắn kích động.
"Tôi...tôi chỉ nghe thấy anh tự xưng danh, ngoài ra anh chẳng nói gì nữa" Cô mím môi: "Tôi sẽ không tiết lộ bất cứ thứ gì ra ngoài, cả tên của anh, đừng lo".
Sự yếu thế vì bệnh vặt vãnh phải dựa dẫm vào một nữ nhân, mọi thứ uy lực, cường bạo hắn bày ra bên ngoài chưa từng để kẻ khác thấy điểm yếu của mình. Xạ Nhữ Bảo đã thấy, hắn ta có chút không cam. Tuy vậy cô không như bọn người kia thừa cơ hội đâm chết hắn.
"Tôi họ Phục".
Xạ Nhữ Bảo nghĩ thầm, một chữ Phục này còn được hiểu là hoàn trả lại cơ đồ, từ từ phục dựng, còn là phục tùng, phục vị. Vừa uy cường, anh dũng lại rất đẹp. Tên này như đo ni đóng giày cho hắn vậy, sinh ra là dành cho hắn.
Cái tên nói lên con người, hắn ta từ trong đáy mắt đã ẩn hiện sự khát vọng, khát khao mãnh liệt, và còn là muốn kẻ khác phải nằm dưới chân Phục Thành Vương hắn mà phục tùng.
Họ của tên này không có gì đáng để nghi ngờ, không phải là dòng họ của dòng tộc cao quý, cũng không phải dòng máu kẻ thù ngàn năm của họ. Thấy có vẻ bình thường thế nên cô cũng buông lỏng đôi chút.
"Phục ? Là Phục Thành Vương" Xạ Nhữ Bảo gật gật đầu: "Ban nãy tôi thấy anh không được bình tĩnh, đột ngột tỉnh lại rồi bổ nhào vào tôi...gặp ác mộng rồi ?".
Việc này Xạ Nhữ Bảo có thể thông cảm. Túc trực bên cạnh hắn ngày đêm, chứng kiến Phục Thành Vương trong mơ kêu gào, thống khổ ai oán cô cũng thấu được phần nào. Xem như chuyện vừa rồi khi hắn mới tỉnh dậy chỉ là quá hoảng sợ mà thôi. Thấy lời hắn thốt ra khi mơ như thể đã bị bức ép quá độ, bị ngay cả phụ mẫu mình mà còn dằn vặt, đay nghiến thì làm sao tỉnh dậy mà không bàng hoàng cho được. Chuyện đó Xạ Nhữ Bảo sẽ không so đo, tính toán.
Phục Thành Vương ậm ừ một tiếng, sau đó dựa vào hang, âm trầm ngồi một góc lạnh lẽo.
"Chúng ta cố gắng gượng thôi, bạn của tôi chắc chắn là đang tới để cứu chúng ta. Anh vẫn còn bệnh, tiếp tục nằm xuống nghỉ ngơi đi" Cô cố gắng khích lệ.
"Không cần" Phục Thành Vương chưa gì đã vội cự tuyệt.
Hắn muốn dùng bản tính thường trực để tiếp cận thay vì giả vờ hiền lành, tốt bụng với cô ta. Xạ Nhữ Bảo không phải loại người đơn giản, nếu giờ để cô ta hết sức tin tưởng, để lộ ra toàn bộ sơ hở thì tốt nhất Phục Thành Vương nên cho cô ta nhìn nhận dần dần con người thật của hắn. Để lấy toàn bộ lòng tin hết sức có thể thì ngay từ đầu đừng nên giả dối gì cả, chân thật một chút như vậy cô ta sẽ không thể nghi ngờ, ngoan ngoãn rơi vào bẫy. Nếu bây giờ đột nhiên tỏ ra thân thiết, quan tâm thì đó mới là điểm kì lạ.
Bên ngoài bỗng dưng có động tĩnh, hai sợi dây thừng được thả xuống, bỗng nhiên có người trèo từ trên núi trèo xuống hang động của họ.
"Bảo Bảo, cuối cùng cũng tìm thấy cậu rồi".
Giọng nói phát ra vang vọng vô cùng, vừa nghe liền cảm thấy quen thuộc. Thấy hai người Sở Tào Biện, Đào Cung Vi trèo dây xuống để cứu họ ánh mắt cô rạng rỡ, ngạc nhiên, vui mừng khôn xiết. Chẳng phải niềm hy vọng suốt hai ngày nay của cô đã tới rồi sao.
Đào Cung Vi và Sở Tào Biện đi vào hang, thấy cô Đào Cung Vi vô cùng kích động, không nghĩ ngợi nhào vào người cô mà ôm lấy ôm để than trách: "Đáng ghét, cậu có biết chúng tôi tìm kiếm cậu cực khổ lắm không hả.... Bỏ đi mà không nói không rằng, hại chúng tôi lo chết đi sống lại rồi".
Xạ Nhữ Bảo cười, lau đi nước mắt trên đôi gò má cho cô ấy: "Là lỗi của tôi, mấy ngày nay thật khổ cho mọi người".
"Để nói sau đi, cậu mau mang cậu ta lên đã" Sở Tào Biện đứng một bên âm trầm nói.
Lo chỉ nhìn tới Xạ Nhữ Bảo mà chưa để ý người đàn ông ngồi phía bên kia, bây giờ họ thấy thì Đào Cung Vi mới hỏi: "Hắn ta là ai vậy, hai người cùng bị mắc kẹt sao ?".
"Phải, anh ta là bạn tôi...chuyện như thế nào sau này tôi sẽ kể rõ".
Phục Thành Vương nhìn sau đó nhếch mép đắc ý trong lòng. Quả không sai, bên cạnh cô ta còn có hai tên khác, nhất định là hai tên còn lại trong Phong Di Châu. Lần này xem như hắn ta chắc chắn lại càng chắc chắn hơn.
Cả bốn người thay nhau lần lượt leo dây ra khỏi hang động, an toàn trở ra.
Phục Thành Vương thật kì lạ, hắn vừa leo được lên núi liền một mình bỏ đi, một lời cảm tạ cũng không có, cứ biến mất khác thường. Ban đầu thấy có hơi quái dị nhưng rồi cũng đành thôi, Phục Thành Vương luôn bí ẩn như vậy mà.
"Sao hai người có thể tìm được tung tích ?" Xạ Nhữ Bảo hỏi.
Đào Cung Vi: "Người của tổ chức, anh chị em chúng ta đều ngụy tạo làm nhiệm vụ rải rác khắp nơi. Chỉ cần điều tra sau đó hỏi xem đã có ai từng nhìn thấy cậu thì liền dò ra".
Sở Tào Biện tiếp lời: "Có người thấy cậu bị truy đuổi chạy vào rừng cùng một tên nam nhân, lúc chúng tôi vào rừng tìm liền tìm ra cái chuông đồng mà cậu cố tình đánh rơi xuống đất để làm manh mối" Ngưng chút anh lại nói tiếp: "Chúng ta từng có lần cùng nhau làm nhiệm vụ ở đây, địa hình hoàn toàn thông thạo. Nhờ Đào Cung Vi nhạy bén thông minh mới chợt nghĩ ra hang động lúc trước, nghĩ cậu sẽ ẩn náu ở đó".
Xạ Nhữ Bảo đa tạ, hít một hơi thật sâu rồi thở ra, nhìn thấy họ cô dường như được trấn an đi nhiều phần.
"Bảo Bảo của tôi ơi, cậu sau này đừng đi đâu mà không báo trước nữa... Hại chúng tôi sợ đến phát rồ rồi, còn phải tìm lời giải thích trước mặt cha mẹ cho cậu" Đào Cung Vi ủy khuất, trách móc cô.
Xạ Nhữ Bảo xa họ chỉ mới vài hôm mà sao lòng lại thấy nhớ nhung đến thế, trong lúc giữa ranh giới sống còn người mà cô nghĩ tới đầu tiên lại chính là bọn người Tô Châu, Tô Phong họ. Chắc có lẽ họ đã nhiều lần cùng nhau vượt qua khó khăn, sóng gió sinh tử. Kề vai sát cánh từ khi còn bé cho đến khi trưởng thành, cùng vượt bao loại cực hình, tra tấn của Tô gia mà lớn lên. Nay một người gặp nạn liền cảm giác thấy bất an, sợ hãi. Xạ Nhữ Bảo xúc động vô cùng, bước đến ôm chầm lấy hai người họ: "Đừng lo, tôi không chết được đâu...các cậu cũng vậy không thể có chuyện gì được. Chúng ta phải cùng nhau sống, sống thật tốt".
----------------------------------------
Nhân Vật: Phục Thành Vương.