Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Không xong rồi đây là đường cùng" Cô có chút hoảng nhưng rồi liền lấy lại bình tĩnh, bản lĩnh của mình quan sát tính toán.
Bọn chúng rượt đuổi phía sau, dồn họ càng tiến về phía vách hơn.
Cô nhanh nhạy quất phần roi vào cái cây, lập tức nó quấn chặt thân cây thành nhiều vòng. Cô đưa chiếc roi cho hắn ta cầm, nói: "Chúng ta cùng nhảy xuống".
Ở phía dưới là cây cỏ rừng rậm, là đá núi nhấp nhô sâu hun hút rớt xuống rồi chỉ có tan xương nát thịt, không thể toàn thây. Quyết định vội vã của cô là một sự liều lĩnh, do tình thế cấp bách bức ép.
Hắn ta hiểu ý, nắm lấy phần roi quấn quanh tay mình cho chắc chắn, tay còn lại ôm lấy eo cô: "Bám chắc vào".
Cô gật đầu, mắt họ đối diện với nhau tràn đầy niềm tin, sự tin tưởng. Đoạn ôm cô cùng nhảy xuống vực, xuống thấp một chút, trong núi có một hang đá lớn có thể trú ngụ, ẩn nấp. Vốn dĩ cô nắm rõ địa hình nơi đây từ lâu, giữa tình huống ngàn cân treo sợi tóc hắn ta vậy mà hiểu ý cô mặc dù Xạ Nhữ Bảo chẳng nói rõ, không ngần ngại, sợ hãi cùng cô thực hiện cú nhảy sinh tử, trong lòng ngoài căng thẳng còn có sự kích động và một vài sự cảm kích, xúc động nữa.
Họ bám vào dây thừng của roi thành công rơi xuống an toàn, cánh tay hắn giữ lấy cô chắc chắn, tay cô thì choàng qua cổ hắn giữ chặt. Tới gần hang hắn liền đạp vào vách núi giúp hai người thành công chui vào hang, sau đó cô bấm nút phần roi tự động thu về vô cùng lợi hại.
Họ tuyệt nhiên mất tích trước mặt đối thủ. Kẻ địch nhìn xuống tưởng họ đã không còn đường lui, tự nhảy xuống vực mà tự tử.
Xạ Nhữ Bảo cùng hắn đi vào trong hang tối, dáo dác nhìn quanh đến khi thấy đã an toàn thì mới tìm vật liệu để tạo lửa sưởi ấm. Tuy đã thành công ẩn náu trong hang nhưng một khi đã vào thì không có cách trở ra. Bọn họ ngoài ở tạm nơi này lánh nạn vài hôm chờ người tới cứu giúp thì chẳng còn cách nào khác. Nếu phía dưới là biển cả họ ắt hẳn có thể nhảy xuống để bơi vào bờ, tiếc thay dưới vực sâu hun hút ấy chỉ có cây cỏ rừng rậm, đá núi hiểm hóc, nhảy xuống rồi sẽ chết không toàn thây, chẳng còn có đường lui.
Cô phủi phủi bụi khi cùng hắn hoàn tất tạo ra ngọn lửa. Nơi núi rừng hoang sơ, rắn rít sâu bọ có không ít, càng có cả khí trời lạnh, sương đọng. Họ với hoàn cảnh bây giờ có lẽ chỉ có thể chờ đợi kì tích có người tìm thấy, nhưng có sống sót được hay không thì không thể nói trước.
Hai người ngồi bệt xuống đất, bộ dạng nhếch nhác bên đống lửa hồng. Hướng mắt về phía bên ngoài, nhìn ngắm cảnh vật xa xăm lại trông đẹp biết là bao.
"Chúng ta thoát rồi" Xạ Nhữ Bảo bỗng chốc lại cười, cô chỉ lên trên bầu trời đêm: "Anh nhìn xem trong cái rủi cũng có cái may, cảnh sắc tuyệt hảo thế này không phải ai muốn thưởng thức liền thưởng thức được đâu".
Hắn ta cười hắt, đôi mắt nâu âm lệ theo cánh tay cô mà nhìn lên bầu trời: "Vô vị !".
Sự cao ngạo, băng hàn uy cường của hắn trong lời lẽ hiện tại cô đã quá quen thuộc, bây giờ không còn chút bất ngờ nào. Không phải cô muốn làm thân với hắn bỏ hết mọi loại bài xích bên người, mà là cô muốn tiếp cận điều tra thân thế của hắn. Hắn ta có rất nhiều điểm đáng nghi, mặc dù ở gần con người như hắn khá bất an nhưng cô cũng không muốn bứt dây động rừng.
Quả thật đêm nay bầu trời sáng ngàn sao, trăng khuyết rực rỡ tỏa sáng cả trời đêm. Có trăng có sao, xa xa có cả rừng núi trập trùng, non sơn hùng vĩ, tuyệt hảo.
Ngồi bên đống lửa ấm, trước mặt là cảnh sắc hoàn mỹ thì còn gì bằng. Cô chiêm ngưỡng vẻ đẹp ấy, không mấy hoảng loạn, lo lắng, cả hai đều rất an nhàn.
"Anh đoán xem bọn chúng là kẻ thù của ai mà đuổi cùng giết tận, tính toán kĩ lưỡng như vậy ?" Xạ Nhữ Bảo nói.
"Người chúng nhắm vào là tôi" Hắn vô cảm.
"Thân thế của anh có vẻ khá đặc biệt nhỉ ? Kẻ thù còn sợ không tóm được anh cử thêm một đống người, tới mức phải lập ra bản kế hoạch tỉ mỉ chờ anh sa chân vào" Xạ Nhữ Bảo dò xét.
"Nhưng chúng đâu có ngờ Tô Di lại ở cùng anh" Lời này cô chỉ nói thầm trong miệng.
"Thân thủ của cô khá lắm" Ý này của hắn ngoài khen ngợi ra còn có sự thăm dò, nghi ngờ đối với cô. Cơ thể to lớn của hắn thả lỏng ngã về sau, đôi mắt sâu thăm thẳm, ý niệm như hố đen vô tận không thấy đáy khó mà đoán ra tâm tư, còn là dùng cái lạnh lẽo, băng hàn toát ra làm cho Xạ Nhữ Bảo tiếp tục cảm thấy khó chịu, cảm thấy khó mà thấu hết: "Một nữ nhân mồ côi, nghèo khổ bi thảm khóc lóc trước mặt tôi van xin lần trước kia so với bây giờ quả là rất khác, thậm chí bộ váy cô đang mặc không phải loại rẻ tiền".
Xạ Nhữ Bảo bị lời hắn làm cho kích động mà chột dạ, cô mím môi nhưng rất nhanh lấy lại được bình tĩnh, diễn tiếp cho hắn một vở tuồng: "Lời mà lúc trước tôi nói hoàn toàn là sự thật, tôi là trẻ mồ côi nhưng vì lúc đó quá sợ hãi nên mới bảo mình nghèo khổ...tôi thật ra được một gia đình giàu có nhận nuôi. Sau khi có bước tiến liền trở thành một nữ nhân độc lập tài chính tự mình đi lên, làm ăn cũng rất khá mua được mấy món này ắt là chuyện bình thường thôi" Có lời là thật cũng có lời là giả, cô nói dối không chớp mắt, nói mà chẳng chút vấp váp, lúng túng.
"Anh biết đó tôi đi lên từ chính bàn tay của mình, từ bé đã mất cha mẹ..." Cô tự vẽ ra một kịch bản hoàn hảo, sau đó tự mình đóng vai chính: "Còn anh, rơi vào hoàn cảnh hiện tại anh có nhớ tới họ không ?".
Hắn ta cười khẩy, có vẻ chẳng để tâm: "Cô không có, tôi càng không muốn có".
Trên đời này có ai mà không muốn có một gia đình ấm no hạnh phúc, tên này lại không muốn, lời hắn nói cô đành cho qua vậy...
Tên nam nhân ngoại trừ thân thế bí ẩn, giết người không gớm tay, tàn bạo thì còn là một kẻ có tính cách vô cùng quái lạ, tùy hứng nữa. Xạ Nhữ Bảo cảm thấy có lúc hắn như muốn giết chết cô rồi lại muốn cứu sống cô, hắn muốn cùng cô dùng bữa tối, nhưng rồi lời lẽ nói ra lại lạnh lùng, bài xích. Hắn đây là muốn điều gì ở cô, đang suy tính gì cô thật sự chẳng thấu rõ.
"Lo cho bản thân trước đi, tay của cô".
"Hả ?" Xạ Nhữ Bảo nhìn lại bản thân, hóa ra cánh tay từ khi nào đã bị đạn bắn làm cho bị thương, máu liên tục tuôn trào vậy mà cảm giác đau đớn này cô lại chẳng nhận ra, hắn không nói cô cũng không phát hiện.
Quả cảm rút ra con dao nhỏ giấu dưới lớp váy dài, Xạ Nhữ Bảo hơ dao qua ngọn lửa nóng, dùng dao cắt xé phần váy phía dưới để có được đống vải mà băng bó, song liền rạch phần miệng vết thương, nhanh chóng lấy ra viên đạn ở bên trong. Xạ Nhữ Bảo dùng vải băng bó lại, thao tác thuần thục, một chút sợ sệt, lúng túng cũng không có.
Hắn ta nheo mắt, chiếu tia nghi hoặc lên người cô. Điều này càng làm hắn trở nên chắc nịch, khẳng định cô là một trong bộ ba Phong Di Châu - sát nhân giết người hàng loạt. Kế mưu nhảy vực tẩu thoát, nữ nhân tay yếu chân mềm thì không thể tự sơ cứu lấy đạn, vũ khí phòng thân của Phong Di Châu rất hiếm có người hiểu biết, có người nhìn ra. Chiếc roi thừng có đính chuông, hắn có thể khẳng định và xác minh được thân thế của cô rồi. Khao khát muốn được tiếp cận cô lại càng nhiều hơn, muốn nhanh chóng bước tới đỉnh danh vọng giết sạch toàn bộ thế lực đằng sau Xạ Nhữ Bảo, muốn dùng cô làm con cờ từ từ thao túng, từ từ lợi dụng.
"Tôi lúc bỏ trốn đã thả vài vật quen thuộc ở trên đường, anh yên tâm chúng ta chỉ cần chờ người tìm thấy manh mối rồi cứu chúng ta, họ sẽ sớm tới thôi".
Cô gái trước mặt hắn là một người chu toàn, thông minh, sớm đã có dự tính lúc chạy trốn mà còn nghĩ ra kế sách như vậy xem ra hắn đã đánh giá thấp cô. Nếu thật sự lợi dụng được con cờ tốt này nhất định hắn sẽ thắng lớn.
Hắn cởi áo vest bên ngoài, tuy có thành ý nhưng vẫn bày ra sự lạnh lùng, cao cao tại thượng ném chiếc áo về phía cô: "Đêm xuống trở gió lạnh, bị thương thì khoác đi".
Cô tuy có chút bất ngờ nhưng vẫn đa tạ mà khoác vào: "Nói đi cũng phải nói lại, chúng ta tới nay mà vẫn chưa biết tên nhau...tôi tên Xạ Nhữ Bảo còn anh ?".
Đang nói chuyện thì đột nhiên xung quanh yên tĩnh quá độ, cô dáo dác nhìn qua thì đã thấy hắn ngủ mất, còn nằm hướng lưng đối cô. Lại có người trên đời nói ngủ là ngủ, vào giấc ngon và nhanh như vậy, tức hắn phải đang rất thoải mái. Cô cười, đúng thật là một tên quái dị, khó hiểu, Xạ Nhữ Bảo thở dài.
Đêm nay cô không muốn ngủ, cô nhìn ánh trăng mờ trước mắt, tiếng gió thổi cây xào xạc, những tiếng động kì lạ của động vật về đêm thay nhau tỉ tơi, tâm can trầm lắng, suy tư.
Thời khắc này phải nói là ranh giới giữa sống còn, đại não phát giác cho cô nhớ tới những người mà cô hằng yêu thương. Chỉ là sự lo sợ và nhớ nhung mà thôi, lo rằng sẽ không còn được gặp lại bọn người Tô Châu, Tô Phong nữa.
Ngồi qua mấy canh giờ mà chỉ thưởng nguyệt, ngắm non sơn. Sự yên tĩnh đến quái lạ đó làm lòng cô càng không yên, mọi suy nghĩ đều bỗng chốc ùa về.
Có lẽ cô sắp được gặp họ rồi, những vì sao trên trời phảng phất như bóng hình cha mẹ cô, họ đang ở một nơi xa xôi mà cô không tài nào có thể với tới được, bàn tay trắng mịn, nhỏ nhắn đặt lên nơi muôn ngàn vì sao lấp lánh ấy, Xạ Nhữ Bảo bất giác mà rơi một giọt lệ.
"Cha, mẹ...hai người ở trên thiên đường sống có tốt không ? Có nhớ Bảo Bảo không ?" Xạ Nhữ Bảo cắn răng kiềm nén tâm tư, kiềm chặt sự nhớ nhung day dứt của bản thân vào lòng: "Con rất nhớ hai người, rất nhớ".
Trên đời này người yêu thương cô nhất chính là họ, vậy mà giờ đây một mình cô bơ vơ ở lại, họ đành lòng để cô ở lại.
Trấn an thì là sẽ sống nhưng thật chất cô còn chẳng rõ mình có thể rời khỏi đây được không, giữa sống chết mập mờ cô bỗng chốc nhớ tới cha mẹ, bất giác rơi vào cảm giác đau lòng, yếu đuối. Có lẽ gia đình ba người bọn họ sẽ sớm gặp lại nhau, sẽ sớm đoàn tụ.
"M..mẹ...mẹ".
Âm thanh từ đâu phát ra yếu ớt, mỏng manh. Xạ Nhữ Bảo ngây người, lau giọt nước mắt trên gò má mà xoay sang tấm lưng rộng đang đối mình kia. Người đàn ông với cơ thể run bần bật, bo tròn lại.
Cô đứng dậy nheo mắt nghi hoặc, tiếp đó tiến về phía hắn mà lay lay: "Này, anh sao vậy ?".
Đặt tay lên trán hắn cô giật mình rụt lại: "Anh sốt rồi, sao người lại nóng thế này".
Xạ Nhữ Bảo cởi áo khoác trên người mình xuống đắp lên cơ thể co ro ở dưới thân, bây giờ bị mắc kẹt tại núi hoang, cô loay hoay không biết phải làm gì.
Giơ tay mình lên thì thấy nơi đó từ lâu đã bị máu nhuốm đẫm, Xạ Nhữ Bảo càng giật mình. Kiểm tra thì mới biết tên này cũng bị thương rồi, còn là bị đạn bắn.
Sao lại khờ như vậy, rõ bản thân bị thương mà còn không để tâm lại đi nhắc nhở cô, còn cho cô áo khoác nữa, Xạ Nhữ Bảo không thể hiểu nổi.
Đạn bắn may mà chỉ làm tổn thương bề mặt, khác với cô bị đạn xuyên vào. Có điều hắn cầm máu sơ sài làm nơi đó bị nhiễm trùng suy ra gây sốt. Cô xé rách miếng vải trên váy, hơ qua lửa sát khuẩn, để miếng vải giảm bớt độ nóng rồi giúp hắn tỉ mỉ băng bó vết thương.
Lần trước đích thân cô cứu sống hắn, đích thân cô băng bó cho người đàn ông lạ mặt này, lần này cũng không ngoại lệ.
"Mẹ..đừng đi..mẹ" Hắn ta trong cơn ác mộng sợ hãi kêu, Xạ Nhữ Bảo chăm chú nhìn ngắm hắn.
Không ngờ người có khí tức mị lực, cao cao tại thượng như hắn bây giờ lại yếu ớt, nhỏ bé dưới thân cô. Bàn tay lạm sát, giết người không cần nghĩ vậy mà cũng có lúc bị bệnh sốt hoành hành, khiến cho hắn giảm bớt đi phần hung tợn của mình hơn bao giờ hết.
"Tôi mới chính là con của người...mẹ, con mới chính là con của người" Hắn hoảng loạn bắt lấy cánh tay cô, giữ chặt không buông: "Đừng đi..".
"Được được, tôi sẽ không đi" Cô có chút xót xa khi thấy hắn như vậy, lòng tốt của cô lại phát huy tác dụng rồi, bàn tay còn lại cô nhẹ nhàng xoa xoa mái tóc hắn, cố gắng dỗ dành: "Ổn rồi, không sao rồi anh an tâm mà ngủ".
"Mẹ sao lại không thừa nhận..." Hắn khư khư ôm chặt tay Xạ Nhữ Bảo, cứ mê man gọi mẹ không ngừng, thanh âm hoảng loạn làm tâm trí cô rối bời: "Thành Vương đây...Vương nhi của người".
Cô kéo áo khoác hắn lên cao đắp cho hắn, tay vỗ vỗ vào lưng giúp hắn an giấc, giọng dịu dàng: "Mẹ ở đây, không đi đâu nữa, Vương nhi ngủ ngoan nhé".
Không biết họ có thể sống sót ra ngoài hay không, liệu sẽ có ai tới cứu họ, phát hiện ra họ, nếu không chết vì bị mất máu thì cũng chết vì đói vì khát. Họ sẽ cầm cự được bao lâu.
"Hoá ra tên của anh là Thành Vương" Xạ Nhữ Bảo cong khoé miệng.
Vậy hắn ta mang họ gì ?
----------------------------------------
Nhân Vật: Xạ Nhữ Bảo.