Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Một tiếng quất roi, hai tiếng quất roi. Một vết rồi lại ngàn vết. Roi da trên cao giáng xuống những đòn quật đầy thô bạo, vết thương chưa kịp lành lặn liền có thêm một vết thương mới. Trên làn da xanh xao, gầy gò trắng trẻo là những vệt máu, những vết cứa đang nhuốm đẫm máu tanh, chồng chất lên nhau khiến nơi đó lở loét, đau đớn quằn quại, đau cả về tâm hồn lẫn thể xác.
Đào Cung Vi da đầu như sắp bị người xé toạc ra, bàn tay to lớn thô bạo của gã đàn ông đó nắm chặt lấy tóc cô bé lôi đi dưới sàn không một chút thương xót. Mạnh bạo, tàn nhẫn.
Bả vai ma sát dưới mặt đất lạnh lẽo, gập ghềnh. Vết thương đã có sẵn lại còn vì chuyện này mà nhiễm bẩn, cà đến sây sát. Đào Cung Vi la thét, thất thanh gọi người, làm mọi cách cầu cứu.
"Cứu, cha cứu con...cha ơi" Hai tay giữ lấy bàn tay nắm tóc của mình, nước mắt trực trào, đứa trẻ gào khóc kêu trong vô vọng, mãi hy vọng về người cha ruột hằng yêu mến, kẻ bán mình đi để giữ lại sự nghiệp và cơ đồ. Đào Cung Vi chống đối tất cả, chỉ vì còn tin rằng cha sẽ đến cứu mình mà tự chuốc lấy họa, ngày ngày chịu những đòn roi cực hình, thậm chí bị bỏ đói, bệnh tật hoành hành lên xuống.
Cảm giác lúc đó chỉ có một câu có thể diễn tả: Sống không bằng chết.
Những đứa trẻ chống đối, kháng cự đều bị đánh đập, hành hạ đến chết đi sống lại cho đến khi chịu phục tùng mới thôi. Những đứa bé đồng trang lứa với Đào Cung Vi đều bị tra tấn, âm thanh hỗn tạp van xin gào thét, tiếng đánh dồn dập, tiếng chửi rủa mắng nhiếc làm loạn cả nơi ẩm thấp, u tối dơ bẩn hoang vu này.
Từng đòn tiếp tục đánh lên trên da thịt mong manh kia, Đào Cung Vi ôm mình mẩy co ro mặc cho chúng đánh, miệng thì cứ kêu cha, kịch liệt phản kháng.
"Cha, cha mau cứu con".
Hình ảnh gương mặt cha hiện lên ngay trước mặt, đứa nhỏ với tay tới không trung chạm vào gương mặt ấy, bỗng chốc vỡ tan tành.
Bàng hoàng tỉnh dậy, Đào Cung Vi bật ngồi hốt hoảng trợn mắt mà thở gấp, trái tim cô đau đớn, đau đớn vì nỗi ám ảnh năm đó đã dày vò tâm trí của một đứa trẻ cho tới khi trưởng thành, trở thành cái bóng đi theo suốt cuộc đời, đến cả ngủ mà vẫn có thể tưởng nhớ mơ về. Lưng cô ướt đẫm, mồ hôi trên gương mặt khả ái nhễ nhại. Đặt tay lên trái tim mình, nơi đó đập vô cùng nhanh.
Đã bao lâu cô dần quên đi hình bóng người cha độc ác năm ấy, vậy mà hôm nay hình tượng người cha một lần nữa xuất hiện. Có lẽ là vì cô nhớ tới ông.
Đào Cung Vi trách cha, trách ở trong lòng vì sao năm đó ông lại bán mình. Dần dần ngày qua ngày đã gầy dựng thành một nỗi oán giận, buồn tủi mãi day dứt, từng chút một dày xéo cô.
Muốn quên rồi nhưng lại không thể quên, ông trời bắt cô phải nhớ nỗi đau này, nếm trải tận cùng của nỗi thống khổ, từ từ mặc cho nó giết chết tâm can theo ngày tháng.
"Sao vậy cậu lại mơ rồi ?" Xạ Nhữ Bảo vì tiếng động của cô mà cũng tỉnh giấc theo, thấy bạn mình thất thần sợ hãi cô ấy bước xuống giường đi đến bên cạnh cô: "Ổn rồi, mọi chuyện đã qua rồi A Vi".
Tại sao những người tốt, những người bị hại như họ lại phải mang kí ức tăm tối này theo suốt cuộc đời, ngay cả ngủ cũng không thể chìm vào một giấc mộng say vô lo vô nghĩ. Cuộc đời này ông trời vốn đã bất công, kẻ ác ngoài kia thì nhởn nhơ hưởng thụ một cuộc sống vui vẻ, hạnh phúc, ngồi chực chờ tìm đối tượng tiếp theo mà ra tay.
Đào Cung Vi rơi nước mắt, thấy cô bạn thân lòng cô trở nên mềm nhũn, tâm trí yếu đuối rã rời choàng tay qua ôm lấy bạn mình.
"Không sao nữa A Vi à, có mọi người ở đây rồi, chúng ta sẽ cùng bảo vệ nhau mà" Bàn tay ấm áp xoa xoa, vỗ vỗ lên tấm lưng nhỏ kia. Xạ Nhữ Bảo nhẹ giọng an ủi, cố gắng trấn an.
"Cha tại sao cha lại không đến ? Tại sao người không đến cứu con ?" Chất vấn, Đào Cung Vi đã đau lòng tới mức nào.
"Cậu còn Tô gia, cậu còn có chúng tôi. Nếu không có ai tốt vậy thì hãy để Phong Di bảo vệ cậu" Xạ Nhữ Bảo thấy bạn mình như vậy lòng càng đau hơn, chỉ biết cố gắng xoa dịu, vỗ về tâm hồn đã quá nhiều vết thương kia.
Sở Tào Biện bước vào phòng mang theo cốc gừng mật ong nóng hổi, khói bay nghi ngút mang theo một mùi thơm the dịu thơm ngát.
"Mau uống đi, Chu Văn là chính tay chúng ta giết. Kẻ xấu chết rồi cậu có thể an tâm" Cậu đặt ly nước lên đầu tủ, ngồi lên giường cô, góp sức dỗ dành cô bạn của mình.
Căn phòng đầy đủ các tiện nghi trang bị, rộng rãi với ba chiếc giường. Vì để che mắt thiên hạ họ được Tô gia cất cho một căn nhà to nằm ở trung tâm thành phố, cứ sinh hoạt như những người bình thường. Đến khi có chuyện hoặc cần họp gấp họ sẽ đi bằng cửa sau của căn nhà, từ đó dẫn tới một con đường đến với biệt phủ của Tô gia, đề phòng kẻ khác nảy sinh nghi ngờ.
Từ nhỏ ba người bọn họ đã được Tô gia thiết lập thành một nhóm ngày ngày nỗ lực, ngày ngày cố gắng tồn tại để có được chức vị cao như ngày hôm nay. Điểm đồng nhất của họ không chỉ là trẻ mồ côi, mà đó còn là nỗi oán hận, căm thù thế gian vì đã đánh cắp những người thân mà họ yêu quý. Họ tận mắt chứng kiến, họ cũng tự mình nếm trải. Tô gia đem nỗi hận ấy dạy dỗ nuôi lớn tư tưởng phục thù của họ. Huấn luyện những con người mình đầy thương tích trở thành một kẻ ngụy tạo kiên cường, bất khuất sở hữu ngưỡng vọng hai bản ngã.
Ai nói sát thủ máu lạnh sẽ không có khổ tâm riêng, sẽ độc ác cứng cỏi. Bên ngoài họ luôn phải ngụy tạo một lớp vỏ bọc khác người như vậy, thật chất họ cũng chỉ là con người. Những con người tràn đầy nỗi đau, vết thương lòng cố gắng vượt lên xã hội đã sớm lụi tàn, bẩn thỉu này.
Hai bản ngã còn là sự ngụy tạo dứt khoát, tàn khốc ở bên ngoài, cái còn lại chính là sự liêm khiết, thanh cao chân thật mà họ bất chấp tính mạng để cứu sống những người vô tội, chẳng màng danh lợi.
Cùng chung sống dưới một mái nhà, tình cảm họ dành cho nhau không chỉ là một tình tri kỉ, bằng hữu, mọi thứ chân thành mà họ dành cho nhau còn là sự đồng cảm, còn là tình thân khắc cốt ghi tâm ý nghĩa hơn thế nữa.
Đào Cung Vi dù có đau đớn, khổ tâm thế nào khi có hai người bọn họ ở bên mọi căng thẳng, phiền muộn đều được xóa tan hết. Sự bình an, ấm áp mà họ mang lại quả là một thứ kỳ tích.
Bỏ mặc tính mạng để cùng chung một mục đích đó là diệt trừ kẻ xấu, cứu giúp người tốt dần dần tẩy sạch bụi bẩn, thanh trừng xã hội. Không cầu danh, không cầu báo đáp. Mặc người đời hiểu lầm chê trách, Phong Di Châu đồng ý nhận cho mình lớp mặt nạ ác ma, tàn nhẫn mà người đời đã gắn cho, âm thầm lặng lẽ hy sinh.
Nắm lấy bàn tay Xạ Nhữ Bảo, Sở Tào Biện sau đó đặt chồng lên nhau. Đào Cung Vi rất nghiêm túc nói: "Các cậu hãy hứa là sẽ sống sót dù bất cứ giá nào đi".
Động lực sống của cô chính là Phong Di bọn họ, những người mà cô tin tưởng, thương yêu nhất vẫn còn sống sót đến tận bây giờ. Cô chỉ còn có một mình, nếu họ có mệnh hệ gì cô sống cũng vô nghĩa, vì thế cô rất sợ họ sẽ rời xa, biến mất khỏi đây.
Sở Tào Biện, Xạ Nhữ Bảo đều đồng loạt đồng ý mà cười. Cậu điềm nhiên: "Được, một trong ba chúng ta không thể có chuyện gì. Nếu Phong Di Châu thiếu mất một người thì người còn sống, sống cũng không có ích, quyết tiêu tán theo".
"Sống cùng sống, chết cùng chết...nhất định phải toàn mạng trở về" Xạ Nhữ Bảo tâm đắc.
Lời hẹn ước hình thành, cả ba người tin tưởng đối phương vô đối, ngay cả tính mạng cũng muốn hy sinh vì người kia. So với thế giới thực tại đây là một loại tình cảm vô cùng đẹp, chân thành, sâu sắc. Chẳng có gì so bì được, khiến người khác cũng phải ngưỡng mộ, khâm phục.
Sau khi uống tách gừng rồi điềm tĩnh, Đào Cung Vi mới ổn định hơn. Là muốn hai người không còn phải lo lắng, bận tâm mà hỏi sang chuyện khác.
"Bảo Bảo tôi thấy cậu rất lạ, chưa bao giờ chúng ta giấu nhau điều gì" Đào Cung Vi nắm bàn tay cô ấy, tiếp tục nói: "Có nhiều điều về người đàn ông đó cậu vẫn còn giấu chúng tôi".
Đột ngột bị hỏi, Xạ Nhữ Bảo lúng túng.
Vốn dĩ không muốn che giấu, cô ấy chỉ sợ việc điều tra lần này sẽ ảnh hưởng tới mọi người. Tên đàn ông bí ẩn, phức tạp như thế cô cũng không muốn họ vướng vào, nên mới đành lẳng lặng tự mình tìm hiểu.
"Tôi cũng chỉ mới quen biết anh ta một thời gian, nhưng theo hiểu biết thì thân thế anh ấy không phải đối thủ hiềm khích với chúng ta" Xạ Nhữ Bảo suy tư: "Anh ta mang họ Phục,...chúng tôi cũng chỉ tình cờ mới quen biết nhau".
"Thôi chết" Đào Cung Vi lại đột ngột cảm thán làm sự tập trung, tò mò đều đổ dồn về cô: "Có khi nào cậu yêu anh ta rồi ?".
Đôi mắt to tròn long lanh, mái tóc màu nâu chocolate óng mượt cột gọn phía sau để lộ từng ngũ quan tinh khôi, thanh khiết đơn thuần. Đào Cung Vi xinh xắn, luôn mang nguồn năng lượng thoải mái, ôn hòa khi ở gần. Nay bày ra bộ dạng kỳ quái, đá mắt nháy nháy với Xạ Nhữ Bảo.
Đẩy đầu cô một cái, Xạ Nhữ Bảo híp mắt: "Thôi đi cái suy nghĩ mơ mộng đó của cậu, tôi với anh ta chỉ là tình cờ quen biết mà thôi".
Ôm trán đau chết đi được, mặt mũi Đào Cung Vi cau có như con mèo xù lông nhìn cô ấy, sau đó lại cười rất gian xảo, ánh nhìn không đứng đắn.
"Bảo Bảo biết yêu rồi, biết yêu rồi" Đào Cung Vi trêu chọc.
Xạ Nhữ Bảo bị chọc đến đỏ cả mang tai, lắc lắc đầu.
"Được rồi, cậu dù gì cũng không nên tin tưởng người quá. Chỉ kết bạn, đừng để bị nghi ngờ" Sở Tào Biện cười nói: "Mai chúng ta còn nhiệm vụ khẩn cần làm, các cậu nghỉ ngơi sớm đi".
"Chỉ cần làm theo kế hoạch của Cung Vi đã bày đoạt được thứ Tô gia muốn, chúng ta nhất định phải bình an trở về" Giọng điệu Xạ Nhữ Bảo tràn ngập mấy phần tự tin trong đó.
Mộ phần của hai mẹ con nữ sinh có liên quan tới vụ án trước đã được xây cất đầy đủ. Cô gái liên quan đến hai vụ mua bán mại dâm, loạn dâm nơi học đường. Giúp họ vén màn hai tên đứng đầu Chu Văn và tên hiệu trưởng ghê tởm vạn người mến yêu. Kết thúc vụ án và tiêu diệt được kẻ ác báo thù.
Gạt bỏ mọi khuất mắt, vướng bận đêm nay. Phong Di Châu chìm vào giấc mộng mị, chuẩn bị cho một viễn cảnh đẫm máu đêm mai, nhưng nào biết rằng đó là nơi mọi sự oán hận, thâm thù mưu kế hình thành, ngày càng chồng chất hiểm nguy, cận kề với sống chết, đúng sai. Tương lai sẽ là những chông gai sắp tới mà họ phải đối mặt, những thử thách cam go đầy trắc trở chờ đợi bọn họ tìm ra công lý mà minh bạch.
----------------------------------------
Nhân Vật: Đào Cung Vi.