Hôm nay Ophelia đã đi ra thị trấn làm chút việc, và tôi được yêu cầu ra vườn hái vài loại thảo mộc trong khi so sánh chúng với hình minh họa trong một cuốn sách. Một lúc sau, Olivia đến, dường như cô đã chạy đến hết hơi.
“Natalia, người đang làm gì vậy?”
Sao cô ấy lại vội chạy tới đây như thế nhỉ?
"Tôi đang đi hái thảo dược cho cô chủ.”
"Chuyện đó không khó à?"
"Mấy bông hoa cái nào cũng khác nhau cả, và tôi cũng có cầm theo hình minh họa, nên cũng không tới mức khó."
"Ohh, mấy bông hoa đẹp thật."
"Vâng, đúng là như vậy.”
Ngoài dược liệu, khu vườn còn có nhiều loại hoa nhỏ khác mọc trên đó. Tôi hiện đang tìm kiếm một loại dược liệu không mọc quá cao và có hoa màu cam sáng. Và vì không có loại hoa màu cam nào khác trong vườn nên không quá khó để tìm thấy chúng.
“Vậy, Natalia, cô thích loài hoa nào nhất?”
Câu hỏi này có hơi khó đó. Có một số loài thực vật trên thế giới này giống hệt với loài ở thế giới cũ, nhưng đa số lại khác hoàn toàn. Ví dụ, tôi chưa bao giờ nhìn thấy hầu hết các loài hoa được miêu tả trong cuốn sách mà tôi đang cầm trên tay. Chuyện tôi lỡ mồm nói về một loại hoa không tồn tại là rất cao.
Tốt nhất là tôi nên né tránh câu hỏi bằng cách nào đó.
"Ùm... tôi chỉ mới được tạo ra có vài ngày thôi, và tôi cũng chưa nhìn thấy thứ gì khác bên ngoài căn nhà này, nên tất nhiên là tôi vẫn chưa thể tìm được một loài hoa mình thực sự thích."
"Hiểu rồi, tôi sẽ hái thật nhiều hoa về và cho cô xem. Cô sẽ có thể tìm thấy một bông hoa ưng ý."
"Điều đó nghe hứa hẹn thật đó, tiểu thư ạ."
Ophelia đã từng nói rằng một ngày nào đó tôi sẽ được đi theo cô ra ngoài mạo hiểm, tất nhiên là khi tôi có thể chiến đấu một cách đàng hoàng rồi. Có lẽ tôi sẽ có thể đi chơi với Olivia và ngắm hoa gần đó.
Olivia trở vào nhà sau một lúc, và tôi tiếp tục hái dược liệu cho đến khi Ophelia trở lại sau một tiếng.
“Natalia, giúp tôi cất đồ tạp hóa.”
"Ngay đây, thưa cô."
Tôi vào bếp và thấy một đống nguyên liệu có thể dùng được trong một tuần. Cô ấy chưa bao giờ mua nhiều như vậy cùng một lúc, tôi tự hỏi tại sao cô ấy lại làm như vậy.
"Khó xử thật đấy..."
“Có chuyện gì xảy ra à?”
"Có một hoạt động buôn bán nô lệ bất hợp pháp ở thị trấn bên cạnh.”
Chế độ nô lệ có tồn tại trên thế giới này. Và những nô lệ được chia làm hai loại, những người trở thành nô lệ vì nghèo đói và những người đã phạm tội.
Loại thứ nhất, đúng như tên gọi, là những người mắc nợ nhiều đến mức không còn cách nào khác mà phải bán rẻ tự do của mình, trở thành nô lệ. Loại thứ hai là những tên tội phạm đã bị bắt và bị trừng phạt bằng cách buộc phải trở thành nô lệ. Tôi không thể nói rằng họ được đối xử nhân đạo, nhưng cả hai đều được pháp luật bảo vệ.
Vấn đề là ở loại thứ ba, nô lệ bất hợp pháp, hoặc về cơ bản là những người bị bắt cóc. Rõ rằng những đứa trẻ có ngoại hình dễ nhìn hoặc đứa thuộc các chủng tộc hiếm thường là nạn nhân. Vì không có sổ đăng ký gia đình cho dân thường ở thế giới này, vì vậy những người bị bắt cóc không có cách nào chứng minh danh tính của họ trong hầu hết các trường hợp. Dù bị cấm, nhưng chuyện này vẫn xuất hiện ở mọi nơi.
"Tại vì không bắt hết được lũ thủ phạm, nên một số có thể đã trốn thoát đến thị trấn này.”
"Nguy hiểm thật."
Tôi biết có một quy trình thích hợp để tìm và nghiền nát những loại hoạt động đó, nhưng cũng rất khó để bắt hết thành viên của những tổ chức ngầm như vậy.
Trên hết, dù cho có bắt được vài tên thì thị trấn cũng không thể yên ổn được, mà khi tất cả bị bắt thì mọi chuyện cũng sẽ lắng xuống thôi.
“Vì vậy, tôi quyết định rằng tốt nhất là nên tránh xa thị trấn trong thời gian này và mua rất nhiều.”
"Tôi hiểu rồi."
Tôi gật đầu khi nghe lý do của cô ấy, và bắt đầu phân loại mọi thứ cô ấy đã mua.
“À, tôi cũng nên bảo Olivia đừng đến thị trấn. Cứ tiếp tục làm việc ở đây trong khi tôi đi."
"Đã hiểu."
Tôi tiếp tục phân loại hàng hóa trong khi Ophelia rời khỏi bếp. Khoảng một nửa số thịt có thể bảo quản trong ngăn đá, còn một số loại rau và cá có thể bảo quản ở nơi khô ráo. Trong khi tôi tiếp tục suy nghĩ nên đặt mọi thứ vào đâu, Ophelia quay lại.
“Natalia!”
Cô ấy trông có vẻ hoảng loạn.
“Olivia đã-!”
Ophelia đẩy cho tôi một lá thư, nó được viết bằng những nét chữ run rẩy và lệch hàng. 'Con đi ra ngoài hái hoa đây. Con sẽ trở lại trước khi mặt trời lặn nên đừng lo cho con. Olivia.'
Hái hoa?!
Những gì cô ấy đã nói trước đó... Không lẽ!?
"Tôi nghe nói có vài tên buôn nô lệ cũng đang trốn trong rừng... Natalia, tôi sẽ đi tìm Olivia nên cô ở lại trông chừng ngôi nhà đi!”
"Ah! Chờ đã! Cô chủ!”
Không thèm nghe lời tôi, Ophelia chạy ra khỏi nhà. Tôi đoán tôi sẽ phải đợi ở đây cho đến khi họ quay lại… ... Làm như tôi làm được ấy.
Tại sao Olivia lại đi hái hoa? Bởi vì tôi đã nói với cô ấy một cái cớ ngu ngốc như vậy. Vì cô ấy muốn khoe thật nhiều hoa với một con rối ngu ngốc như tôi. Là tôi, tất cả là lỗi của tôi. Và tôi vẫn ở nhà mà không chịu trách nhiệm? Không bao giờ.
Có lẽ cô ấy đã an toàn, có thể tôi đã lo lắng vô ích, có lẽ đó là một sự hoảng loạn không cần thiết. Nếu thật thì tốt quá, nhưng dù tôi có hành động như một tên ngốc đi nữa thì tôi cũng không quan tâm. Nếu có chuyện gì xảy ra với cô ấy và tôi vẫn ngồi đây không làm gì cả, thì tôi sẽ là một con rối vô dụng. Một công cụ không thể tự suy nghĩ.
Nhưng tôi là tôi, không phải công cụ. Dù tôi chẳng biết có thứ gì ngoài kia, và tôi cũng chẳng mạnh mẽ gì. Nhưng tôi không quan tâm. Đó không phải là lý do để tôi ở lại và không làm gì cả.
"Hay chờ tôi, Olivia."
Tôi sẽ tìm, tìm cho tới khi những khớp nối của tôi rời ra.