Cô đã rất quen thuộc với khu rừng này, nhưng cô biết mình không nên hạ thấp cảnh giác. Cơ mà cô chẳng bao giờ tưởng tượng được một cuộc đụng đọ xui xẻo như thế ở đây.
Cô quay người bỏ chạy ngay lập tức khi nhìn thấy những người đàn ông xa lạ đang cực khổ băng qua khu rừng, họ rõ ràng không phải thợ săn, cũng không phải mạo hiểm giả... cô biết, lũ người đó là ai. Chỉ cần nhìn vào cái nụ cười méo mó khi chúng nhìn thấy cô là hiểu.
“Heheh, bọn ta chỉ muốn đi xuyên qua khu rừng, nhưng may mắn thật, một cô bé dễ thương lại xuất hiện ngay trước mặt!"
"Ta cá rằng nhóc ấy sẽ bán được giá lắm!"
Không nghi ngờ gì nữa, chúng muốn bắt cóc cô. Nếu chúng bắt được cô thì mọi thứ sẽ kết thúc, từ giấc mơ, gia đình cho tới cả bó hoa cô đang ôm trên ngực mình.
Tất nhiên, thứ duy nhất cô có thể làm bây giờ là chạy.
Những tên đàn ông kia không quen với rừng nên chúng hiện chưa thể bắt kịp cô, nhưng cô cũng không chạy nhanh hơn họ. Vấn đề ở đây chỉ là ai mệt trước mà thôi... và chắc rằng cô sẽ là người kiệt sức trước...
Đột nhiên, một âm thanh vang lên, nó không ở gần, nhưng cô nghe được và biết nó là gì. Olivia lập tức đổi hướng. Lặn xuống dưới những cành cây, chẻ đôi những bụi cây cản đường, chạy, chạy mãi một cách tuyệt vọng... bọn chúng sẽ không bỏ cuộc đâu, phải tới được đó, đúng rồi, cô lại nghe được âm thanh đó, cô đang đến gần hơn, cô có thể được cứ-
“Ah!”
Cảm giác nhẹ nhõm nhất thời làm cô mất tập trung, và cô đã vấp phải rễ cây.
Olivia ngã nhào trên mặt đất, bằng cách nào đó cô vẫn giữ được những bông hoa an toàn, nhưng những người đàn ông đã đuổi kịp cô.
“Được rồi, hôm nay chơi đủ rồi đó cô bé à.”
"Bọn ta sẽ không làm hại bé nếu bé cư xử đúng mực và nghe lời bọn ta."
Cô trừng mắt nhìn lũ hạ đẳng đang chĩa dao vào mặt cô. Nhưng tất nhiên, bọn chúng sẽ không sợ một đứa trẻ như cô cho dù cô có lườm nguýt họ bao nhiêu đi chăng nữa. Nó chỉ làm cho cái trái tim tàn bạo của bọn chúng đập nhanh hơn mà thôi.
Cô ghét chuyện này, cô không muốn mọi chuyện kết thúc ở đây.
"Ah…"
Cô vẫn chưa trở thành một mạo hiểm giả đại tài như cha mẹ... cô vẫn muốn được mẹ chiều chuộng mình... cô vẫn chưa bày tỏ tình cảm với người mình yêu.
"Đừng lo lằng cô bé à, ta chắc chắn rằng nhóc sẽ được mua bởi một tên rất giàu có, dù sở thích của chúng có đồi bại một chút."
Olivia nhớ tới lúc mình gặp cô ấy lần đầu tiên... một cô gái xinh đẹp, tuyệt vời, khôn ngoan và dịu dàng, cùng chung sống với cô dưới một mái nhà...
"Hãy làm một cô bé ngoan và im lặng cho bọn ta nhé?"
Cô biết... mình đã nảy sinh tình cảm với cô ấy... nhưng với cô ấy, Olivia chỉ là cô con gái của chủ nhân mình mà thôi. [note51002]
“Natalia…”
Olivia ghét nó. Cảm xúc của cô vẫn chưa được đáp lại mà...
“Nataliaaaaaaaaaa!!”
Không thể kìm nén cảm xúc đó lâu hơn, cô hét lên một tiếng gọi đơn giản, nhưng đầy cảm xúc.
"Hét lên làm gì cơ chứ? Không ai tới giúp nhóc đâu."
Một trong những người đàn ông đã cố gắng tóm lấy cô, nhưng trước khi tay anh ta chạm tới Olivia, cánh tay của hắn đã bị một viên đạn ma thuật xuyên thủng.
“Grhah! Cái quá-"
Cánh tay hắn rụt lại khi hắn giữ chặt nó để cầm máu. Ngay sau đó, một cô hầu gái tóc bạc tung cước vào mặt hắn, khiến hắn văng đi một quãng xa, rồi cô đứng giữa Olivia và những tên đàn ông, bảo vệ cô tiểu thư của mình.
"LŨ KHỐN! CHÚNG BAY DÁM ĐỤNG TỚI CÔ ẤY À!"
Olivia há hốc mồm, trước giờ cô cứ tưởng Natalia là một cô hầu gái ngoan ngoãn và lịch sự, ai ngờ cô ấy lại có thể tức giận tới mức vậy.
_________
Tôi không có mấy sự khác biệt so với một con người bình thường, vì vậy tôi không còn cách nào khác ngoài tìm Olivia bằng mắt thường. Cho nên tôi đành gọi cô ấy và mong rằng cô ấy sẽ tới gần mình.
Olivia đã xem tôi tập bắn nhiều lần khi học, cho nên cô ấy sẽ nhận ra tiếng súng của tôi. Vì thế nên tôi vừa bắn lên trời vừa tìm, nếu cô ấy ở đủ gần thì chắc chắn cô ấy sẽ nghe thấy và biết đó là tôi.
Nếu cô ấy gặp rắc rối, cô ấy sẽ chạy về phía tôi, nếu vì một lý do nào đó mà cô ấy không thể di chuyển được, cô ấy có thể gọi. Lúc đó thì tôi chỉ cần chạy tới thôi.
"Ở đó!"
Tôi nghe Olivia gọi tên tôi. Cô ấy không ở quá xa. Không một chút do dự, tôi quay về phía giọng nói của cô ấy. Đến gần hơn, tôi thấy bốn người đàn ông trang bị dao đang áp sát Olivia.
Nhìn thấy cảnh đó, máu tôi bắt đầu sôi lên, tôi bắn vào tay thằng ở gần Olivia nhất trong khi đang chạy trước khi đá vào mặt hắn mà không hề giảm tốc độ. Và giờ tôi đã ở giữa bọn chúng và Olivia.
"LŨ KHỐN! CHÚNG BAY DÁM ĐỤNG TỚI CÔ ẤY À!"
"Con đàn bà này là ai?!"
"Khốn nạn... cơ mà nhìn nó cũng ổn phết đấy chứ."
"Ừ, nó trông đáng tiền thật, nhưng hình như ả còn có thể dùng phép thuật nữa nên đừng lại gần."
Nhìn phát biết ngay bọn nó không phải là công dân tuân thủ luật phát rồi, ngay cả cách nói chuyện của chúng cũng sặc mùi côn đồ.
“Cô có bị thương không, tiểu thư?”
“K-không, tôi ổn. Nhưng cẩn thận nhé, bọn chúng là lũ buôn nô lệ đó."
Tôi đoán được điều đó lâu rồi, nhưng nếu Olivia đã xác nhận thì tôi không cần phải kiềm chế làm gì nữa.
“Đã hiểu.”
Tôi bắn vào sườn của một trong số chúng.
“Gah!”
“Ả có thể sử dụng phép thuật mà không cần niệm chú?!”
"Không! Đó là một loại vũ khí tầm xa!"
Thằng đứng xa nhất đã đoán đúng. Thông minh đấy, nhưng không có tác dụng gì đâu.
“Gyahhh!”
Tôi tặng hai viên đạn vào chân hắn, khiến hắn ngã nhào và vặn vẹo như một con giun đất bị bỏ lại trên mặt đường nhựa đầy nắng. Không hiểu sao nhìn cảnh này lại làm tôi cảm thấy thoải mái.
"Để xem mày đỡ đòn này kiểu gì!"
Một thằng khác tấn công tôi bằng con dao, vì Olivia đang ở phía sau tôi nên tôi không thể né nó được.
"Chết đi!"
Hắn vung lưỡi dao xuống và cắm nó vào vai tôi. Một cơn sốc lan khắp cơ thể tôi khi tôi nhận phải đòn đó.
"Heh, tao không muốn làm hỏng hàng hóa đâu, nhưng mày đã chống cự quá nhiều."
"Bọn ta không làm gì tổn thương mấy người đâu."
"Cái đé-"
Tôi không thèm quan tâm tới con dao đang cắm vào vai mình và chỉa nòng súng vào cằm hắn, bóp cò. Viên đạn găm thẳng vào não hắn khi tiếng súng vang lên. Tôi liền nhắm vào một thằng khác sau khi tên kia ngã xuống.
“Chết tiệt!”
Tên bị tôi nhắm tới lao sang một bên, tuy không thể né hoàn toàn nhưng hắn đã tránh được vết thương chí mạng, hắn có vẻ thông minh hơn mấy thằng khác.
Nhưng chưa đủ.
"Cho ngươi này."
“Woah!”
Tôi nắm lấy cái xác của tên lúc nãy và đá nó về phía hắn, khiến hắn mắc kẹt dưới xác của đồng đội mình.
Sau đó, tôi chộp lấy con dao cắm trên vai, rút nó ra và ném xuống đất. Vì tôi là một người máy nên tôi không gặp vấn đề gì khi làm những việc như thế này.
Tôi giẫm lên tên đang vật lộn trên mặt đất, giữ anh ta đứng yên trong khi dí súng vào sau đầu anh ta.
"Mày là thứ gì vậy! Tại sao mày lại không do dự khi giết người!"
Ở kiếp trước, dù tôi có tức giận đến đâu, tôi vẫn sẽ không bao giờ chọn phương án giết chóc. Nhưng giờ thì khác, tôi không quan tâm số người mình phải giết, tôi không quan tâm mình sẽ trở nên máu lạnh, tôi sẽ làm bất cứ điều gì miễn là nó có thể bảo vệ cho những người mà tôi yêu thương. Lũ người mà tôi đã giết, hay sắp giết, bọn chúng đều như nhau.
"Mày... mày có phải là người không vậy!" [note51001]
Đã từng.
"Chúc ngủ ngon nhé, thằng khốn."
Tôi bóp cò, máu đỏ bắn tung tóe khắp nơi, nó văng lên quần áo của tôi một chút, dù tôi có rất nhiều đồ để thay, nhưng vẫn tôi không thích nó. Tôi đứng thẳng dậy và lau đi những giọt máu trên má.
"Trận chiến đầu tiên như vậy là rất tốt rồi, nhưng cô nên để ý hơn tới mọi thứ xung quanh đi."
Tôi quay lại khi nghe thấy giọng nói đột ngột đó. Ophelia đang ở phía sau tôi, tay cầm một cây quyền trượng.
"Cô đã cho hai tên còn lại quá nhiều thời gian để chạy thoát hoặc phản công."