Hôm nay tôi không có tiết. Không phải vì tôi không cần được dạy dỗ gì nữa, mà là do dạo này học không thôi nên tôi vẫn chưa dọn dẹp hay giặt giũ gì hết.
Mặc dù mấy ngày qua tôi gần như không đụng chạm gì tới việc nhà, nhưng tôi vẫn dọn dẹp mấy căn phòng mình thường xuyên sử dụng, vì vậy những nơi cần làm nhiều nhất chỉ là những căn phòng trống mà tôi đã không động đến gần đây. Chuyện đó làm cho việc làm sạch ít đau đớn và tốn thời gian hơn một chút.
Khi nhìn đồng hồ lúc hoàn thành công việc, giờ đã là ba giờ chiều. Ngon, tới lúc thực hiện kế hoạch của tôi rồi. Tôi đã chuẩn bị một ít bánh quy sau bữa trưa khi đã rửa xong đống bát đĩa. Olivia có lẽ lại đang khổ sở với môn toán. Vì vậy, tôi lấy bánh quy và trà đặt trên khay, đi lên lầu và gõ cửa phòng Olivia.
"Thưa Cô chủ và tiểu thư, hai người có muốn nghĩ giữa giờ một chút không? Tôi có chuẩn bị một ít trà."
Sau khi tôi nói thế, Ophelia mở cửa.
"Cảm ơn nhé, cô chu đáo thật đấy."
Ophelia nháy mắt với tôi khi nói vậy. Nhưng mà việc này đâu có xứng đáng được khen nhiều như này đâu nhỉ? Cơ mà cô chủ vẫn rất xinh đẹp khi làm thế.
Khi tôi bước vào phòng, Olivia hiện ra, và dường như cô ấy không khổ sở nhiều như tôi tưởng.
"Tôi thật sự ngạc nhiên đó, con bé đã phải vật lộn rất nhiều với phép nhân trước đây, nhưng giờ nó lại đang làm khá tốt. Cô đã giúp nó phải không?"
Ahh, thì ra là do cái bảng cửu chương.
"Tôi chỉ cho cô ấy một số lời khuyên mà thôi, còn lại là nhờ vào sự chăm chỉ của chính cô ấy.”
Đúng là tôi đã cho cô ấy một số lời khuyên và cái bảng cửu chương, nhưng chúng sẽ chẳng giúp được gì nếu như cô ấy không thực sự nỗ lực. Đó là lý do tại sao tôi cảm thấy Olivia xứng đáng được khen ngợi hơn tôi.
"Dù sao thì, ta hãy cùng uống một chút trà nào, tôi cũng có làm một ít bánh quy này."
Họ lấy sổ ghi chép và những thứ khác ra khỏi bàn, và tôi đặt khay đựng bánh quy và trà lên chỗ trống. Tôi lấy cốc và đưa cho mỗi người, sau đó rót trà đen từ ấm trà cho từng cốc.
"Cảm ơn, Natalia."
Sau khi rót trà cho mọi người, tôi ngồi xuống cùng với họ. Ophelia với lấy một trong những chiếc bánh quy và cắn một miếng. Chuyện đó làm tôi vô cùng lo lắng, cứ như thể đây là lần đầu tiên tôi nấu ăn vậy.
“Mm, nó rất ngon. Cô đúng là một đầu bếp giỏi, Natalia.
“Cô khen tôi nhiều quá đấy, thưa cô chủ.”
Tôi đã nếm thử chúng rồi nên tôi biết chúng ngon, nhưng nghe đánh giá từ người khác làm tôi yên tâm hơn nhiều.
Còn Olivia thì sao nhỉ? Cô cũng lấy một cái bánh và cắn nó, từ từ nhai trong khi nhắm mắt để cảm nhận rõ ràng từng hương vị, một lúc sau, cô cho phần còn lại của cái bánh vào miệng và nhanh chóng nhấp một ngụm trà.
Huh? Cô ấy không thích nó sao?
"Natalia, đến đây."
“V-Vâng!”
Olivia đứng dậy khỏi ghế và ra hiệu cho tôi.
Tôi bước đến gần cô ấy cùng chút dáng vẻ ngập ngừng.
“Cúi đầu xuống.”
"Vâng."
Tôi làm theo mệnh lệnh và cúi mặt xuống, và sau đó, Olivia giơ hai tay lên. Suy nghĩ của tôi giờ loạn hết cả rồi! Tôi không chắc mình đã làm gì nhưng tôi thực sự cảm thấy rằng mình đã phạm phải một sai lầm khủng khiếp. Nhưng lại không có cơn đau nào xảy đến cả, cũng không có phát đánh nào. Thay vào đó, Olivia đặt tay lên tai tôi và bắt đầu cảm nhận chúng.
Nắn bóp...
“Umm, tiểu thư ơi?”
Bóp véo...
“Có cái gì mắc vào tai tôi à?”
"..."
Huh, sao cô ấy im lặng vậy?
Sao cô ấy nhìn tôi với đôi mắt tràn ngập sự thất vọng thế?
Tôi đã làm gì khiến cô ấy cảm thấy phiền hà sao?
"Những chiếc bánh không hợp khẩu vị của tiểu thư sao?"
"Chúng rất ngon."
Khi tôi ngước lên nhìn, tôi thấy má của cô ấy phồng lên một chút, và giọng nói của cô cũng có vẻ khó chịu.
"Thế là đủ rồi."
Olivia thả tai tôi ra và lại ngồi xuống ăn bánh quy. Thay vì ăn, ngấu nghiến có lẽ là một từ tốt hơn cho hành động đó.
“?”
Trong khi vẫn còn bối rối, tôi từ từ trở lại chỗ ngồi của mình, cho rằng tôi có thể ngồi xuống lần nữa vì cô ấy nói thế là đủ. Nhưng chuyện gì vừa xảy ra vậy? Ophelia đặt tay lên môi, mỉm cười thích thú như thể cô ấy vừa xem một thứ gì đó rất thú vị. [note50338]
Tôi không hiểu gì hết.
Olivia tiếp tục tỏ vẻ như vậy cho tới khi giờ nghỉ kết thúc, và tôi không chắc là mình đã có một kỉ niệm tốt đẹp cho chuyện này.
_________
Sau khi cởi hết quần áo, tôi mở cửa và được chào đón bởi hương hoa và hơi nước.
Tắm qua bằng vòi sen trước khi vào bồn luôn cho tôi một cảm giác thoải mái như đang gột rửa sự mệt mỏi hàng ngày cùng với những bụi bẩn. Cơ thể automaton của tôi không cảm thấy mệt mỏi về thể chất, nhưng tôi vẫn có những gánh nặng tinh thần tích tụ hàng ngày.
Tuy nhiên, tâm trạng của Olivia vẫn không có dấu hiệu tốt hơn. Cô ấy nói rằng bánh quy và trà rất ngon, vì vậy đó không thể là nguyên nhân khiến cô ấy khó chịu, nhưng tôi lại không biết còn nguyên nhân nào khác có thể gây ra chuyện này. Bọn tôi vừa mới có chút thân thiết, vậy mà...
Lạch cạch lạch cạch.
"Natalia."
"Tiểu thư?"
Tôi quay đầu lại và thấy Olivia, người chỉ quấn mỗi một chiếc khăn tắm.
“Tôi tưởng cô đã tắm chung với mẹ mình trước đó rồi mà?!”
Tôi chắc chắn rằng mình đã thấy cô ấy tắm trước rồi.
"Ừ, nhưng tôi muốn kỳ lưng cho cô."
"Tiểu thư không cần phải làm điều đó đâu."
"Cô không muốn sao? Vậy chuyện đó làm phiền cô hay gì?"
"Không... tới mức đó..."
Cô nói chuyện kiểu đó làm tôi từ chối thế nào được? Tiểu thư à, tôi có thể hình dung ra một tương lai không mấy tốt đẹp cho cô đó.
“Vậy thì ngồi đây đi.”
"Vâng."
Tôi ngồi xuống như đã nói. Sau khi đợi một lúc, tôi cảm thấy có một chiếc khăn mềm chạm vào lưng mình. Olivia dùng khăn để kỳ lưng cho tôi, nhưng nó lại có cảm giác mềm mại, giống như một cái vuốt ve vậy.
"Nói tôi biết nếu thấy đau nhé."
"Không sao, ổn mà."
"Mm, lưng cô to thật đấy Natalia."
"Vậy sao?"
Từ những gì tôi đã thấy, cơ thể của tôi tương tự như của Ophelia, chỉ mảnh mai hơn một chút. Nhưng gạt chuyện đó sang một bên, khi Olivia kỳ cọ lưng cho tôi, thế méo nào hỉnh thoảng tôi lại nghe thấy tiếng cô ấy thở gấp. [note50339]
"Mm, vầy là được rồi đó."
Nhưng nghiêm túc mà nói, chuyện gì đang xảy ra vậy?
Nếu tôi là một lolicon, điều này sẽ khiến tôi phát điên lên cho mà xem.
Nhưng tôi không phải lolicon nên tôi ổn!
Nhưng tôi không phải lolicon nên tôi ổn!
Điều đó rất quan trọng, vì vậy tôi phải lặp lại.
“Được rồi, tôi sẽ rửa sạch nó ngay đây.”
"Cảm ơn."
“Có quá nóng không?”
“Không, nhiệt độ rất hoàn hảo.”
Olivia vặn vòi hoa sen và rửa sạch bọt xà phòng trên lưng tôi.
"Xong hết rồi."
"Cảm ơn tiểu thư rất nhiều."
“Ừm, Natalia, tôi cảm thấy hơi lạnh nên tôi vào bồn được không?”
"Tất nhiên rồi, cứ tự nhiên."
Olivia vào trong bồn tắm trong khi tôi nhanh chóng gội đầu và những nơi khác. Nhưng vì cơ thể của tôi là hàng nhân tạo nên da của tôi không thực sự tạo ra bất kỳ lớp da chết nào, nên tôi chỉ cần tẩy sạch mọi bụi bẩn bám trên người là đủ.
"Tôi cùng vào bồn luôn đây."
Mọi chuyện sẽ trở nên khó xử nếu tôi không vào bồn sau tất cả những thứ đó, nhưng tôi vẫn đảm bảo rằng giữa chúng tôi có một khoảng cách nhất định. Nhưng vì lý do nào đó, Olivia từ từ tiến lại gần, dựa người vào tôi.
“Umm, thưa tiểu thư?"
"Hm?"
"Cô đang ở quá gần tôi đó."
"Thế cô không muốn tôi ở đây à?"
Như đã nói trước đó, tôi không thể nói không khi cô nói chuyện kiểu thế đâu! Vì vậy, tôi quyết định nhắm mắt lại, tưởng tượng ra nhiệm vụ của mình cho ngày mai để quên đi làn da mềm mại của cô ấy. Ngày mai tôi có tiết học nên là tôi phải đảm bảo rằng mình sẽ hoàn thành mọi thứ vào buổi sáng, nếu không tôi sẽ bị tụt lại phía sau như ngày hôm nay. Cho dù tôi có khá nhiều kiến thức từ kiếp trước, tôi vẫn còn nhiều điều phải học.
“Nói đi, Natalia.”
"Vâng?"
Tuy nhiên, Olivia không để tôi chìm đắm trong những suy nghĩ của mình quá lâu.
“Mẹ khen tôi làm phép nhân ngày càng giỏi hơn đó. Tất cả là nhờ có cô, vậy nên... cảm ơn.
"Là do tiểu thư đã nổ lực đấy chứ, tôi chỉ cho cô một cú huých nhỏ để đi đúng hướng thôi.”
Như tôi đã nói với Ophelia, cho dù tôi có chỉ cô ấy bao nhiêu lần đi chăng nữa, nhưng nếu Olivia không chăm chỉ, mọi thứ sẽ lại chẳng đi đến đâu. Vì vậy, đây thực sự là thành tích của Olivia, không phải của tôi.
"Mm, nhưng vẫn vậy, cảm ơn cô. Tôi thích cô nhiều lắm."
Olivia ngoảnh mặt đi khi nói điều đó với một nụ cười.
Cô ấy dễ thương quá đi mất.
Nhưng tôi chỉ khen thế thôi, mấy người hiểu tôi đang nói gì mà.
"Cảm ơn. Tôi cũng thích cô nhiều lắm, thưa tiểu thư."
Đợi đã, cô ấy trông không khó chịu như trong giờ uống trà, nhưng lại có cảm giác gì đó tương tự.
"Tôi ra trước đây, cứ thư giãn lâu hơn một chút đi, Natalia."
“À, vâng, tất nhiên rồi.”
Chuyện gì đang xảy ra ấy nhỉ?
Đây là thứ người ta gọi là dậy thì à?
Tôi thực sự không hiểu.