Greetings, automata maid

chương 05

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Súng ma thuật Black Hawk. Một công cụ ma thuật được thiết kế bởi người chồng quá cố của Ophelia và được chế tạo bởi cô ấy. Nó có thể chuyển đổi sức mạnh ma thuật của người dùng thành năng lượng vật lý, sau đó bắn chúng. Việc chuyển đổi đó có thể được thực hiện gần như ngay lập tức trước khi bắn hoặc có thể được thực hiện trước để lưu trữ năng lượng trong băng đạn của súng. Nếu cần, nó cũng có thể được nạp thuốc súng và đạn thông thường.

Việc chuyển đổi từ sức mạnh ma thuật thành năng lượng vật lý để thay cho những viên đạn thông thường khá hiệu quả. Đạn gây cháy cũng có thể được chuyển đổi, nhưng chúng sử dụng nhiều ma lực hơn và có tầm bắn thấp.

Người chồng quá cố của Ophelia chưa bao giờ sử dụng được nó, vì vậy nó đã ở trong kho tới tận bây giờ.

Ngày hôm sau, tôi được phép sử dụng khu vực luyện tập trong thời gian rảnh rỗi. Tôi vẫn chưa học cách sử dụng phép thuật, nên Ophelia đã cho tôi ba băng đạn, và tôi đang rất hào hứng để thử chúng.

Tôi đặt tay lên phiến đá và hình dung ra một bóng người đứng đằng xa, và một cột đất đã hình thành ở đó. Thứ này rất dễ sử dụng kể cả đối với người như tôi.

Để làm nóng người một chút, tôi nâng mục tiêu cách xa ra mười mét và bắn bằng đạn thường.

Trúng mục tiêu, dễ quá.

Mười lăm mét.

Xong.

Hai mươi mét.

Chả khác gì nhau.

Hai mươi lăm mét.

Cũng vậy.

……

Cơ thể này thực sự được sinh ra để bắn súng. Tay tôi không run rẩy do mạch đập nên chuyển động của tôi cực kỳ chính xác, và bởi vì tôi không bị kiệt sức nên tôi cũng không cảm thấy đau do súng giật.

Và trên hết, Black Hawk thực sự rất tuyệt vời. Độ chính xác trong chuyển động của tôi gần như không thể chê vào đâu được, nếu tôi đứng yên và có đủ thời gian nhắm bắn thì thậm chí bắn tỉa cũng là một việc khả thi. Tôi biết khẩu súng này không được thiết kế cho việc đó, nhưng tôi có lẽ sẽ tận dụng chuyện này.

Ngoài ra, những viên đạn cũng rất thuận tiện để mang theo, hai mươi ba viên một băng đạn. Mặc dù vậy, đạn gây cháy phức tạp hơn nhiều. Chúng tiêu tốn nhiều năng lượng hơn, và tôi cũng đã được dặn về nó rồi, tôi không nghĩ là mình có thể bắn hơn năm phát đạn gây cháy một lần đâu.

Tôi vẫn chưa biết mình có thể tạo ra bao nhiêu ma lực, nên hiện tại tôi sẽ tránh việc sử dụng chúng. Dù sao đi nữa, đã đến lúc tôi phải trở lại với nhiệm vụ hầu gái của mình. Tối nay ăn gì bây giờ nhỉ?

Tôi trải qua những ngày lặp đi lặp lại như thế, chăm sóc nhà cửa và tập bắn súng. Rồi một hôm, Ophelia rời đi sau bữa sáng và quay lại vào buổi chiều.

“Humhuhum, hum hum~”

Cô ấy trở lại với tâm trạng rất tốt, vừa đi vừa ngân nga vui vẻ.

"Tiểu thư, có chuyện gì tốt xảy ra sao?"

“Hì hì, nhìn này.”

Cô ấy cho tôi xem một phong bì. Nhắc mới nhớ, Ophelia đã nói rằng thư từ và bưu kiện không đến được khu rừng này, vì vậy nên cô ấy phải lấy chúng từ Hội mạo hiểm ở một thị trấn gần đó.

"Đây là thư của con gái tôi đó, con bé đang học ở một thành phố rất xa. Vì đang có kỳ nghỉ nên con bé sẽ về đây trong lúc đó."

Chuyện này bất ngờ phết đấy.

"Cô chủ à, cô có một cô con gái sao?"

"Tôi chưa nói với cô à?"

“Đây là lần đầu tiên tôi nghe nói về nó.”

“Ồ, vậy à.. Dù sao thì, tôi sẽ đảm nhiệm chuyện nấu ăn khi con bé ở đây."

À, cô ấy đổi chủ đề rồi. Tôi không thực sự bận tâm lắm. Tuy nhiên tôi vẫn ngạc nhiên khi thấy cô ấy muốn tự tay nấu ăn cho con gái mình. Có nhiều điều tôi vẫn chưa biết về Ophelia.

"Vậy thì khi nào cô ấy sẽ đến?"

“Mm, con bé đã viết bức thư này bốn ngày trước, và con bé nói rằng sẽ khởi hành vào ngày hôm sau. Phải mất bốn ngày đi xe ngựa từ trường đến thị trấn gần đây nhất, vì vậy nên nó sẽ đến đây vào ngày mai.”

Tôi hiểu rồi. Hmm, vẫn còn ít nhất một ngày nữa, nhưng tôi lại cảm thấy lo lắng.

“…ooo…”

Tôi nên làm gì nếu cô ấy không thích tôi?

Tôi sẽ không phải khởi động lại nếu điều đó xảy ra, phải không?

“…oooo…”

Ít nhất thì tôi cũng phải chào hỏi cô ấy đàng hoàng. Ấn tượng đầu tiên rất quan trọng.

“…oooooo…”

Ngoài ra, cái âm thanh ầm ầm mà tôi nghe thấy nãy giờ là gì thế?"

"Mẹeeeeeeeeeeeeeeeee ơiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiiii!!!!!!!!!!!!!!"

Có thứ gì đó đang đến, nó đang lao tới với một tốc độ mà tôi không bao giờ có thể tin rằng là khả thi.

"Con về rồi đây! Mẹ ơi!"

Cánh cửa bị thổi tung một cách thô bạo khi một cô gái có mái tóc đen xinh đẹp giống như Ophelia bước vào.

“Olivia!”

"Con nhớ mẹ nhiều lắm!"

"Mẹ cũng vậy Olivia!"

Cô ấy nhảy thẳng vào người Ophelia, và cả hai người ôm nhau thật chặt.

"Trong con ổn nhỉ?"

"Vâng ạ, con luôn ở trạng thái hoàn hảo!"

Trái ngược với thái độ điềm tĩnh của Ophelia, cô ấy rất năng động, có khi còn hơn những cô gái cùng tuổi.

“Ồ đúng rồi, có một người mẹ phải giới thiệu với con, Olivia.”

Ophelia liếc nhìn tôi khiến tôi vô thức đứng thẳng lưng.

"Ai cơ?"

Cô ấy nghiêng đầu thắc mắc, và cuối cùng cũng nhận ra tôi đang đứng ở đó.

"Rất vui được gặp cô, thưa tiểu thư. Tôi là Natalia, một automaton được tạo ra bởi cô chủ Ophelia. Tôi hy vọng sự hiện diện của tôi tại đây không gây phiền hà gì cho cô."

Tôi chào cô ấy một cách nhã nhặn nhất có thể, cố tỏ ra như một người giúp việc ngoan ngoãn. Tôi cũng cúi đầu trong khi khẽ nâng gấu váy lên.

“…”

Khoan, sao cô ấy không trả lời?

Tôi đã nói gì không phải phép sao?

“Olivia, giới thiệu bản thân đi, con làm Natalia bối rối đấy."

“À, phải rồi. Con xin lỗi mẹ.”

Cô gái rời khỏi vòng tay của Ophelia và quay lại nhìn tôi, lưng thẳng một cách không cần thiết.

"Tôi là Olivia Eto Gardeland, năm nay tròn mười hai tuổi. Tôi rất vui được làm quen với cô…cô…Natalia…”

Mặt cô ấy hoàn toàn đỏ bừng, có lẽ là do căng thẳng. [note49803]

“Không cần phải xưng hô với tôi một cách trịnh trọng như vậy. Xin hãy gọi tôi đơn giản là Natalia.”

Tôi từ từ ngửa mặt lên, cho đến khi mắt tôi ngang tầm mắt cô ấy. Cô ấy cao hơn tôi nghĩ.

"Okay, hiểu rồi, Natalia."

"Cảm ơn tiểu thư."

Cô ấy nhìn vào mắt tôi và mỉm cười.

Tôi có thể hiểu tại sao Ophelia cưng chiều cô ấy đến thế.

Nếu cô ấy không phải là con gái của chủ nhân tôi, tôi sẽ xoa đầu cô ấy một cách mất kiểm soát.

"Trước khi mẹ quên mất, Olivia. Con cho mẹ xem kết quả học tập của con được không?"

Olivia đông cứng người, chuyển động của cô loạng choạng như một con rô-bốt không được tra dầu đàng hoàng, và những dòng mồ hôi chảy dài trên mặt cô. Tôi biết khuôn mặt đó quá rõ.

“Mẹ ơi, gần đây con đã cố gắng hòa đồng hơn và ưu tiên kết bạn hơn!”

"Mẹ hiểu rồi, điều đó thật đáng khen, nhưng còn việc học hành thì sao?"

"Và ngay cả khi con đánh nhau với lũ con trai, con vẫn luôn thắng. Con sẽ trở thành một nhà thám hiểm cấp cao như cha và mẹ khi con lớn lên!”

"Ôi trời, con mạnh mẽ quá nhỉ. Nhưng học cũng quan trong không kém vì nó là điều tối quan trọng khi trở thành một nhà thám hiểm. Cho mẹ xem kết quả học tập của con nào."

“Ưm…err…ý con là…”

"Cho.Mẹ.Xem."

"...Vâng..."

Tay Olivia run lên khi cô ấy lấy học bạ của mình ra. Lấy xương của một con chó ra khỏi miệng nó còn dễ hơn việc khiến một bà mẹ quên đi chuyện này. Nhưng tiểu thư à, cô đã chiến đấu rất dũng cảm. Tôi thầm cầu nguyện cho linh hồn đáng thương của cô ấy.

“Olivia.”

"Vâng, thưa mẹ."

Đôi mắt của Ophelia ngước lên từ bảng báo cáo.

Tôi biết khuôn mặt đó quá rõ.

"Mẹ sẽ dạy kèm cho con khi ở đây. Con biết nó sẽ đi tới đâu mà, phải không?"

Chuyện này phổ biến thật đấy.

"Natalia, cô cũng sẽ tham gia học với bọn tôi."

"Hả, tôi?"

Hình như tôi vừa bị kéo vào chuyện gì đó hơi bị tệ thì phải?

“Việc học chính quy và văn hóa là điều mà tôi muốn dạy cho cô trong tương lai gần. Sẽ tốt hơn nếu hai người học cùng nhau.

"Tôi hiểu rồi."

Tôi đã mong đợi phép thuật và những thứ tương tự, nhưng có vẻ như tôi đã sai. Việc đi học lần nữa dù đã được tái sinh vào thế giới khác không vui tẹo nào.

“”Hahh…””

Olivia và tôi cùng nhau thở dài.

Truyện Chữ Hay