Lúc ngủ, tôi đã nghĩ rằng mình sẽ thức dậy vào lúc mặt trời mọc vào sáng hôm sau, và đúng vào giờ đó, không trượt một giây, tôi thức dậy. Đồng hồ báo thức vô dụng với tôi rồi, khả năng lên lịch của người máy khủng thật.
Nghĩ ngợi về nó một lúc, tôi cởi bỏ bộ váy ngủ và thay đồng phục hầu gái, rồi gấp gọn bộ váy để cất vào tủ. Vì hôm qua Ophelia phải giải thích mọi thứ cho tôi nên tôi không làm được gì nhiều, nhưng hôm nay tôi sẽ làm việc đàng hoàng như một hầu gái. Cố gắng nào.
Tôi đoán tôi sẽ bắt đầu với việc chuẩn bị bữa sáng. Ở kiếp trước tôi chỉ ăn chút bánh mì và cà phê, nhưng với Ophelia thì tôi không thể làm điều tương tự được. Nhìn vào tủ lạnh, tôi tìm thấy khá nhiều loại nguyên liệu quen thuộc. Với chúng, tôi bắt đầu chuẩn bị một bữa sáng tiêu chuẩn.
Tôi đã biết khẩu vị của cô ấy thế nào sau bài test hôm qua rồi, và tôi cũng có thể sử dụng bếp và những công cụ ma thuật (nếu chúng thực sự được gọi như vậy) mà không gặp vấn đề gì.
Khi mọi việc đã xong xuôi, tôi mang thức ăn ra phòng khách và thấy Ophelia vừa mới thức dậy.
“Chào buổi sáng, thưa cô chủ.”
"...Chào. Cô làm hết mấy thứ này à? Ngạc nhiên đấy."
"Vâng, tôi hy vọng nó hợp với khẩu vị của cô."
Tôi đã làm bánh mì bỏ lò với thịt xông khói, trứng và salad rau luộc sơ. Với tôi thì mấy thứ này quá dễ, heheh. Sau đó tôi đợi Ophelia ngồi xuống rồi làm theo.
“Vậy thì ăn thôi.”
Khi chúng tôi cắt trứng và thịt xông khói bằng nĩa và dao bạc, một mùi thơm dễ chịu tỏa ra. [note49613]
"Ngon tuyệt."
Tôi thở phào nhẹ nhỏm khi nghe nó. Tôi sợ cô ấy sẽ xóa ý thức của tôi nếu món tôi nấu không ngon. Sau khi lấy lại bình tĩnh, tôi cũng với lấy đồ ăn. Vị khá ngon, nếu tôi tự nhận xét vậy.
Ăn xong, tôi đi rửa bát đĩa. Rồi Ophelia nói hôm nay tôi sẽ lo việc dọn dẹp.
Dọn dẹp nghe thì có vẻ dễ, nhưng ngôi nhà này lại rất rộng, và mặc dù có mỗi mình Ophelia sống ở đây, cô ấy lại gần như bỏ bê việc dọn dẹp để chế tạo công cụ.
Vậy nên tôi có lẽ sẽ mất cả ngày để dọn xong, dù Ophelia nói rằng tôi không được vào phòng cô, phòng làm việc cùng bất kỳ phòng nào trên tầng hai mà có khóa và phòng chứa đồ.
Đầu tiên, tôi phủi bụi trên tường và cửa sổ, để sau khi xong thì tôi có thể quét hết chúng đi. Ngôi nhà vẫn còn mới nên tôi nghĩ sẽ không có nhiều, nhưng chúng lại có ở khắp mọi nơi. Quét bụi toàn bộ ngôi nhà không phải là việc bình thường nữa mà là tập thể dục luôn rồi.
Khi tôi dọn dẹp xong thì cũng là lúc bắt đầu nấu bữa trưa. Ophelia không ra khỏi phòng nên tôi lại nấu ăn một mình. Tôi tận dụng phần rau thừa từ buổi sáng và dùng chúng cùng với thịt gà để làm bánh mì.
À, tôi chỉ bỏ mù tạt vào theo thói quen thôi, không biết cô ấy có thích không nhỉ? Tôi biết không phải ai cũng thích nó nên tôi nên đi hỏi trước.
Khi tôi ăn xong phần của mình, Ophelia vẫn chưa ra, vì vậy tôi lấy khăn ăn phủ lên phần của cô ấy và tiếp tục dọn dẹp. Sau khi tôi đánh bóng cửa sổ và lau chùi phòng tắm, tôi quay lại phòng ăn và thấy những chiếc bánh sandwich vẫn y nguyên.
"Cô cảm thấy không khỏe sao thưa cô? Bữa trưa vẫn còn nguyên này."
Tôi bắt đầu cảm thấy lo lắng nên đã đi lên tầng hai và đề nghị cô ăn.
"?"
Trước khi gõ cửa phòng cô ấy, tôi nhận thấy một căn phòng kho gần đó đang mở. Có lẽ cô ấy đang ở trong đó. Tôi bước tới và từ từ mở cửa. Căn phòng tối om, chất đầy những thứ lặt vặt. Ở đó có những đồng xu đỏ và đen cùng những mẫu thực vật không xác định, chắc là để sử dụng cho nghi lễ phép thuật gì đó và mấy thứ tôi không biết là gì.
Dù thế nào đi nữa, tôi vẫn rất tò mò về chúng, nên tôi quyết định mở một cái hộp gỗ gần đó.
“Oh, ohhh.”
Hầu hết các thứ tôi tìm thấy trong căn biệt thự này không còn làm tôi ngạc nhiên nữa, nhưng thứ này, cái thứ bóng loáng, cứng cáp, to lớn cùng màu đen tuyệt sắc này...
Một khẩu súng lục tuyệt đẹp đang yên vị bên trong hộp, tôi nhặt nó lên và cảm thấy sức nặng quen thuộc khi kiểm tra nó. Nó đã được nạp đạn.
“Hmm…”
Không, tôi không nên làm nó...
Tôi ra khỏi phòng và mở cửa sổ ở hành lang, hít thở chút không khí trong lành. Ồ, nhìn cái nhánh cây bên ngoài kia kìa, nó đang vung vẫy như thể muốn tôi bắn vào nó vậy.
Tôi kéo nắp trượt để lên đạn và giữ chắc khẩu súng bằng cả hai tay.
Không, tôi nên dừng lại ở đây thôi. Ophelia sẽ nổi giận với tôi, và thậm chí có thể xóa bỏ ý thức của tôi. Lý do này quá hợp lý để tôi dừng lại ngay bây giờ.
Nhưng không! Đàn ông đích thực cần méo gì lý do để bắn súng!
Tôi nhắm vào cành cây và bóp cò! Một tiếng súng lớn vang lên sau đó và cành cây bị thổi bay thành từng mảnh.
"Phù."
Tôi thổi làn khói bay ra từ nồng súng. Ở kiếp trước tôi luôn đứng đầu bảng xếp hạng trong các game bắn súng, đến mức bạn bè tôi bắt đầu gọi tôi là Nobita. Kỹ năng của tôi vẫn chưa mai mọt.
“Natalia.”
"!"
Giọng nói mà tôi sợ nhất phát ra từ phía sau tôi. Tiếng ồn tôi gây ra quá lớn để có thể lờ đi, tất nhiên là cô ấy sẽ biết rồi.
“Có phiền nói cho tôi biết cô đang làm gì không?”
“Thưa cô, umm, tôi chỉ…”
“Hm? Chỉ là cái gì?"
"Tôi thành thật xin lỗi!"
Tôi không có thời gian để nghĩ về danh dự hay xấu hổ.
Tôi ngay lập tức quỳ xuống và ấn trán xuống đất.
"Không nghe thấy lúc nãy tôi nói gì à?"
"Tại tôi tìm thấy một khẩu súng trong phòng chứa đồ nên tôi muốn thử nó."
“Tôi đã nói với cô là không được vào đó mà?”
Tôi không cần ngẩng đầu lên để biết cô ấy trông như thế nào, cái luồng hào quang đen ngòm đang tỏa ra kia là đủ để biết tình hình đáng ngại tới mức nào rồi. Tệ quá... tôi sợ tới mức suýt run người.
“Vâng, cô đã nói với tôi là không được, thưa cô.”
"Vậy tại sao cô lại vào được?"
“Tôi đến để kiểm tra vì cô chủ không xuống nhà ăn trưa, sau đó tôi thấy căn phòng đang mở.”
“Vậy chỉ vì cánh cửa đang mở ra, nên cô đã bước vào một căn phòng mà đã được dặn là không được phép vào?”
"Tôi thành thật xin lỗi."
Woah, tôi nghĩ mình không thể giải quyết chuyện này bằng lời nói rồi!
"Nhìn lên."
"Vâng..."
“Đừng để chuyện này lặp lại.”
Tôi im lặng gật đầu.
"Tốt, dù hơi muộn nhưng tôi sẽ đi ăn. Đặt khẩu súng lại chỗ cũ đi."
Ophelia đi xuống cầu thang, nhưng tôi vẫn không thể đứng dậy. Đây là lần đầu tiên tôi thấy một nụ cười đáng sợ như vậy. Tôi thề, vì mạng sống của bản thân, tôi sẽ không bao giờ làm trái mệnh lệnh của cô chủ nữa.
Tôi tiếp tục gậm nhắm nỗi sợ của mình ngay cả khi đã ăn xong bữa tối. Khi tôi rửa xong bát đĩa, Ophelia bảo tôi ngồi xuống với cô.
Tôi từ từ ngồi xuống, người lừ đừ như thể mình đang đi lên giá treo cổ. Ophelia im lặng, mắt cô nheo lại. Trời ơi, cái bầu không khí này thực sự rất tệ cho sức khỏe tinh thần của tôi. Tôi ước cô ấy giết tôi ngay lập tức nếu cô ấy quá tức, vì tôi không thể chịu nổi cơn giận thầm lặng ấy nữa đâu.
“Natalia.”
"Vâng!?"
Ophelia đặt một thứ gì đó lên bàn, thứ đó kêu lạch cạch một chút. Đó là khẩu súng.
"Đây là khẩu súng ma thuật Black Hawk. Người chồng quá cố của tôi đã thiết kế nó và tôi đã hoàn thành nó."
Tôi không biết Ophelia đã góa chồng.
Chờ đã, không, có một cái gì đó quan trọng hơn cần để ý ở đây.
Nếu chồng cô ấy thiết kế nó, thì có lẽ anh ấy-
“Nhưng cả anh ấy, người thiết kế và cả tôi, người đã chế tạo nó, đều không thể khai hỏa nó. Tuy nhiên, cô lại dễ dàng dùng nó."
Chuyện đó không quan trong lắm đâu cô chủ ơi... cô đừng nhìn tôi như thế, tuổi thọ của tôi đang tụt dần sau mỗi lời cô nói đó...
“Đôi khi các công cụ ma thuật cấp cao sẽ tự chọn chủ nhân của chúng, dù tôi chẳng bao giờ tưởng tượng nổi một automaton lại được chọn...."
Hm? Tại sao cô ấy chưa giết tôi nữa?
"Cứ để nó trong cái hộp đó cũng không thay đổi được gì, nên tôi sẽ giao nó cho cô."
"Cô chủ, người không tức giận sao?"
Nhìn mắt cô ấy là biết thừa cô đang tức tới mức nào, nhưng tôi lại không thể ngăn mình hỏi.
"Tất nhiên là tôi giận rồi, muốn bị mắng hay gì?"
Ophelia nheo mắt nhiều hơn, môi nhếch lên lặp lại nụ cười khiến tôi khiếp sợ trước đó. Tôi điên cuồng lắc đầu đến nỗi nó gần như văng ra khỏi người.
"Đã nói rồi, đừng có mà lặp lại sai lầm tương tự. Lần này tôi tha thứ cho cô."
Ophelia dường như không còn giận tôi nữa nên cuối cùng tôi cũng có thể thả lỏng vai mình và thở một cách bình thường.
“Thay vào đó, hãy sử dụng Black Hawk nhiều nhất có thể, và cho tôi biết bất kỳ suy nghĩ nào của cô về nó.”
“Suy nghĩ?”
“Phải, ví dụ như cảm giác khi cầm trên tay, dù thời gian sử dụng là ngắn hay dài. Coi như là thử nghiệm công cụ ma thuật mới đi."
Vì vậy, về cơ bản là tôi phải theo dõi tình trạng của nó để đổi lấy việc được tha thứ.
"Tôi hiểu rồi."
Tôi lấy được nó rồi! Khẩu súng ma thuật Black Hawk và cái bao súng của nó giờ là của tôi!