Chúng tôi theo Ophelia đến phòng của cô ấy và bài học của chúng tôi bắt đầu. Tôi hầu như không học tí gì ở thế giới này, vì vậy tôi phải học cách viết chữ từ đầu. May mắn thay, các ký tự ở đây trông giống như bảng chữ cái La Mã, vì vậy nó không quá khó.
Mặc dù vậy, nó cũng không dễ tới mức có thể ghi nhớ trong một ngày. Tôi sẽ phải tập viết và tập đọc nhiều lần trước khi thuộc lòng, tôi sẽ không viết nhầm các ký tự La Mã nữa.
Trong khi tôi bận học viết và đọc thì Olivia đang học toán. Từ những gì tôi có thể nghe được, thật khó để nói rằng cô ấy đang làm tốt.
“Vậy uhh, 33 x 4 là…145?”
"Sai. Bình tĩnh đi và thử lại.”
“Uhh…”
Chúc may mắn, tiểu thư.
Rõ ràng, giải toán ở cấp độ đó dễ như ăn bánh đối với tôi. Dù sao thì tôi cũng đã học những thứ khó hơn ở trường tiểu học. Vậy nên Ophelia chỉ tập trung vào việc sửa lỗi cho Olivia, còn tôi thì tự học.
T-tôi không có vấn đề gì với việc bị cho ra rìa đâu!
Buổi học kéo dài cho đến khi mặt trời lặn, và Ophelia rời phòng để chuẩn bị bữa tối. Nhờ vậy nên Olivia mới có thời gian hít một hơi thật sâu và thả lỏng vai.
“Cô đã vất vả rồi, thưa tiểu thư.” Tôi thử nói chuyện với cô ấy, nhưng cô lại lườm tôi với đôi môi mím chặt.
“Ugh, tại sao cô lại có thể làm toán dễ dàng như vậy? Tôi thấy cô mới được tạo ra gần đây mà?"
"Tôi không biết mình phải trả lời ra sao với câu hỏi này."
Tôi phải giữ bí mật về việc mình là một người lớn về mặt tinh thần.
“Nếu phải đoán, tôi sẽ nói rằng đó là nhờ khả năng ma thuật xuất trúng của Cô chủ Ophelia, người đã khắc sâu những kỹ năng này vào tôi trong quá trình sáng tạo.”
“Trời đất, mẹ tôi thực sự là một phù thủy đáng kinh ngạc, huh.”
Bằng cách nào đó tôi đã nghĩ ra một cái cớ thuyết phục. Tôi hầu như không biết gì về thế giới này, nhưng vài ngày ở đây thôi cũng đủ để cho tôi biết rằng Ophelia không phải là một phù thủy bình thường. Tất cả các dụng cụ ma thuật trong nhà đều do cô ấy chế tạo, và nhờ có chúng mà tôi đã có thể sống gần như y hệt như trong kiếp trước của mình.
“Mẹ luôn tuyệt vời như thế. Cô ấy đã từng là một mạo hiểm giả cùng với Cha trước đây.”
"Là vậy sao?"
Quá khứ của Ophelia, huh. Cô ấy chưa bao giờ nói với tôi bất cứ điều gì về nó.
“Cha tôi là một kiếm sĩ, ông ấy có một thanh kiếm đặc biệt và có thể sử dụng rất nhiều kỹ năng mà chưa ai từng thấy trước đây. Mẹ cũng thông thạo thuật giả kim, đặc biệt là phép thuật. Hồi đó cô ấy thậm chí còn có biệt danh là 'Ebony Witch' (Phù Thủy Hắc Ám) ."
“Khi đó, cả cha mẹ của cô chắc hẳn đều là những nhân vật xuất sắc.”
“Ừ, tôi nghe nói họ thậm chí còn cùng nhau săn một con rồng.”
Olivia dường như thực sự rất thích nói về cha mẹ mình. Tôi có thể thấy cô ấy rất yêu họ. Nhưng rồi khuôn mặt của Olivia đột nhiên trở nên u ám.
“Nhưng khi cha qua đời, mẹ gần như không đi thám hiểm nữa. Cô ấy cũng ngừng dạy tôi phép thuật, thay vào đó bảo tôi tập trung hơn vào số học và khoa học.”
Tôi chắc rằng lúc đó Ophelia đã rất đau khổ trước sự ra đi của chồng mình. Làm mạo hiểm giả không phải là một công việc dễ dàng.
“Nói đi, Natalia. Cô có nghĩ rằng tôi có thể trở thành một mạo hiểm giả như cha hay mẹ không?"
M…hm?
Tôi đoán câu hỏi này xuất phát từ việc cô ấy không thể nhìn thấy mục đích của việc học. Một cô gái ở độ tuổi của cô có lẽ không hiểu cái bằng đại học có thể giúp ích gì cho mình, vì thông thường một mạo hiểm giả chỉ săn quái vật và thu hoạch các bộ phận của chúng. Nhưng kiến thức là một vũ khí mạnh mẽ. Một người không có kiến thúc có thể dễ dàng bị lôi kéo bởi người khác, hoặc thậm chí bị lợi dụng.
“Giả sử như cô nhận được yêu cầu săn một bầy quái vật và cô sẽ được trả tiền tùy thuộc vào số lượng quái bị đánh bại. Cô có nghĩ rằng việc tự mình tính khoản thanh toán của mình sẽ hữu ích không?”
“Hmm… nhưng đó không phải là điều mà bang hội đã làm cho tôi rồi sao?”
"Chắc vậy. Nhưng làm thế nào để cô biết rằng bang hội đã không tính sai ở đâu đó? Không chỉ trong bang hội, mà còn để mua sắm bất cứ thứ gì trong thành phố? Cô có chắc điều đó sẽ không bao giờ xảy ra không?”
"Nó có thể…"
"Chính xác. Luôn có những người cố gắng thay đổi những con số để lợi dụng người khác. Kiến thức rất quan trọng, nó giúp cô không rơi vào bất kỳ cái bẫy nào như thế.”
Nghe tôi nói, Olivia ngoan ngoãn gật đầu.
“Điều tương tự cũng xảy ra với ngôn ngữ. Không ai muốn tôn trọng một người liên tục sử dụng sai từ hoặc không thể hiểu những gì người khác nói với mình. Ngay cả khi người đó là một mạo hiểm giả mạnh mẽ.”
"..."
“Và khoa học sẽ cho cô biết những loại thực vật hay dược thảo nào có thể được sử dụng để giúp cô thoát khỏi những tình huống khó khăn trong thời gian phiêu lưu mạo hiểm. Mọi thứ cô đang học đều được kết nối với nhau như vậy. 'Học là một việc tối quan trọng để có thể trở thành một mạo hiểm giả' là lời của Cô chủ, phải không? Và tất nhiên, cô ấy là một mạo hiểm giả xuất sắc."
"Cô nói đúng, việc học thực sự hữu ích."
Bằng cách nào đó tôi đã thuyết phục được Olivia.
“Yeah, vậy thì tôi sẽ phải học tập chăm chỉ hơn.”
Cô ấy nói vậy trong khi siết chặt nắm tay với một nụ cười kiên quyết hiện trên khuôn mặt. Thật dễ thương... Tôi không có ý đó đâu, tôi chỉ khen cô ấy thôi. Tôi không phải lolicon.