Dịch: An - Biên tập: Bút Lông
Sau khi kiểm tra mạch của Han Sooyoung, trái tim tôi như trùng xuống. Tôi bất ngờ trước việc tôi ngạc nhiên hơn là bản thân cái chết của Han Sooyoung. Phải mất một lúc lý trí mới quay trở lại với tôi.
“... Anh Dokja?” Yoo Sangah đã nhận ra sự khác thường và đứng dậy. Tôi cùng cô ấy kiểm tra thi thể của Han Sooyoung.
“Không có vết thương.”
Đây đúng là một tình huống bí ẩn. Không có vết thương, vậy chẳng nhẽ là do độc? Loại chất độc có thể lẳng lặng giết được Han Sooyoung mà không có chút dấu hiệu nào thì chỉ có Độc Chất Vô Hình thôi. Nhưng mà giờ loại chất độc đó vẫn chưa thể được tạo ra được.
Đó không phải vấn đề duy nhất. Nếu cô ấy bị hạ độc, thế tại sao những người khác lại không hề hấn gì? Nếu có kẻ sở hữu loại độc dược đó, không có lý gì hắn chỉ độc mỗi Han Sooyoung. Ngay cả việc tôi đột nhiên lăn ra ngủ cũng đã kỳ lạ rồi.
… Khoan, tôi đã ngủ ư?
“Ôi... Con xin lỗi. Con ngủ quên mất.” Giờ Shin Yoosung mới mở mắt dậy.
Tôi quay ngoắt sang Yoo Sangah, “Cô Yoo Sangah, cô cũng ngủ cả đêm qua ư?”
“... Vâng.”
Yoo Sangah đỏ mặt như thể đang xấu hổ. Nếu Yoo Sangah cũng ngủ, thế có nghĩa là đêm qua không một ai trong chúng tôi trực cả. Tôi là người trực cuối cùng, sau khi tôi ngủ thì mọi người cũng thế.
Tôi đúng là ngu mà.
Đáng ra tôi phải đi tìm hiểu rằng “Tại sao mình lại ngủ?” hơn là “Ai đã giết Han Sooyoung?”
Một thần chú ngủ mê ư? Không, chỉ các quy hoàn giả mới thích dùng cái thứ đó.
Điểm huyệt? Nếu muốn làm thế thì phải đánh lừa các giác quan của tôi trước.
Như vậy chỉ còn một câu trả lời duy nhất.
Tôi tiến tới đống lửa, nhìn đống xương của con groll mà chúng tôi ăn tối hôm qua. Nếu tất cả mọi người đều ngủ sau bữa ăn, thì chỉ có thể là nó mà thôi.
Tôi gạt hết đống xương qua một bên, lộ ra thứ bột màu xanh trên nền đất.
“Thân cây yanaspleta.”
Đúng như tôi đoán. Lý do nó xuất hiện ở đây chỉ có một thôi. Có người đã trộn bột cây đó vào thịt con groll. Thân cây yanaspleta có tác dụng gây mê mạnh nếu ăn nó mà không kèm với chiết xuất từ chính nó. Dù có dùng Đông Y Bảo Giám cũng không thể miễn nhiễm được loại độc này, bởi vì yanaspleta là một loại thực vật dị giới. Thế nên tôi luôn đun nó chung với chiết xuất.
“Hôm qua ai nấu ăn ấy nhỉ?”
“Hình như là cô Sooyoung...”
Tôi thầm thở dài. Thức ăn ngày hôm qua chính là con groll mà Shin Yoosung không thể thuần hóa. Mà người giết con groll chẳng phải ai khác ngoài Han Sooyoung.
“Bị chơi rồi.”
Tôi lại gần thi thể trắng bệch của Han Sooyoung. Lúc nãy rối quá nên tôi đã quên luôn rằng, avatar chỉ biến mất khi cái đầu bị hủy.
Nhưng tại sao cô ấy lại bày ra chuyện này? Dù sao thì cô ấy cũng không thể chạy đi xa được vì sự ràng buộc của “Bản cam kết tạm thời” cơ mà mà. Vào lúc này, một tia sáng xanh lóe lên nơi trái tim Han Sooyoung. Đây là...?
“Chờ đã.”
Mặc kệ phản ứng của mọi người, tôi đưa chân giẫm mạnh vào đầu Han Sooyoung. Chùm tia sáng xanh bừng lên và rồi avatar biến mất.
[Avatar của nhân vật Han Sooyoung đã bị phạt do vi phạm hợp đồng.]
[Nhân vật “Han Sooyoung” sử dụng avatar để chịu phần lớn hình phạt của “Bản giao ước tạm thời”.]
“A...” Yoo Sangah đột nhiên thốt lên, tựa như cô đã nhận ra điều gì đó.
Tôi không biết là avatar còn có tác dụng như vậy đấy. Tôi đã thấy nó hứng chịu tổn thương thay cho “bản gốc”, nhưng không nghĩ nó lại có thể chịu phạt thay trong hợp đồng nữa. Xét theo trạng từ “phần lớn” thì chắc Han Sooyoung vẫn phải gánh một phần hình phạt, nhưng ít nhất thì cũng không tới mức chết.
Shin Yoosung hỏi, “Cô kia đi rồi ạ?”
“Có vẻ thế.”
Câu hỏi “tại sao” giờ đã trở nên vô nghĩa. Nghĩ lại thì, đi cùng với tôi không mang lại nhiều ích lợi cho Han Sooyoung.
― Số tinh tọa bảo trợ của tôi đã giảm kể từ khi tôi đi với anh rồi đấy.
Tôi sẽ sớm gặp lại mấy người nhóm Chungmuro, mà họ thì cũng thù ghét Han Sooyoung chẳng kém gì Yoo Sangah.
― Xì. Vậy ra là những kẻ không được tin cậy thì sẽ phải thấy bản mặt xị ra suốt ngày chứ gì.
Han Sooyoung sẽ bị cô lập giữa lớp lớp kẻ thù. Có lẽ là trong chốc lát tôi đã nhầm khi cho rằng cô ấy có thể trở thành đồng đội. Sau khi cái xác avatar đã rã ra thành bột trắng, một đống xu và một tờ giấy hiện ra.
― Tiền cơm
Đây đúng là kiểu tạm biệt của cô ấy.
Như thể quãng thời gian chúng tôi bên nhau đã biến thành hư vô, tàn dư avatar của Han Sooyoung bay theo gió về với sông Hán. Nhưng điều khiến tôi băn khoăn nhất ấy là làm sao mà Han Sooyoung lại vẫn đồng hành cùng tôi tới tận bây giờ, dẫu rằng cô ấy có thể dùng avatar để “chết thay”.
Tôi không hiểu.
Hệt như việc tôi không thể hiểu được suy nghĩ của Yoo Sangah, tôi cũng không thể hiểu nổi tư duy của Han Sooyoung. “Bí kíp sinh tồn” giải thích mọi chuyện, nhưng lại không cho tôi biết về những điều ấy.
“Chúng ta cũng đi thôi.”
Một cảm xúc lạ lùng xen với chút nhột nhạt. Là do Góc nhìn của độc giả toàn tri? Theo bản năng, tôi nhìn theo hướng nơi cảm xúc đó trỗi dậy, nhưng lại chẳng thấy gì cả.
... Ảo giác sao?
***
“Đồ ngốc.”
Han Sooyoung đứng trên một tòa cao tầng nhìn về phía tòa nhà bỏ hoang phía xa xa. Hơi lạnh theo gió sông Hán len lỏi qua chỗ rách trên chiếc quần bò.
Cô cắn môi lẩm bẩm, “... Thật là, ít nhất cũng phải giả vờ tìm kiếm chứ?”
Dù nói vậy nhưng cô biết điều đó là không thế. Vì đó là bản chất rồi. Anh ta cũng là một “độc giả” giống như cô.
Cô mở điện thoại ra và bắt đầu ghi chú. Với một tác giả, ghi chép ngay khi có cảm hứng là một thói quen khó bỏ.
[“Không phải cứ đọc sách giỏi là sẽ đọc vị được người khác đâu.”]
“Ta sẽ sớm gặp lại thôi.”
Cô không biết cái kết mà Kim Dokja muốn là gì. Nhưng chỉ cần cả hai cùng hướng tới cái kết, thì nhất định họ sẽ gặp lại.
[“Lần tới gặp lại, cô cũng không biết rằng họ sẽ là bạn hay thù.”]
Han Sooyoung cất điện thoại rồi tiếp tục đi dọc theo con đường.
*
Buổi sáng trôi qua rất nhanh.
Tới chiều hôm đó, ma lực và độ nhanh nhẹn của Shin Yoosung đã đạt tới cấp giới hạn của kịch bản là cấp 60. Thấy rằng mọi thứ đã chín muồi, tôi mua một “Hợp đồng Bảo trợ” từ chỗ Bihyung. Nó vừa lấy ra cho tôi vừa càu nhàu.
[... Ngươi biết “tai ương” sẽ không thay đổi dù ngươi làm thế chứ?]
‘...’
[Hiện tại của nhóc con này không có “liên hệ trực tiếp” với tai ương trong tương lai. Các tai ương đến từ một tuyến thế giới phái sinh từ tuyến thế giới đầu tiên. Kể cả nếu hai sự tồn tại có liên hệ, thì lịch sử...]
‘Thôi lảm nhảm và đưa hợp đồng cho ta đi.’
Ký xong tôi liền đưa hợp đồng cho Shin Yoosung.
“Giờ chú chưa có tinh ấn nên không thể trao cho con sức mạnh như những tinh tọa khác được. Nhưng chú có rất nhiều xu.”
“...”
“Nếu con không thích thì không cần phải ký. Nhưng nếu con đồng ý, chắc chắn con sẽ không phải hối hận đâu.”
“Mẹ bảo con không được bất cẩn với thứ như thế này...”
“Không sao đâu. Chú cũng không phải là là bảo trợ đúng chuẩn...”
“Nếu con ký, con sẽ không thể ký với các tinh tọa khác ư?”
“Đúng thế.”
Shin Yoosung chần chừ một lát, nhưng rồi gật đầu như thể đã quyết tâm.
“Được thôi. Vì dù sao con đã chọn tin tưởng chú rồi.”
[“Hợp đồng Bảo trợ” đã được ký kết.]
[Bạn đã trở thành nhà bảo trợ của hóa thân “Shin Yoosung”.]
Một luồng sáng bừng lên bọc lấy Shin Yoosung và tôi. Thế nhưng trái với vầng sáng ấy, những thông báo hiện lên lại không được sáng sủa cho lắm.
[Bạn không phải tinh tọa. Phần lớn các quyền hạn bảo trợ bị vô hiệu quá.]
[1. Tài trợ cho hóa thân.]
[2. Cổ vũ cho hóa thân.]
Chậc, tôi cũng đoán trước được rồi. Tạm thời thì chỉ có thế.
[Tinh tọa “Tù nhân của vòng Kim Cô” khì mũi.]
[Tinh tọa “Mưu lược gia Bí mật” chúc mừng hợp đồng đầu tiên của bạn.]
[Đã nhận được 5,000 xu tài trợ.]
[Một lượng lớn các tinh tọa muốn trở thành nhà bảo trợ của bạn.]
Các tinh tọa tỏ ra khá là sốt sắng. Mọi chuyện không còn giống với lúc tôi khống chế một trong Thập Dại Ác Nhân Gong Pildu nữa. Lúc này Shin Yoosung đã trở thành hóa thân trực tiếp của tôi. Vậy nên chẳng có lý gì mà các tinh tọa thuộc nhóm “tìm kiếm hóa thân” không phát điên vì tôi cả.
Dù chưa phải là một tinh tọa, nhưng tôi đã là một “hóa thân” có “hóa thân. Tức là, nếu tôi ký hợp đồng bảo trợ với một tinh tọa nào khác, thì Shin Yoosung cũng sẽ thuộc về tinh tọa đó. Và cứ như vậy, tôi càng có nhiều hóa thân thì càng có nhiều tinh tọa muốn bảo trợ cho tôi hơn.
[Cái kênh này sắp nổ tung luôn rồi.]
Bihyung ré lên sung sướng.
Tôi quay sang nhìn mọi người trong nhóm, “Đã tới lúc phải đi rồi. Chúng ta sẽ vượt sông Hán.”
“Vẫn chưa tìm thấy cầu mà. Sẽ không sao thật chứ?”
“Chúng ta sẽ bơi.”
“Hả?”
“Cô không biết bơi à?”
“Tôi biết, nhưng...” Yoo Sangah nhìn về phía dòng sông đầy e ngại.
Tôi biết cô ấy đang lo lắng điều gì. Mực nước sông Hán đã dâng cao. Lũ ngư long còn nhiều hơn ngày hôm qua, chúng không ngừng gầm gừ dưới dòng nước siết. Mỗi một con đều là những quái vật hạng 7.
Shin Yoosung lẩm bẩm, “Con cũng không biết bơi...”
“Chỉ cần bám vào thứ này để đi qua thôi.”
Tôi lấy ra cái hộp xốp đã tìm được trước đó, rồi nhờ Yoo Sangah dùng “Tơ nhện của Arachne” để buộc nó vào người mình.
“Đi thôi.”
Tôi nhảy xuống sông Hán chẳng chút chần chừ. Yoo Sangah theo sau ngay lập tức. Shin Yoosung sợ hãi lắm, nhưng vẫn nhanh chóng ôm lấy cái hộp xốp, bước vào làn nước sông Hán.
Làn nước lạnh của sông Hán bao trùm lấy cơ thể tôi, mang theo mùi tanh của những con quái thú. Hướng di chuyển của lũ ngư long bắt đầu thay đổi. Yoo Sangah ban nãy đã hỏi.
― Sẽ không sao thật chứ?
Đương nhiên là có sao rồi.
Nhưng xét tới khoảng thời gian còn lại, thì đây là cách duy nhất.
― Nếu thấy quá nguy hiểm thì hãy cứ ra tay.
― … Ừm.
― Nên trước khi mọi thứ nằm ngoài tầm kiểm soát, hãy cứ vờ như chúng ta đã gặp nguy hiểm.
― Hả?
― Như thế thì Yoosung sẽ thức tỉnh nhanh hơn. Mình phải cố tình tạo ra một tình huống nguy hiểm, được chứ?
Tôi kéo hộp xốp theo và bơi tới giữa sông Hán. Việc bảo Shin Yoosung đừng lo lắng, cứ tập trung tăng cấp độ kỹ năng là có lý do cả. Dù trên trên bảng thuộc tính nhân vật không ghi cụ thế, nhưng cô bé rất có tài thích ứng và ứng biến.
Nếu chỉ là một cô bé bình thường, cô bé sẽ không thể sống sót tới tận kịch bản thứ năm.
Nhìn bề ngoài thì Shin Yoosung có vẻ là một đứa trẻ ngoan, nhưng bên trong cô bé chẳng hề đơn giản. Một cô bé có thể ra tay giết chết chú chó của mình để ứng biến trong biến cố bất ngờ, lừa gạt những người lớn và ngụy trang bản thân để vừa mắt những kẻ mạnh. Shin Yoosung là đứa trẻ như vậy đấy. Hẳn là từ lần đầu gặp bọn tôi, cái đầu nho nhỏ đó đã toan tính nhiều lắm rồi.
Tôi cất tiếng gọi Shin Yoosung - người vẫn đang cảnh giác với những thứ xung quanh mình.
“Yoosung.”
“Dạ, dạ!”
“Đừng bỏ chạy.”
“...”
“Nếu con bỏ chạy khỏi đây, con sẽ không bao giờ trở lại được đâu.”
Khóe miệng hơi hé ra của Shin Yoosung khép lại. Cô bé là thông minh chứ không tinh ranh.
“Hãy làm những gì có thể.”
Những chiêu trò không còn hiệu quả nữa. Cũng chẳng có ai đứng ra bảo vệ cô bé chỉ vì cô bé còn là trẻ con.
“... Con biết rồi ạ.”
Lo lắng sinh sợ hãi, sợ hãi sinh quyết tâm.
[Nhân vật “Shin Yoosung” kích hoạt “Giao cảm đa dạng nâng cao” (Cấp 3).]
Đám quái vật bắt đầu ùa tới. Số lượng những thú săn mồi càng lúc càng nhiều lên.
Nhìn thoáng qua là thấy được chừng mười con trên mặt nước.
Với số lượng này thì khó mà tiêu diệt chúng trong cùng một lượt. Nhưng nếu muốn bỏ chạy thì lúc nào cũng được. Chỉ cần thoát ra khỏi sông Hán là lũ ngư long sẽ không thể đuổi theo.
“Anh Dokja!”
Yoo Sangah hét lên cảnh báo. Lũ ngư long đã bắt đầu tấn công. Những cái nanh nhọn của chúng đồng loạt lao tới từ bốn phương tám hướng.
[“Kiếm Tín Niệm” đã được kích hoạt.]
Tôi vung kiếm lên, xiên thẳng vào hàm một con ngư long. Cả người nó bị hất văng ra, đập mạnh vào mặt nước.
Àooo!
Đám ngư long làm cả sông Hán bị lật tung lên. Tôi bay lên không giữa dòng nước bị xé nát. Quay người nhìn lại, tôi thấy Shin Yoosung đã tuột cái hộp xốp và đang lơ lửng ở một góc khác.
Có thứ gì đó vút lên, tơ nhện của Yoo Sangah tỏa ra quấn lấy Shin Yoosung.
Sự kết hợp giữa kỹ năng “Tơ nhện của Arachne” và “Bước chân Hermes”.
Khi Yoo Sangah an toàn đỡ lấy Shin Yoosung, tôi dùng xác của con ngư long đã chết làm bậu đứng, vung kiếm chém những con đang lao tới.
“Đằng này này, lũ ranh con!”
Cả tá ngư long lao về phía này, xẻ dọc làn nước. Những cơn sóng lớn ào ào bao trùm lấy mặt sông, xô cái xác ngư long dưới chân tôi tròng trành. Tôi nín thở, điều chỉnh lại tư thế.
Nếu dùng “Con đường của Gió” thì tôi có thể dễ dàng vượt qua chuyện này, nhưng thế thì lại không có sự tuyệt vọng.
“Chú ơi!”
Shin Yoosung đang nằm trong vòng tay Yoo Sangah, cô bé lộ vẻ hoảng hốt. Cặp nanh đã cắm phập vào da thịt khi tôi vung kiếm. Một vài con ngư long bị thương nặng và rơi xuống, nhưng số lượng của chúng chẳng hề giảm bớt. Máu chảy ra chẳng mấy chốc đã lạnh, hơi thở thì ngày càng dồn dập, nhưng tôi lại phá lên cười.
Lo lắng nữa đi.
Sợ hãi nữa đi.
Tuyệt vọng nữa đi.
Cứ thế đi.
Xoẹt!
Nơi nanh con ngư long cắn qua toác ra, tạo thành một vết rách dữ tợn. Máu ào ạt chảy ra từ những thớ thịt nham nhở.
[“Không―!”]
Tiếng thông báo chói tai vang lên trong đầu tôi.
[Thuộc tính của “Shin Yoosung” sắp tiến hóa.]
[Hóa thân “Shin Yoosung” tiến vào trạng thái xuất thần.]
Mắt Shin Yoosung chuyển màu trắng dã. Cô bé trông hệt như Lee Gilyoung lúc thằng bé tung hết sức. Đúng như tôi nghĩ. Tất cả những nỗ lực nãy giờ đều là để Shin Yoosung đạt được giây phút này.
[Nhân vật “Shin Yoosung” kích hoạt “Thuần hóa” (Cấp 9)!]
Ma lực cấp 60 trào ra như thác đổ, chảy dọc theo nước sông Hán.
Ù ù ù ù ù ù.
Tốc độ lũ ngư long dần chậm lại. Như thể để đáp lời một ý chí vĩ đại, lũ ngư long bắt đầu run rẩy và rên rỉ.
Grừuu....?
Số ngư long trồi lên mặt nước tăng dần. Trước đó là mười, nhưng giờ là hơn hai mươi con. Thế tức là hẳn còn tới gấp đôi số này đang tụ lại dưới mặt nước.
Và rồi chúng lại quay sang nhìn tôi.
Lũ ngư long bối rối bắt đầu quẫy mình mạnh hơn, sát khí của chúng cũng dữ dội hơn.
Gràoooo.
Cái đệch, thất bại rồi à?
“Cô Yoo Sangah!”
Bó tay rồi. Giờ cách tốt nhất là sử dụng tinh ấn của cô ấy để thoát khỏi đây. Yoo Sangah gật đầu, tung tơ nhện và tiếp cận lũ ngư long. Tôi gọi Shin Yoosung.
“Yoosung. Con dừng lại được rồi. Shin Yoosung!”
Nhưng Shin Yoosung không trả lời.
Những con sóng tỏa ra từ phía Shin Yoosung dần mạnh hơn, một vầng hào quang màu lam bao quanh toàn thân cô bé. Và rồi nó đã trở thành một xoáy nước ngay giữa sông Hán.
Vùuuuuuuu.
Tôi còn chưa kịp trở tay thì đã bị dòng nước cuốn trôi đi mất. Lũ ngư lòng vây quanh tôi bị xô đi và đồng thanh gào thét. Khó khăn lắm tôi mới chống lại được lực ly tâm giữa dòng nước siết bằng cách bám vào vảy ngư long.
Và ngay sau đó.
Một vạt nước lớn dâng lên. Một con ngư long to gấp năm, sáu lần những con khác dần nổi lên. Nó to tới nỗi tôi không nghĩ nó là ngư long, to hơn cả con đầu đàn mà tôi từng tiêu diệt.
Bộ râu vĩ đại. Đôi mắt kiêu ngạo thống trị cả giống loài. Toàn bộ đám ngư long xung quanh chúi đầu xuống nước.
[Chủng hải thủy hạng 5, “Nữ hoàng Mirvad” đã xuất hiện!]
… Ôi vãi chưởng, cô bé gọi thứ này tới ư? Tôi biết Shin Yoosung rất có tài nhưng không ngờ cô bé lại có thể gọi được cả “Nữ hoàng” tới.
Đây là một quái vật có thể sánh với một tiểu tai ương.
Ngay lúc tôi mở “Dấu trang” và định kích hoạt “Con đường của Gió” thì tôi nghe thấy tiếng Yoo Sangah gọi, “...Anh Dokja?”
Tôi quay đầu lại nhìn, cơ thể Shin Yoosung đang lơ lửng trên không. Dòng hào quang kéo tới tận chỗ Nữ hoàng Mirvad, Shin Yoosung chầm chậm lại gần Nữ hoàng. Nó nhìn Shin Yoosung, Shin Yoosung cũng nhìn nó. Bàn tay nhỏ của cô bé dịu dàng vuốt ve mũi Nữ hoàng. Nước đã hạ xuống, lũ ngư long trên mặt sông cũng lặng lẽ biến mất.
Nhìn Shin Yoosung đang cưỡi trên đầu Nữ hoàng. Tôi một lần nữa nhận ra Shin Yoosung là một tồn tại như thế nào.
Thú đạo. Chúa tể của muôn loài quái thú.
Shin Yoosung nhìn tôi bằng đôi mắt đã dần trở lại màu sắc bình thường. Cô bé như chả có chuyện gì, trừ vệt máu cam dưới mũi.
“Đi thôi, chú ơi.”
Tôi gật đầu.