Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

tập 20: tai ương lũ lụt (2).

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Lily - Biên tập: Bút Lông

Tôi nhớ có một hôm trưởng phòng Han Myungoh khoe khoang không ngớt về chuyện mua một chiếc du thuyền cho căn biệt thự ở Maldives. Gã ta nói gì ấy nhỉ? Khi chân vịt xoáy qua làn nước, cảm giác như thể đang lao đi trên một đường cao tốc cắt ngang mặt biển?

Vúttt!

Giờ thì tôi biết chính xác cái cảm giác ấy là như thế nào.

Nếu trưởng phòng Han khi đó thấy mặt biển tương tự như đường cao tốc Gyeongbu, thì lúc này tôi cảm giác như đang lướt trên cao tốc Autobahn[note40045] vậy.

"... Tuyệt thật đấy."

Yoo Sangah và tôi cưỡi trên lưng Nữ hoàng, nhìn dòng nước sông Hán rẽ ra bên dưới đầy mê hoặc. Như thể đang thử nghiệm khả năng kiểm soát của mình, Shin Yoosung dẫn đàn ngư long bơi cắt qua dòng chảy chứ không tiến theo đường thẳng. Giờ sông Hán đã trở thành khu vực an toàn, nên chúng tôi sẽ di chuyển đến khu vực gần quận Yongsan.

Rì rào.

Đám ngư long bơi thành hàng theo con Nữ hoàng Mirvad như vịt con theo mẹ.

Tôi nhắm mắt lại, cảm nhận làn gió mát rười rượi tạt vào mặt. Đúng là đã chết đi được. Nếu thế giới vẫn còn như trước, thì đây hẳn là một thứ xa xỉ phẩm mà chúng tôi sẽ không bao giờ được hưởng thụ.

Shin Yoosung đã đồng bộ tâm trí với Nữ hoàng, cô bé ngồi lẩm bẩm gì đó trên đầu con quái vật suốt.

Yoo Sangah nhìn Shin Yoosung và lên tiếng, giọng đầy vẻ phức tạp.

"Mà anh Dokja này. Nếu bé Yoosung của hiện tại mạnh lên thì chẳng phải Yoosung trong tương lai cũng sẽ mạnh lên hay sao?"

Tôi quả thật cũng nghĩ cô ấy hẳn sẽ hỏi một câu như thế.

"Sẽ không đâu."

Theo như nguyên tác, tai ương sắp tới lần này là Shin Yoosung đến từ "tương lai của một lần hồi quy khác". Trong vòng hồi quy đó, cô đã bị Yoo Junghyuk phản bội và bỏ rơi ở ngoài rìa thế giới.

Shin Yoosung đó đã lạc khỏi nhánh thời gian của bản thân, cô lang thang khắp vũ trụ, rồi biến thành một phần kịch bản nhờ sự bảo vệ của hệ thống Tinh Hà. Sau đó, cô ấy sẽ giáng xuống như một “tai ương” của kịch bản tại một vòng hồi quy trong quá khứ.

Yoo Sangah lại đưa ra một câu hỏi.

"Nếu vậy thì dù Yoosung của hiện tại có chết đi nữa, tai ương tương lai cũng sẽ không hề hấn gì phải không? Vì các nhánh thời gian khác nhau hoàn toàn..."

"Cô đã nghe đến "thuyết nối phim" bao giờ chưa?"

"... Chưa."

Tôi vừa nói vừa nhìn xuống làn nước đang rẽ đôi ở dưới.

"Đơn giản mà nói, nó là thế này. Hãy giả sử lịch sử cuộc đời Yoosung bắt đầu từ một tuyến thế giới duy nhất là một cuộn "phim"."

"Phim... Ý anh là phim nhựa dùng để quay điện ảnh á?"

Tôi gật đầu và tiếp tục.

"Nếu ta giả sử tuyến thế giới của chúng ta là "cuộn phim số 1", thì hẳn là ngoài ra sẽ còn có vô vàn các thước phim từ những tuyến thế giới khác, đúng không? Sẽ có cuộn phim số 2, và cả cuộn số 34 nữa."

"Vâng, hẳn là thế?"

"Nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu một trong những cuộn phim kia bị cắt mất phần đầu rồi nối vào đoạn cuối của cuộn số 1? Ví dụ, nếu cuộn phim đứt gãy số 34 được nối vào sau cuộn phim số 1 thì sao? Cô nghĩ chuyện gì sẽ xảy ra khi chúng ta trình chiếu thước phim đó?"

Yoo Sangah có vẻ tập trung cao độ trong giây lát.

"Thế thì cảnh phim sẽ thay đổi theo... Ô, khoan đã. Vậy là hai câu chuyện không ảnh hưởng lẫn nhau...?"

"Đúng vậy."

"A... Vậy ra Yoosung đang ở trong tình huống như vậy. Nếu Yoosung trong cuộn phim số 1 là cô bé hiện tại thì Yoosung trong cuộn số 34 lại là một tai ương. Song, vì hai câu chuyện tồn tại tách biệt hoàn toàn, nên dù Yoosung trong thế giới của chúng ta có thay đổi thì nó cũng không thể ảnh hưởng đến tai ương..."

Quả nhiên, Yoo Sangah rất thông minh.

"Nhưng mà, câu hỏi vẫn còn đó. Nếu vậy thì dù Yoosung của hiện tại có chết đi chăng nữa, chẳng phải tai ương vẫn không hề hấn gì sao?"

"Nội dung của hai cuộn phim không ảnh hưởng lẫn nhau, nhưng bản thân hai cuộn phim lại đang "nối" dính vào nhau."

"Ớ?"

"Nếu đoạn phim ở trước bị đốt thì sao?"

Yoo Sangah khẽ kêu lên.

"Đoạn phim phía sau... cũng sẽ bắt lửa."

Bởi hai tuyến thế giới đã bị cưỡng ép nối liền với nhau, nên nếu Shin Yoosung của hiện tại chết, Shin Yoosung tương lai cũng sẽ chết theo.

Tuy nhiên, Shin Yoosung của tương lai sẽ không đột nhiên khác đi chỉ vì Shin Yoosung hiện tại thay đổi. Nghịch lý mơ hồ đó chính là cốt lõi của tai ương này.

"Anh Dokja hiểu biết nhiều thật đấy. Tôi có nghe nói đến nhiều thuyết vũ trụ song song lắm, nhưng chưa thấy cái này bao giờ."

Tôi lúng túng gật đầu.

Tất nhiên là cô không biết đến nó rồi. Vì thuyết này được tạo ra bởi tác giả của "Bí kíp sinh tồn" mà.

Như tôi đã nói, không phải tự dưng mà "Bí kíp sinh tồn" không có ai đọc.

Vù vù.

Sau một lúc, dòng chảy sông Hán dịu dần lại và đứng im. Chúng tôi cuối cùng đã đến được bên kia sông. Sau khi thả cả bọn xuống, Nữ hoàng bơi trở ra và biến mất vào lòng sông Hán.

Ngay khi đó, như thể mọi căng thẳng đã được giải tỏa, Shin Yoosung thở ra mạnh đến nỗi đất xung quanh muốn lún cả xuống.

"... Chú thấy con thế nào?"

"Ổn không á? Con làm tốt lắm."

"Vâng ạ."

Mặt Shin Yoosung đỏ lựng lên một cách kỳ lạ. Được khen ngợi hẳn là thích lắm. Dù sao thì giờ cũng chẳng còn ai khen cô bé nữa rồi.

Đúng lúc này, tôi cảm nhận được sự thù địch gay gắt tản ra từ dãy tòa nhà cao tầng ở quận Yongsan.

Thịch. Thịch.

Tôi nghĩ mình thấy một cái bóng khổng lồ đang tiến đến gần, và rồi một cái càng xanh lá to tổ bố xuất hiện giữa các tòa nhà.

… Một con bọ ngựa khổng lồ ư?

Mấy cậu nhóc ngồi trên con bọ ngựa dòm xuống tôi.

"Anh Dokja?"

Lee Gilyoung đang đội một cái mũ lưỡi trai vành cong vẹo, còn Han Donghoon thì đeo tai nghe. Lee Gilyoung trượt xuống từ trên con bọ ngựa và nhào vào vòng tay tôi. Tôi gỡ cái mũ xuống, xoa xoa mái tóc bù xù hệt như trước của thằng bé.

Bọn tôi hội ngộ sau đúng một tuần.

"Đinh" một tiếng, một tin nhắn nhảy ra trên điện thoại tôi. Người gửi là Han Donghoon.

― Gặp lại anh thật mừng quá.

"Lâu lắm rồi mới gặp nhau, không thể nói thêm mấy câu à?"

― Em không muốn.

***

Lee Gilyoung và Shin Yoosung đã có một cuộc chiến tinh thần kỳ lạ ngay từ khi hai đứa nhóc gặp nhau. Tóc Lee Gilyoung cứ dựng đứng lên như ăng-ten một cách đáng quan ngại, còn Shin Yoosung vừa vuốt tóc vừa cố giữ Lee Gilyoung trong tầm kiểm soát.

"Chú ơi, cái cậu kia cứ nhìn con chằm chằm ấy."

"Anh, nhỏ này là ai thế?"

Có vẻ hai đứa cũng đã nhận ra đối phương là đồng loại. Một đứa là thuần thú sư, đứa kia là... thuần trùng sư. Tôi không biết liệu tụi nhỏ có chơi được với nhau không nữa.

Tôi hỏi Lee Gilyoung, "Nhóc vẫn chưa gặp chị Heewon à?"

"Vâng, nhưng em biết chỗ chị ấy. Em đã cho đám côn trùng đi tìm rồi, chị Heewon ở phía bắc ấy."

Quả không hổ là Lee Gilyoung. Không cần ai bảo ban gì mà thằng bé đã tìm thấy thành viên của nhóm của mình rồi.

À mà, phía bắc là nơi Lưu Lãng Vương ở. Có lẽ Jung Heewon đã gặp bà ấy.

"Em biết ngay anh sẽ tới mà. Em cử đi nhiều bọ nước lắm luôn."

Đến lúc này tôi mới nhận thấy số côn trùng trên đầu Lee Gilyoung đã tăng lên. Trước đây rõ ràng chỉ có mỗi gián thôi... Shin Yoosung nhăn mặt ra chiều kinh tởm lắm.

Sau khi kiểm tra sức của cả nhóm, tôi kết luận, "Tôi thấy chúng ta nên ở lại đây nốt hai ngày còn lại. Nâng cao tối đa độ thuần thục khi sử dụng kỹ năng, và thu thập xu đây đó khi rảnh. Nâng cấp chỉ số chung lên hết mức có thể nữa. A, với cả... cô Yoo Sangah này."

"Vâng."

"Cô đã liên lạc với gia đình mình chưa?"

Nhắc đến gia đình, mặt Yoo Sangah đột ngột sầm xuống. Như tôi đoán, có vẻ cô ấy vẫn chưa liên lạc được với người thân.

"Donghoon."

Han Donghoon - vẫn đang đeo tai nghe - gật đầu mà không nói gì cả.

Han Donghoon có kỹ năng “Mạng Internet diện rộng”, nghĩa là cậu nhóc có thể giao tiếp với thế giới bên ngoài.

Đinh.

Điện thoại của Yoo Sangah reo lên, và một tin nhắn hiện lên ngay khi nó được kết nối mạng. Yoo Sangah nhìn màn hình điện thoại hẳn một lúc như thể không tin được vào mắt mình, rồi ngẩng đầu lên nhìn tôi với vẻ rưng rưng.

Tôi gật đầu và nói.

"Cô hãy báo với gia đình về tình hình hiện tại đi. Sau kịch bản này, những vùng ở ngoài Seoul sẽ không còn an toàn nữa."

".. .Chuyện gì thế?"

"Chúng ta không thể biết được khi nào thì sẽ có chuyện, nên cứ đảm bảo chuẩn bị sẵn sàng trước cái đã. Tạm thời thì thế thôi."

"Anh Dokja không liên lạc với ai à?"

"Tôi ổn."

"Nhưng mà..."

"Người nhà tôi ở Seoul."

"Ở Seoul ư? Vậy..."

"Bà ấy rất an toàn."

Tôi nhìn về phía bắc, không nói thêm gì nữa.

Và rồi như thể đang chờ sẵn, tin nhắn hệ thống vang lên.

[Đã có kẻ tiêu diệt Tai ương Đàm tiếu ở phía bắc.]

Lưu Lãng Vương có vẻ cũng đã hoàn thành công việc ổn thỏa.

Giờ thì chỉ còn một tai ương cuối cùng còn sót lại.

Chỉ còn "Tai ương Lũ lụt" nữa thôi.

***

[“Một thanh kiếm sáng lòa cắt qua không khí thoăn thoắt như con thoi trên khung cửi, tạo ra tiếng vun vút bên tai. Hàng chục nhát kiếm chém trúng mục tiêu ngay tức khắc. Huyết ảnh rực cháy trong đồng tử Jung Heewon lan ra trong không khí và tản đi như quỷ khí. Rất nhanh sau đó, đường kiếm của Jung Heewon dừng lại.

"Tôi nghĩ tập thế hẳn là đủ rồi."

Jung Heewon tỉ mẩn kiểm tra lại kiếm của mình và mỉm cười hài lòng. Người phụ nữ trung niên ở đối diện cô cũng cười nhàn nhạt.

"Kiếm thuật của dì Jeon Woochi đúng là tuyệt vời thật."

"Kiếm đạo (*kendo) của cô Heewon cũng xuất sắc lắm. Cô sẽ sớm có nhà bảo trợ thôi, đến lúc đó thì tôi sao mà cạnh tranh nổi chứ."

"Dì quá khen rồi."

Jung Heewon nhìn chằm chằm vào bộ áo liền quần màu xanh da trời[note40046] của người phụ nữ. Kể từ tuần trước, cô đã nương tựa vào họ rất nhiều. Đó có lẽ là một món nợ khó mà hoàn trả nổi với khoảng thời gian còn lại.

Người phụ nữ trung niên hỏi.

"Cô không muốn đi cùng nhóm "Làn sóng mới[note40047]" bọn tôi thật à? Bệ hạ sẽ vui lắm nếu cô Heewon gia nhập đấy."

"Tôi xin lỗi, nhưng tôi có đồng đội đang chờ mình rồi."

Jung Heewon chắp tay lại vẻ cáo lỗi. Người phụ nữ trung niên không khỏi mỉm cười buồn bã. Bà ấy vốn cũng biết đồng đội của Jung Heewon là ai.

"Giá như cậu ấy biết cô Heewon tuyệt vọng đến nhường nào."

"Anh ấy biết chứ."

Jung Heewon ngước đầu lên nhìn trời với vẻ hơi bất mãn và nói.

"Tôi có cảm giác ngay lúc này đây, anh ta đang nhìn đấy.”]

...Giờ thì tôi chả biết “Góc nhìn của độc giả toàn tri” là kỹ năng của ai nữa.

Đằng nào thì, Jung Heewon có vẻ đang phát triển rất tốt.

Tôi đã khá lo lắng vì cô ấy vốn là một nhân vật qua đường vô hình trong truyện gốc, nhưng tôi mừng là lựa chọn của mình dường như không sai lầm chút nào.

Tiếp đó, tôi lại tìm người khác để sử dụng “Góc nhìn của độc giả toàn tri”.

Thật không may, chỉ có vài lựa chọn mà thôi.

… Ô? Gì thế này? Sau một lúc, cảnh tượng lay động và một khuôn mặt quen thuộc xuất hiện.

… Đó là tôi đấy à?

Khoan đã. Mấy đứa này?

["Này, nhỏ kia." Lee Gilyoung gằn giọng vẻ hung dữ. "Nói dễ nghe tí nhá, tránh xa anh ấy ra."

Shin Yoosung đang ngồi cạnh tôi khi tôi ngủ liền trả lời. "Không nhé?"

"Sao mày dám..."

"Đừng có nói chuyện với tôi, đồ sâu bọ."

Lee Gilyoung đờ ra. Lũ gián và bọ nước trên đầu thằng bé nhích râu loạn cả lên. Lee Gilyoung khó lắm mới bình tĩnh được và vặc lại.

"Anh ấy ghét mấy đứa nhãi như mày lắm."

"Tôi biết chú ấy thích ai đấy."

"... Mày biết anh ấy thích ai á? Ai vậy?"

"Một chị gái nào đó."

Lee Gilyoung phá ra cười.

"Chị gái? Tao nghĩ mày nhầm rồi. Anh Dokja thích đàn ông cơ."

"Sao cậu biết?"

"Tao hiểu rõ anh ấy vì tao theo anh ấy từ lâu rồi.”]

Ngay khi cuộc trò chuyện bắt đầu trở nên kinh dị, tôi tỉnh dậy. Tôi ráo riết nhìn quanh và thấy Shin Yoosung với Lee Gilyoung đang gục đầu ngủ.

… Chẳng lẽ tôi nhìn nhầm? Tất cả chỉ là một giấc mơ ư?

"Anh Dokja, có chuyện gì thế?"

Tôi khẽ lắc đầu trước câu hỏi của Yoo Sangah - người vẫn đang đứng tại vị trí canh gác. Có lẽ chỉ là mơ thôi. Trong lúc nằm xuống, tôi nghe thấy tiếng thì thầm vẳng ra từ đâu đó.

‘Ê bọ. Nghĩ lại thì ban nãy cậu được chú ôm đúng không?’

‘...’

‘Cậu là trẻ con hả? Chú ấy chỉ thích người trưởng thành thôi đó?’

Có vẻ như chả phải mộng mị gì sất.

"Này... không phải hai đứa đang ngủ à?"

Yoo Sangah hắng giọng. Chung quanh liền im ắng trở lại, và chẳng mấy chốc mà tụi nhóc đã chìm vào giấc ngủ với tiếng ngáy khe khẽ.

***

Hai ngày trôi qua nhanh như chớp.

["Kịch bản phụ - Hoạt động sinh tồn" đã kết thúc.]

Ngay khi nghe thấy thông báo từ hệ thống, mọi người trong nhóm lập tức nhổm dậy và mau mắn chuẩn bị nốt.

Dài thì dài mà ngắn thì ngắn.

Tin nhắn của Bihyung hiện lên trên không trung.

[9421.]

Một con số ngẫu nhiên. Bihyung lại lên tiếng.

[9513.]

"Gì đấy?"

[Ngươi nghĩ là cái gì? 9,611.]

Tôi ngay tức khắc nhận ra con số đó là gì.

Vào lúc đó, tôi đã đưa "10,000" ra làm lời hứa.

[Những tinh tọa yêu quý bán đảo Triều Tiên đang lo lắng về số lượng người đăng ký kênh.]

Tôi hỏi Bihyung.

‘Ngươi có làm như ta nói không?’

[... Có, nhưng ta không biết có ăn thua không. Dù sao thì cũng chúc ngươi may mắn. 9,781.]

Ầm ầm!

Lỗ Sâu Dị Giới cuộn xoáy trên vòm trời đang hiển thị điềm báo bất thường. Sấm chớp đì đùng đứt quãng. "Xoạch" một tiếng, một con dokkaebi trung cấp xuất hiện giữa không trung.

[Quý vị, mọi người đã chờ rất lâu rồi nhỉ.]

Con dokkaebi trung cấp lâu rồi mới gặp nom khá tiều tụy, có lẽ nó đã phải chịu đựng kha khá khổ sổ từ cục quản lý.

[Các ngươi có tận hưởng các hoạt động sinh tồn không? Cuối cùng thì kịch bản được mong chờ từ lâu cũng đã sắp bắt đầu rồi. Đã có ít thay đổi về lịch trình do vài vấn đề... ừ thì thế. Song, nó vẫn sẽ là một kịch bản vô cùng thú vị như các ngươi mong đợi.]

Nó nhìn về phía tôi và mấy hóa thân khác, rồi tiếp tục với ngữ điệu rất phật lòng.

[Các ngươi đã tiêu diệt được bốn trên năm tai ương. Đóng góp của các ngươi đã được ghi nhận đầy đủ. Tuy nhiên, so với tai ương cuối cùng này, bốn tai ương kia chỉ là trò trẻ con mà thôi.]

Khuôn mặt của mọi người trong nhóm nhuốm vẻ căng thẳng.

Thật ra, con dokkaebi nói đúng.

Kể cả nếu tất cả các tai ương khác hợp thể lại, chúng chỉ là một vết cắt cỏn con so với "Tai ương Lũ lụt" mà thôi.

[Tùy thuộc vào sự thành bại của kịch bản này, những điều các ngươi đã làm từ trước đến nay có thể sẽ chẳng đi đến đâu cả và mọi thứ sẽ kết thúc. Nói thật thì tỉ lệ này trên 90% lận. Nhưng may thay, vẫn có những kẻ thương hại cho các ngươi.]

Tôi siết chặt nắm đấm.

Đang bắt đầu rồi.

Sự kiện cuối cùng trước khi bước vào kịch bản thứ năm.

[Vậy thì, giờ ta sẽ bắt đầu sự kiện "Lựa chọn nhà bảo trợ" lần thứ hai.]

Truyện Chữ Hay