Dịch: Wang - Biên tập: Bút Lông
Tôi tưởng mình đã thiếp đi được một giấc rồi, nhưng khi tôi mở mắt ra thì mới chỉ hừng đông thôi.
[Tinh tọa “Ma tính Hỏa Diệm Phán Quan” đang hối thúc bạn chăm sóc cho hóa thân của mình.]
Tôi giật mình tỉnh dậy trước tin nhắn của Uriel. Trời ạ, họ cứ như thế này suốt kể từ lúc tôi đưa ra “tuyên bố bảo trợ” ngày hôm qua.
[Tinh tọa “Tù nhân của vòng Kim Cô” đang cười khúc khích trước lựa chọn của bạn.]
Thực ra thì tôi không thể nào trở thành một nhà bảo trợ thực sự khi mà giai thoại của tôi vẫn còn chưa được xây dựng hoàn chỉnh. Nhà bảo trợ kiểu gì mà đến tinh ấn còn không có để trao cho hóa thân cơ chứ? Mặc dù tính ra thì tôi còn giàu hơn nhiều vị vĩ nhân khác nữa.
[Nhiều tinh tọa đang cảm thấy tò mò về lựa chọn của bạn.]
[Một vài tinh tọa nghĩ rằng hành vi của bạn thật ngạo mạn.]
Phản ứng của các tinh tọa đối với việc tôi tài trợ cho hóa thân được chia làm hai. Những người tỏ ra thích thú thì đều là những người đang trên con đường “tìm kiếm hóa thân”, còn những kẻ coi nó là một hành động kiêu căng lại là những kẻ “thích tìm thú vui”, đặc biệt là những tinh tọa vốn không ưa tôi.
Và dĩ nhiên, còn có một thằng cha chả rõ là thuộc phe nào.
[Tinh tọa “Mưu lược gia Bí mật” đang quan sát chiến thuật của bạn đầy hứng thú.]
[Đã nhận được 1,000 xu tài trợ.]
Ban đầu khi mới thấy danh xưng thì tôi nghĩ chắc hắn ta là một tinh tọa bậc vĩ nhân nào đó, nhưng gần đây tôi đang suy nghĩ lại. Xét theo lượng xu tài trợ trung bình và cả độ nhãn rỗi của tên này. Thì rõ ràng hắn ít nhất phải ở bậc giai thoại. Nhưng mà mặc cho tôi có tìm đi tìm lại trong “Bí kíp sinh tồn” bao nhiêu lần, thì cái tên “Mưu lược gia Bí mật” này cũng chẳng xuất hiện dù chỉ một lần.
Nếu là như vậy, thì có thể hắn là một tinh tọa đến từ dị giới, hoặc là một nhân vật không được tác giả mô tả rõ ràng trong “Bí kíp sinh tồn”. Rốt cuộc thì hắn ta là ai?
Vụt vụt vụt.
Shin Yoosung đã luyện tập kĩ năng của mình suốt từ đêm qua tại một góc của tòa nhà bỏ hoang. Con bé đã dùng mớ thuốc hồi phục ma lực mà tôi cho và liên tục sử dụng kĩ năng lên một con groll con gần đó.
Grừ! Grừuu!
Một luồng năng lượng mờ mờ tỏa ra từ người Shin Yoosung và chạm tới làn da của con groll. Đây là năng lực của “Giao cảm đa dạng” mà tôi đã từng thấy ở Lee Gilyoung.
Tôi nhìn xuống đôi mắt thâm quầng của Shin Yoosung, “Yoosung, cháu đã ngủ chưa đấy?”
“Chưa ạ.”
“Có biết là không ngủ thì cháu sẽ bị phạt không hả? Đi ngủ đi.”
“Một lát nữa ạ.”
[Nhân vật “Shin Yoosung” đã sử dụng “Giao cảm đa dạng” Cấp 8.]
[Nhân vật “Shin Yoosung” đã sử dụng “Thuần hóa” Cấp 7.]
Tuy nhiên lần này Shin Yoosung đã không đủ tập trung.
[Thuần hóa đã thất bại!]
[Quái thú đã tiến vào trạng thái điên loạn!]
Con groll ngay lập tức thoát khỏi khống chế và lao về phía shin Yoosung. Nhưng trước khi tôi kịp làm gì, Han Sooyoung đang ngủ chảy dãi kế bên đã hành động.
Huỵch! Rầm!
Con groll bị dộng thẳng vào bức tường của tòa nhà bỏ hoang rồi tắt thở. Han Sooyoung lại lăn ra ngủ tiếp.
Tôi nhìn Shin Yoosung, cô bé đang thở hổn hển với vẻ mặt thất vọng.
“Bây giờ thì hiểu chưa nào?”
“... Dạ.” Shin Yoosung xị mặt.
Hừm.
[Kỹ năng đặc biệt “Danh sách nhân vật” đã được kích hoạt.]
Phiên bản rút gọn.
+
[Khái quát nhân vật]
Họ tên: Shin Yoosung
Thuộc tính: Thuần thú sư (Hiếm), Sát nhân hối cải (Thường)
Kĩ năng: Thuần hóa (Cấp 7), Giao cảm đa dạng (Cấp 8), Đôi chân nhanh nhẹn (Cấp 8), Thiện chí khác loài (Cấp 6)
Tinh ấn: Không
Chỉ số tổng quát: Thể chất (Cấp 19), Sức mạnh (Cấp 14), Nhanh nhẹn (Cấp 44), Ma lực (Cấp 45)
* Đang áp dụng “Gói Tăng trưởng I”.
* Đang áp dụng “Gói Tăng trưởng II”.
* Đang áp dụng “Gói Chào mừng kịch bản mới”.
+
Quả nhiên khi có hai gói tăng trưởng thì tốc độ thăng cấp kỹ năng cũng nhanh như tên bắn. Đã thế còn có gói Chào mừng kịch bản mới thúc đẩy sự tiến hóa của thuộc tính nữa. Không biết là ở bán đảo Triều Tiên còn có hóa thân nào dùng một lúc nhiều gói hỗ trợ như thế này không nữa. Bản thân cô bé đã là một kỳ tài rồi nên chắc chẳng mấy chốc mà “Giao cảm đa dạng” sẽ đạt tới cấp 10 và tiến hóa thành “Giao cảm đa dạng nâng cao”.
Vấn đề chính là với những chỉ số này thì cô bé không thể thuần hóa được một con groll cấp 8. Theo hệ thống thì đây là một câu chuyện bất khả thi.
Shin Yoosung cúi thấp đầu xuống vì xấu hổ, “... Con thật là vô dụng.”
Nếu con vô dụng thì chắc chú đi tự sát luôn cho rồi.
“Đừng quá lo lắng. Con rất giỏi.”
Tôi không thể để hóa thân quý báu của tôi mất tinh thần được. Có lẽ là con bé không thể sử dụng hết được kĩ năng vì những chấn thương tâm lý.
“Nói cho chú nghe con đang phiền lòng vì cái gì nào?”
“Con sợ.”
Chẳng khó để đoán tại sao con bé lại sợ.
“Lũ quái vật không phải là thú cưng đâu.”
“Con biết”
“Nhưng con có thể coi chúng là những người bạn đồng hành. Chúng mạnh mẽ và tráng kiện.”
Shin Yoosung đã tự tay giết chú chó của mình để sống sót. Điều này đã tạo nên một vết sẹo trong trái tim của con bé tới tận bây giờ. Tôi suy nghĩ một lúc rồi nói, “Con biết không? Nếu mà con có thể hoàn thành tất cả các kịch bản thì con sẽ đạt được một điều ước …”
“Mỗi lần chú nói dối thì mặt chú lộ ra hết á. Lỗ mũi chú cứ nở ra thôi.”
Cô bé làm tôi nhớ tới Gilyoung. Có lẽ mấy đứa nhóc có “Giao cảm đa dạng” đều rất nhạy cảm với ngôn ngữ cơ thể. Tôi quyết định hỏi thẳng luôn, “... Vậy con muốn hỏi chú cái gì?”
“... Liệu con có làm được không?”
“Có, con có thể làm được.”
“Sao nghe chú nói không thành thật gì hết....”
“Bởi vì chú đã chọn con.”
Mắt Shin Yoosung mở lớn lên vì kinh ngạc trước lời của tôi.
“Chú đã chọn con thay vì Seoul. Và chú không hối hận vì đã làm thế.”
“…”
“Con có thể làm tốt hơn bất kì ai khác.”
Shin Yoosung ngước nhìn tôi, nắm chặt tay lại tới mức hai bàn tay con bé run rẩy. Sau đó nó bắt đầu khóc, “Chú ơi, nếu con thực sự sẽ trở nên mạnh mẽ…”
“Trở nên mạnh mẽ?”
Chợt con bé lại do dự một lúc rồi khẽ mỉm cười, “Không có gì ạ. Con sẽ tiếp tục cố gắng.”
Rồi nó quay người lại và tiếp tục luyện tập. Tự nhiên trong lòng tôi cảm thấy hơi khó chịu. Tôi nhớ lại xem Shin Yoosung như thế nào trong tiểu thuyết gốc.
[“Anh Junghyuk đẹp trai quá đi.”]
[“Anh Junghyuk là giỏi nhất.”]
[“Em thích anh Junghyuk nhất.”]
… Cô bé này là một fan cứng cựa của Yoo Junghyuk trong “Bí kíp sinh tồn”. Nhưng mà còn nhỏ quá nên không thể trở thành một ứng cử viên cho vị trí nữ chính được, chỉ có thể coi là em gái mà thôi. Theo tôi nhớ thì nó suốt ngày gây nhau với Yoo Mia. Nghĩ vậy làm tự nhiên tôi thấy lo lo.
Lỡ mà tôi tốn công nuôi nấng dạy dỗ sau đó Yoo Junghyuk hớt tay trên thì sao nhỉ?
Tôi quay ngoắt đầu lại khi Han Sooyoung vươn vai tỉnh dậy. Cô nàng chạm mắt với tôi rồi lại quay đi. Từ ngày hôm qua cô ấy đã tỏ vẻ khó chịu rồi.
“Này.”
“Gì?”
“Cô cứ tiếp tục giận dỗi thế hả?”
“Đừng có nói chuyện với tôi.”
“Tôi muốn hỏi cô cái này.”
Lông mày của Han Sooyoung nhếch lên khi nghe mấy lời đấy. Tôi hạ thấp giọng xuống để Shin Yoosung không nghe được, “Cô thấy vẻ ngoài tôi thế nào? So với Yoo Junghyuk ấy.”
Mặt Han Sooyoung nhìn tôi như thể có con gì chui vào tai, “Thế quái nào giờ anh lại hỏi tôi câu đấy?”
“Tôi chỉ tò mò thôi mà.”
Từ hồi tốt nghiệp cấp ba tới giờ, tôi chưa bao giờ để ý tới ngoại hình của bản thân. Nhưng mà xét tới phản ứng của đám Ngôn sứ khi tôi giả vờ là Yoo Junghyuk, tôi nghĩ chắc là họ đều cho rằng tôi khá là xấu. Thỉnh thoảng tôi chụp tự sướng trong phòng tắm thì tôi thấy cũng không đến nỗi nào mà.
[Rất nhiều tinh tọa nhìn bạn với vẻ thương hại.]
Cô nàng trả lời, “Đành chấp nhận số phận vậy.”
“Không, tôi không nói thế để được an ủi, tôi chỉ tò mò...”
“Tôi chỉ có thể an ủi anh được thôi.”
Cái đệt.
“... Xấu lắm luôn á hả?”
Tôi lặng lẽ nhìn về Shin Yoosung.
Tôi quyết định rồi. Tuyệt đối không được để con bé gặp Yoo Junghyuk.
***
Cứ khi nào rảnh tay được một chút là chúng tôi sẽ tranh thủ săn mấy con quái vật xung quanh để kiếm xu. Toàn bộ số xu kiếm được lại được tôi dồn hết vào cho Shin Yoosung, nên chỉ số của con bé tăng vùn vụt.
Số xu ấy chủ yếu được dồn vào nhanh nhẹn và ma lực. Bởi vì đây là hai chỉ số quan trọng nhất để tối đa hóa sức mạnh cho “Đôi chân nhanh nhẹn”, “Thuần hóa” và “Giao cảm đa dạng”.
Tới lúc cuối ngày khi màn đem buông xuống, Shin Yoosung cuối cùng cũng học được “Giao cảm đa dạng Nâng cao”. Tuy nhiên con bé vẫn chưa thành công với “Thuần hóa”. Shin Yoosung hỏi tôi, “Có phải trong tương lai con sẽ mạnh hơn nhiều không ạ?”
Tất nhiên. Nếu bây giờ phải chiến đấu, Shin Yoosung của hiện tại chẳng thể chấp được ai. Tuy nhiên, nếu huấn luyện con bé kỹ càng từ bây giờ thì có lẽ chúng tôi có thể ngăn được một trong những kỹ năng quan trọng nhất của Shin Yoosung tương lai. Sự nguy hiểm của Tai ương Lũ lụt đó là cô ấy có khả năng lãnh đạo cả một đội quân quái vật.
“Chú tin tưởng ở con hiện tại hơn là một tương lai còn chưa đến.”
Nếu Shin Yoosung tương lai có thể làm được thì Shin Yoosung hiện tại cũng có thể làm được. Hơn nữa, nếu để cô bé chiến đấu trực tiếp với Shin Yoosung tương lai, thì có lẽ chúng tôi sẽ có một cơ hội để thắng. Bởi vì Shin Yoosung tương lai không bao giờ có thể giết Shin Yoosung của hiện tại.
“Con xin tạ ơn bữa ăn này.” Yoo Sangah cầu nguyện trong chốc lát sau khi ăn xong thịt con groll và dọn dẹp xương xẩu thừa thãi.
“Cô theo đạo hả Yoo Sang-ah?”
“Không, không có đâu.”
“Vậy tại sao cô lại…”
“Tôi làm thế cho các vị thần của Olympus.”
Lời cầu nguyện của cô ấy có vẻ rất thành kính nên tôi hơi bối rối. Nghĩ lại thì giờ đây chúng ta đã biết các vị thần có tồn tại, và đối tượng cho những lời cầu nguyện cũng trở nên rõ ràng hơn bao giờ hết.
“Hôm nay Han Sooyoung và tôi sẽ gác trước. Cô có thể ngủ trước đi Yoo Sangah.”
“Vậy có được không?”
“Ừ, không sao đâu.”
Yoo Sangah cúi đầu rồi quay người đi ngủ trước. Han Sooyoung ngồi ở bức tường đối diện cô ấy, tay mân mê cái điện thoại.
Bầu không khí không tránh khỏi chút gượng gạo. Dù sao thì vốn hai người này cũng đã là kẻ thù, và tư tưởng của Han Sooyoung thì trái ngược hoàn toàn với Yoo Sangah. Bất luận điều gì xảy đến trong tương lai, hai người họ cũng sẽ tranh cãi nhiều hơn là hợp tác.
Shin Yoosung vốn đã mệt nhoài nên cũng nhanh chóng lâm vào giấc ngủ, và chỉ còn tiếng lửa lép bép đốt than hồng trong màn đêm cô đơn.
Han Sooyoung nói trước, “Anh cũng đi ngủ đi.”
Tôi nằm xuống sàn nhưng giấc ngủ không tới dễ dàng thế. Chỉ còn bốn ngày trước khi kịch bản thứ năm bắt đầu. Hôm nay Shin Yoosung vẫn chưa có tiến bộ gì nhiều, không những thế mà còn có một tin báo từ khu vực Gangseo vào lúc chiều.
[Một ai đó đã giết Tai ương Băng giá ở phía Tây.]
Tin báo chỉ có thế thôi. Chả cần hỏi thì tôi cũng biết là ai đã giết được tai ương đó. Yoo Junghyuk đã ngăn chặn được tai ương sẽ đem đến Kỷ băng hà cho Seoul. Có lẽ là hắn ta cũng đã bình an gặp Lee Hyunsung rồi.
Han Sooyoung đang mê mẩn nhìn ngọn lửa, chợt mở miệng, “Này, tôi có một câu hỏi.”
“Cô cũng xấu.”
Han Sooyoung nhăn mặt. “Ai bảo tôi muốn hỏi cái đấy hả? Cái thứ nhỏ mọn.”
“... Chứ cô muốn hỏi cái gì?”
“Anh muốn làm cái gì hả?”
“Ý cô là sao?”
“Mục đích của anh là gì? Lần nào tôi gặp anh anh cũng toàn làm mấy chuyện kỳ quái thôi. Anh đập nát ngai vàng và lại không giết tôi… Rốt cuộc thì anh định muốn cái quái gì vậy hả?”
“Có một cái kết mà tôi mong muốn.”
“Cái kết?”
Tôi khẽ gật đầu. Ngạc nhiên thay, Han Sooyoung không hỏi thêm gì nữa. Trái lại cô ấy lại đổi chủ đề, “Tôi cũng có một cái kết mà tôi muốn viết.”
“Cho tiểu thuyết của cô hả?”
“Ừ.”
“Thế để tôi hỏi cô điều này nhé.”
“Cái gì?”
“Tại sao cô lại đạo văn? Cô viết hay thế cơ mà.”
“Đấy không phải là đạo văn. Anh cứ coi “Bí kíp sinh tồn” như thể Kinh thánh vậy. Mấy cái ý tưởng kiểu đấy giờ đầy ra mà. Sự tài trợ từ các thực thể hùng mạnh. Nhiệm vụ sinh tồn. Nhân vật chính sống lại. Chả có gì khó để tìm được một cuốn tiểu thuyết có ý tưởng như thế thời nay đâu?”
“Vấn đề là cái của cô giống nhất.”
“Nó có lý do cả đấy. Để tôi kể anh nghe câu chuyện này nhé? Ngày xửa ngày xưa, có một cô gái nghèo…”
“Nếu nó là chuyện về một cô gái viết lách trong hoàn cảnh nghèo khổ và trở nên bực bội với ước mơ của bản thân rồi cuối cùng đi đạo văn để kiếm sống thì tôi không nghe đâu.”
Han Sooyoung há mốc mồm, “Anh thật sự có thể đọc được suy nghĩ hả?”
“... Ể?”
“Hoặc là một kỹ năng gì tương tự thế phải không?”
“Cô nghĩ tôi là thánh hả? Nếu tôi có kỹ năng đấy thì chả chật vật thế rồi.”
[Nhân vật “Han Sooyoung” đã sử dụng “Phát hiện nói dối” Cấp 3.]
[Nhân vật “Han Sooyoung” đã xác nhận câu này là nói dối.]
Han Sooyoung bật cười và hỏi, “Thế anh có đọc được của tôi không?”
Tôi không trả lời.
“Thôi, anh cũng chẳng cần trả lời. Nếu anh có thể thì cứ đọc suy nghĩ của tôi ngay bây giờ đi.”
“Đã nói là tôi không thể mà.”
“Nói thật đấy, tôi không đạo văn.”
Thấy ánh mắt đầy nghi ngờ của tôi, Han Sooyoung liền tự sử dụng “Phát hiện nói dối” lên chính bản thân mình.
[Nhân vật “Han Sooyoung” đã xác nhận câu này là nói thật.]
…. Hả?
“Chỉ là trùng hợp ngẫu nhiên khi câu chuyện tôi viết quá giống “Bí kíp sinh tồn” thôi. Tôi chỉ viết nó ra theo những giấc mơ mà tôi có.”
[Nhân vật “Han Sooyoung” đã xác nhận câu này là nói thật.]
… Tôi chẳng hiểu mô tê gì, hình như cô ta đang dùng tiềm thức của mình để làm lý do biện hộ.
“Chắc hẳn là cô đã đọc rồi. Xong vì đọc nên cô mới mơ thấy nó.”
“Có thể là thế, nhưng mà…” Han Sooyoung chợt lưỡng lự rồi nói tiếp, “Dạo này thỉnh thoảng tôi lại nghĩ về nó.”
“Nghĩ về cái gì cơ?”
"Nếu có một phiên bản tôi nguyên tác trong hiện thực này, và tôi cùng lắm chỉ là một phần tái hiện của bản gốc đó, tôi tự hỏi liệu sự tồn tại của mình ngay từ đầu có phải chỉ là phiên bản đạo văn của bản gốc hay không?"
“Nói vớ vẩn gì vậy? Thế rốt cuộc cô có đạo văn không?”
“Thì ai nói thế đâu? Tôi chỉ đang tự hỏi thôi mà.”
Thật ra thì không phải tôi chưa từng nghĩ tới điều này. Đấy là suy nghĩ đầu tiên xuất hiện trong đầu tôi khi “Bí kíp sinh tồn” trở thành hiện thực.
Liệu thế giới này đã bị quyển tiểu thuyết đấy bao phủ lên? Hay hiện thực đã trở thành một quyển tiểu thuyết?
Tôi lắc đầu và đứng dậy, “Thôi, đổi ca gác. Cô đi ngủ trước đi. Số tinh tọa trong kênh của tôi sẽ bị giảm nếu tôi cứ ngồi nghe mấy chuyện đau đầu thế này.”
“Mấy tinh tọa bảo trợ của tôi đã giảm kể từ khi tôi đi với anh rồi đấy.”
“Ấy là do cô cứ đi làm mấy chuyện ung thư đó.”
Chúng tôi tiếp tục xỉ vả nhau thêm một lúc, rồi chìm vào im lặng. Tôi dựa vào tường và nhìn về phía Han Sooyoung đã sớm ngáy vang. Mặc dù có hơi chút buồn cười, nhưng tự nhiên tôi nghĩ rằng.
Có lẽ có cô ấy cũng là một điều may mắn.
Đó là một sự an ủi kỳ lạ khi biết không chỉ có mình tôi là người biết thế giới này là một quyển “tiểu thuyết”. Và rồi tôi chợt thiếp đi. Có lẽ là do tôi đã quá mệt, hay vì sự an ủi kỳ lạ ấy làm tôi mất cảnh giác. Đó là một giấc ngủ ngắn nhưng ngọt ngào. Nhưng đáng ra tôi không nên chìm vào giấc ngủ.
Khi tôi mở mắt vào sáng hôm sau, Han Sooyoung đã là một cái xác lạnh cứng.