Dịch: Vim - Biên tập: Luna, Bút Lông
Thực ra, điều tôi lo nhất lại là Yoo Junghyuk.
Trong những tình huống như thế này, hắn ta chính là người đáng tin cậy hơn ai hết, nhưng đồng thời cũng là người mà tôi khó lường trước được nhất. Nếu Yoo Junghyuk nổi khùng lên hất tay tôi ra rồi đấm vào mặt tôi một phát, thì tất cả những gì tôi vừa làm sẽ thành công cốc hết.
May cho tôi là Yoo Junghyuk vẫn bình tĩnh. Mặc dù sát khí vẫn tỏa ra nồng nặc, nhưng có vẻ như là hắn đã kiềm chế được cơn giận của mình và gửi cho tôi một tin nhắn.
―Cái quái gì thế?
[Nhân vật “Yoo Junghyuk” đã kích hoạt “Mật hẹn ban trưa”.]
...Bây giờ tôi mới nhớ đến cái vật phẩm tôi mua từ bảy tỷ năm trước này. Tôi không nghĩ là “Mật hẹn ban trưa” lại có tác dụng lâu đến thế.
Tôi mặt dày nói.
―Sau này hai mình còn phải đứng chung chỗ thế này dài dài đấy, anh cứ quen dần đi là vừa.
―Cái gì?
―Cái vụ này cũng có lợi cho anh nữa mà. Tôi biết là anh không thể kế thừa giai thoại từ những tinh tọa khác được.
Yoo Junghyuk giật mình trước lời tôi nói.
―… Rốt cuộc thì anh biết được bao nhiêu rồi hả?
Thực ra thì đối với Yoo Junghyuk, tuyên bố cùng thành lập “tinh vân” với tôi hoàn toàn không phải là chuyện xấu. Nếu theo đúng diễn biến trong tiểu thuyết gốc thì Yoo Junghyuk cũng sẽ không nhận kế thừa bất luận một giai thoại nào ở đây.
Đây là hạn chế mà hắn phải chịu.
[Hạn chế của Hồi quy giả].
Để có thể quay ngược thời gian sau khi chết, hắn không được nhận truyền thừa giai thoại của các tinh tọa khác.
[Hóa thân Yoo Junghyuk. Lời của hóa thân Kim Dokja nói có đúng không? Hai ngươi muốn thành lập một tinh vân ư?]
Con dokkaebi dẫn chương trình đang theo dõi tình hình từ trước đến giờ đã xen vào.
Mọi ánh mắt đều hướng vào Yoo Junghyuk, tôi cũng căng thẳng chờ đợi câu trả lời của hắn.
“Đúng vậy.”
Tôi thở phào.
Thế là vượt qua được trở ngại bước đầu rồi.
Nhưng bây giờ mới là lúc khó khăn thực sự xuất hiện.
Đại sảnh lầu hai đang lặng ngắt như tờ, bỗng có ai đó bật cười.
Tiếng cười dịu dàng và dễ chịu.
Tôi có thể cảm nhận được cảm xúc của Persephone qua tiếng cười đó.
「Kim Dokja, cuối cùng cậu cũng chọn đúng rồi. Đây là lý do ta thích cậu đấy.」
Tôi biết ngay là bà ta sẽ khoái mà. Bởi vì Persephone là fan của những câu chuyện như thế này.
Nghe thấy Persephone cười, những tinh tọa khác, hầu hết là tinh tọa ở lầu hai, cũng bật cười theo. Nhưng đáng tiếc, tiếng cười của họ không mang hàm ý giống Persephone.
[Tinh vân “Vedas” cảm thấy thất vọng về bạn.]
[Tinh vân “Guiok[note50407]” chán ghét bạn.]
Uriel vừa lấy khăn che miệng, vừa cau mày làu bàu trước phản ứng của những tinh tọa khác.
[Ủa? Mọi người làm sao vậy? Đây là chuyện tốt mà?]
Những tinh tọa ở lầu một chỉ nhìn lên phía này mà không nói lời nào. Ánh mắt họ tràn đầy ngưỡng mộ lẫn lo sợ. Cả hai tinh tọa “Hải quân Chiến thần” và “Thủ lĩnh của nghĩa quân trọc đầu” đều trông hết sức căng thẳng. Chỉ riêng “Cao Ly Đệ Nhất Kiếm” là trông có vẻ cực kỳ khoái chí, hắn ta theo dõi chúng tôi không rời mắt.
Khi tiếng cười đã lắng xuống, phía lầu hai lại rót xuống những lời lẽ khinh thường.
[Tinh vân gì chứ, ngươi còn chưa lên hàng tinh tọa mà?]
[Dokkaebi, chuyện này có hợp lý không vậy?]
[Bây giờ con chó con mèo gì cũng thành lập tinh vân được à?]
Con dokkaebi có vẻ bối rối trước những câu hỏi dồn dập của các tinh tọa.
[Việc này… Tinh cách của hóa thân Kim Dokja đã được Tinh Hà công nhận.]
Nó vừa dứt lời, những giai thoại tôi đạt được từ trước tới nay được trình chiếu lên màn hình trên trần nhà.
Hình ảnh đầu tiên hiện lên là cảnh tôi mượn sức mạnh của thanh Tứ Dần Trảm Tà Kiếm để phá hủy [Ngai vàng Tối thượng]. Đây chính là khi giai thoại về tôi bắt đầu.
Mảnh vỡ của ngai vàng văng ra tung tóe trên màn hình. Một vài tinh tọa gật đầu tỏ vẻ hài lòng, một số nhìn nhau kinh ngạc.
[Ngai vàng dị giới đã bị phá hủy!]
[...Ngươi thực sự đã mở đầu giai thoại bằng cách đó sao?]
Có vẻ một vài người tham dự yến tiệc vẫn chưa biết rõ về tôi. Tôi cứ tưởng mình cũng nổi tiếng lắm chứ bộ, nhưng hóa ra cũng chỉ mới lềnh phềnh thôi.
Tôi nhìn xung quanh và chợt thấy con nhóc người Nga đang nhìn thẫn thờ nhìn tôi.
Giai thoại thứ hai là khi tôi đánh bại Myung Ilsang, một quy hoàn giả đã trở thành Tai ương.
[Một vài tinh tọa bắt đầu có thiện cảm với bạn.]
Từ xưa đến nay, các tinh tọa vốn luôn ghét đám quy hoàn giả, nên tất nhiên giai thoại này sẽ chiếm được cảm tình của các tinh tọa.
Bỗng, trên mặt các tinh tọa đều hiện lên vẻ kinh ngạc.
[...Cái đó là gì vậy?]
Giai thoại thứ ba kể về chuyện tôi đánh bầm dập con dokkaebi trung cấp Paul. Cảnh ấy làm tôi cũng phải giật mình. Hình như đó là lúc tôi báo thù cho Shin Yoosung thì phải… Cái này cũng được tính là giai thoại ấy hả?
Aaaa! Hự ặc ặc!
Tiếng gào rú của con dokkaebi Paul làm con dokkaebi MC xấu hổ đến mức muốn độn thổ, nó vội vàng tua qua đoạn phim ấy. Bởi vậy mà các tinh tọa phản đối rần rần.
[Ủa tua lại đi, vừa nãy là cái gì đấy?]
[Cái đó...Haha, chiếu nhầm, chiếu nhầm thôi.]
Tuy vậy, trái với lời giải thích của con dokkaebi, tên của giai thoại vẫn xuất hiện trên màn hình.
Có tiếng cười khúc khích vang lên ở cầu thang.
“Cao Ly Đệ Nhất Kiếm” đang cười.
[Ngươi thật điên rồ! Hahahaha!]
giai thoại thứ tư hiện lên
Tôi hoàn thành giai thoại này sau khi hạ được cái bóng của tinh tọa [Yamata no Orochi] ở [Vùng đất Hòa bình]. Trông thấy hình ảnh Orochi ngã gục trước [Điện Nhân Hóa] của tôi, các tinh tọa há hốc miệng kinh ngạc.
[Cái bóng của một tinh tọa bậc giai thoại…]
[Ngươi đã tích lũy được bốn giai thoại cấp truyền thuyết trở lên rồi ư?]
Các tinh tọa bắt đầu xì xào náo loạn.
Cuối cùng, con dokkaebi tắt màn hình trình chiếu và lên tiếng.
[Như các vị đã thấy, hóa thân Kim Dokja đã sắp đủ tư cách để trở thành một tinh tọa. Nếu cậu ta nhân cơ hội này nhận được giai thoại thứ năm thì…]
Những người đã biết mục đích của tôi là địa vị tinh tọa thì không tỏ vẻ gì, nhưng những tinh tọa không biết đều rất ngạc nhiên.
[Chưa vượt qua kịch bản thứ 10 mà đã trở thành tinh tọa?]
[Không thể tin được có một tinh tọa trẻ đến vậy…]
Bỗng nhiên tôi lại thành tâm điểm của sự chú ý. Dĩ nhiên rồi, bởi vì đây là một sự kiện đáng để kinh thiên động địa, thậm chí là chấn động hơn cả những sự kiện đã từng xảy ra trong “Bí kíp sinh tồn.”
Chỉ có một số rất ít các tinh tọa hoặc quy hoàn giả có thể đạt được sự công nhận của Tinh Hà trước kịch bản thứ 10.
Giữa lúc bầu không khí ngày càng trở nên hỗn loạn, đại diện đàm phàn của tinh vân Vedas, cũng chính là “Tổ tiên của loài người” Manu lên tiếng.
[Ta có thể chấp nhận tinh cách của hóa thân Kim Dokja. Tuy nhiên, chúng ta không thể công nhận việc thành lập tinh vân. Ở đây có hai vấn đề.]
Các tinh tọa chăm chú vào lời của Manu.
[Thứ nhất, chúng ta không biết hóa thân Kim Dokja có đủ khả năng tài chính hay không. Ngươi có biết số vốn tối thiểu để thành lập một tinh vân là bao nhiêu không?]
“Tôi đã có đủ số xu.”
Tôi vừa dứt lời, đại sảnh lại dậy sóng.
Manu nheo mắt như nghi ngờ và tiếp tục.
[Cái đó kiểm tra thì sẽ rõ thôi. Vấn đề thứ hai là ai sẽ ủng hộ “tinh vân” của ngươi.]
Tôi nuốt nước bọt.
Đây mới là trở ngại thực sự.
[Việc thành lập tinh vân phải nhận được sự ủng hộ của ít nhất 5 tinh tọa. Ngươi đã nhận được sự ủng hộ từ tinh tọa nào?]
“Cái đó…”
Tôi không trả lời được. Manu cười.
[À, tinh vân của ngươi thậm chí còn chưa có tên nhỉ?]
Tôi liếc sang Yoo Junghyuk và mở miệng trước hắn.
“Tinh vân của chúng tôi sẽ là...Công ty Kim Dokja…”
“Chúng tôi vẫn chưa có tên. Nhưng người ủng hộ sẽ được tính ngay từ bây giờ.”
Yoo Junghyuk bất ngờ cắt lời tôi và bước lên phía trước.
“Có tinh tọa nào ủng hộ tinh vân của chúng tôi không?”
Chẳng có ai đáp lại lời kêu gọi của của Yoo Junghyuk.
Manu cười khẩy.
[Ta biết ngay mà. Thật phí thời gian. Dokkaebi, tiếp tục tiến hành buổi lễ đi.]
Ngay lúc đó, một cánh tay được giơ lên.
[“Địa phủ” của Olympus sẽ ủng hộ tinh vân của các bạn!]
[Vương hậu!]
Manu giận tái mặt gầm lên với Persephone.
Persephone cũng chẳng kém cạnh, lập tức phát ra uy áp sắc bén đối chọi với Manu.
[Đây là quyết định của ta. Ngươi có vấn đề gì không?]
[Hừ…]
Dù Vedas có mạnh đến đâu, một tinh tọa đơn lẻ như Manu cũng không cách nào đối đầu trực tiếp được với Vương hậu của Địa phủ - Persephone.
Cuối cùng, ông ta quay sang các tinh tọa khác.
[Chắc hẳn không còn ai nữa đâu nhỉ?]
[Ta ủng hộ.]
Các tinh tọa lại một lần nữa ngạc nhiên trước giọng nói phát ra từ vị trí cao nhất của lầu hai.
Đó là “Tề Thiên Đại Thánh”.
[Tù nhân của Vòng Kim cô ư?]
[Thật? Ngài nghiêm túc chứ?]
Tôi hướng về phía hắn và cúi đầu, tỏ ý cảm ơn. Tề Thiên Đại Thánh chỉ nhìn xuống phía tôi, gãi tai bằng Gậy Như Ý tỏ vẻ khó chịu
[Uhhh… Tôi không biết nữa… Xin lỗi nha, tôi cũng ủng hộ!]
Ngay cả Uriel của Eden cũng tuyên bố ủng hộ.
[Tôi sẽ đặt tên luôn nhé! Tên của tinh vân sẽ là “(....mmmpph…) bị ngăn cấm”!]
Các thiên thần bậc 9 xung quanh đã giật mình và ngăn cô ấy lại.
Dù sao thì tôi cũng vô cùng biết ơn.
Những tinh tọa còn lại đưa mắt nhìn nhau.
Cả ba tinh tọa tuyên bố ủng hộ vừa rồi đều rất mạnh và không cần phải bận tâm đến ý kiến của những kẻ khác. Tuy nhiên, mọi chuyện từ bây giờ sẽ khác. Không có nhiều tinh tọa muốn chống lại Manu - một tinh tọa bậc giai thoại - chỉ để giúp thành lập một tinh vân non trẻ.
Yoo Junghyuk đứng bên cạnh tôi nhìn có vẻ như đã muốn bỏ cuộc.
―Có lẽ chúng ta chỉ có thể làm được đến đây thôi.
Chẳng lẽ đã làm đến bước này rồi mà vẫn thất bại sao?
...Quả nhiên là tình hình đã rơi vào bế tắc. Nhưng tôi không quan tâm.
―Không sao cả. Chúng ta đạt được mục đích rồi.
―Cái gì?
―Tôi vốn cũng không nuôi hi vọng gì. Quan trọng là chúng ta phải câu giờ.
Ngay từ đầu, tôi đã không có ý định nhận truyền thừa giai thoại nào của các tinh tọa ở đây. Theo như tiểu thuyết gốc, cái kết của bữa yến tiệc lần này đã được định sẵn.
Bỗng nhiên điều kì diệu lại xảy ra.
[Ta, Cao Ly Đệ Nhất Kiếm, sẽ ủng hộ tinh vân của các ngươi.]
Người mạnh nhất Bán đảo Triều Tiên, Cao Ly Đệ Nhất Kiếm, đã tuyên bố ủng hộ chúng tôi.
Sau đó, những vị vĩ nhân đang chờ đợi đồng loạt đứng dậy.
[Vậy thì ta, Hải quân Chiến thần, cũng sẽ ủng hộ!]
[Thủ lĩnh của nghĩa quân trọc đầu sẽ không ngồi yên đâu!]
Trước những lời tuyên bố đến từ lầu một, cả các tinh tọa ở lầu hai và dokkaebi đều có vẻ bối rối.
[Chờ đã nào! Sao các người lại có thể tuyên bố ủng hộ một cách bừa bãi như vậy?]
Ngay lúc ấy.
[Tinh tọa “Mưu lược gia Bí mật” ủng hộ tinh vân của bạn.]
...Hả?
Mưu lược gia Bí mật?
Đâu đâu đâu? Rốt cuộc hắn đang ở đâu?
[Bạn đã giành được quyền thành lập “tinh vân” tạm thời!]
… Ủa là sao?
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Một tiếng động inh tai nhức óc vang lên bao phủ đại sảnh yến tiệc, toàn bộ không gian méo mó biến dạng.
Tôi nhìn lên bầu trời.
Cuối cùng thì bữa yến tiệc này cũng đến hồi kết thúc.
Bởi vì “bọn họ” đến rồi.
[...Năng lượng này là?]
[Tất cả lùi lại!]
Ngay cả các tinh tọa cũng trở nên căng thẳng. Chỉ trong chốc lát, bầu trời trở nên méo mó biến dạng và xuất hiện tia lửa điện bắn tóe ra chung quanh, như thể ai đó vừa xé rách không gian làm hai vậy.
[Lỗ Sâu Dị Giới].
Lỗ Sâu Dị Giới, thứ chỉ xuất hiện khi một kịch bản mới được khởi động, đột ngột xuất hiện phía trên sảnh tiệc. Manu hét lên ngạc nhiên.
[Thần Dị giới! Sao các ngươi dám đến đây!]
Tất cả các tinh tọa gầm gừ và giải phóng uy áp của bản thân.
Lúc này, từ Lỗ Sâu Dị Giới trên không trung vang lên một âm thanh ghê rợn.
Tại sao...chúng ta không được mời?
Persephone và Uriel lao tới chỗ chúng tôi và lập tức bịt tai tôi và Yoo Junghyuk lại.
Họ làm vậy là để giúp chúng tôi tránh được chân ngôn của các Ngoại Thần. Có lẽ nhờ có hai người họ chặn ở phía trước, nên áp lực từ Lỗ Sâu Dị Giới lên chúng tôi cũng được giảm bớt.
[Thật đáng tiếc, yến tiệc đã kết thúc rồi. Các ngươi quay về đi.]
[Hẹn gặp lại lần sau nhé!]
Persephone và Uriel vừa dứt lời, một hình tròn trong suốt bao quanh tôi và Yoo Junghyuk. Nhờ sức mạnh của hai vị tinh tọa, linh thể của chúng tôi bắt đầu được dịch chuyển tức thời khỏi khu vực này. Có vẻ như hai người họ muốn đẩy chúng tôi tránh xa khỏi trận chiến khốc liệt sắp diễn ra tại hiện trường sảnh yến tiệc.
Tuy vậy, các Dị Giới Thần đã nhanh hơn một bước.
[Các Dị Giới Thần đang nhìn vào bạn!]
[Các Dị Giới Thần đang nhìn vào bạn!]
Khoảnh khắc cuối cùng, tôi nghe được tiếng hét của Uriel.
[Kim Dokja!]
Và bóng tối đen đặc bao phủ tầm nhìn của tôi.
*
【Ngươi là ai?】
【Chẳng có ghi chép nào về ngươi cả.】
【Lẽ nào…】
.
.
.
【■■■■...】
.
.
.
【Câu chuyện cuối cùng” đã bắt đầu rồi sao?...】
*
“Này, đúng là ở đây không thế?”
“Liệu có ổn không vậy chúng mày? Nhỡ có ai đến thì làm sao? Nghe nói Hải quân Đề đốc và Thuần Chính Cương Thiết hay ghé qua chỗ này lắm đấy.”
“Mà đây không phải mộ của vị anh hùng đó sao?”
Đêm khuya.
Mấy tên trộm đang tụ tập xung quanh bia mộ ở trung tâm Gwanghwamun.
Thấy đồng đội có vẻ sợ hãi, tên trộm Lee Dongpa cau mày.
“Chúng mày ngu như bò ấy. Anh hùng cái đéo gì? Anh hùng mà chết dễ thế à?”
Lee Dongpa mới nghe chuyện về vị anh hùng này cách đây không lâu. Bọn họ nói rằng hắn ta là “người mạnh nhất” và đã hi sinh tính mạng của chính mình để cứu vớt Seoul. Nhưng dĩ nhiên là Lee Dongpa còn lâu mới tin những lời này.
“Đào nhanh lên! Không có thời gian đâu. Bọn khốn trong Lâu đài sắp ra rồi đây này!”
Hầu hết mọi người đều đã tham gia vào kịch bản thứ chín - [Lâu đài Hắc ám], nhưng mà đám người Lee Dongpa thì không.
Đằng nào thì các kịch bản chính cũng thành sân chơi riêng của đám mạnh hết rồi.
“Mộ của anh hùng cứu thế thì cũng phải có một hai thứ “ra gì” để chôn cùng chứ nhỉ?”
“Mò cái xác chưa? Biết đâu bọn họ giấu trong xác hắn thì sao?”
“Hừ, chôn quái gì sâu thế. Này, đào đi!”
Bọn trộm nhanh chóng lao vào đào bới.
Hai tiếng dần trôi qua.
“Đây rồi!”
Cuối cùng, xẻng của chúng đã dộng trúng vào nắp quan tài.
Lee Dongpa cố nén sự hưng phấn của mình và mở nắp ra.
Một người đàn ông mặc áo khoác trắng đang nằm trong quan tài.
Lee Dongpa cười khẩy.
“Anh hùng cái khỉ gì? Công chúa ngủ trong rừng thì đúng hơn. Đã thế công chúa còn xấu hoắc.”
“Cái áo khoác đẹp đấy. Lột ra lột ra.”
Bộp!
“Ô, oáiiiii?”
“Cái, cái gì thế… Áaaaaaaaa!”
Lee Dongpa hoảng hồn, ngồi bệt xuống đất rồi bắt đầu run như cầy sấy.
Người anh hùng đã chết ngắc tám đời đang nắm lấy vai tên trộm.
Lúc này, mọi hóa thân của Vòm Seoul đều nghe thấy một thông báo từ hệ thống.
[Đã có người sở hữu được năm giai thoại.]
[Một tinh tọa mới đã xuất hiện trên bầu trời đêm Seoul!]