Dịch: Vim - Biên tập: Luna, Bút Lông
Đã năm ngày trôi qua kể từ khi họ tiến vào tầng một của Lâu đài Hắc ám. Lee Jihye và Shin Yoosung chạy thục mạng dọc theo hành lang của Lâu đài, trên vai cõng theo Lee Gilyoung đang bị thương.
[Chủng ác quỷ hạng 5, “Kẻ theo dõi Bóng đêm” đang đuổi theo bạn!]
“Chạy mau!”
Lee Jihye vội né lưỡi hái của con quỷ đang bổ đến và nhanh chóng sử dụng [Diệt ma]. Tranh thủ lúc ngọn lửa ma thuật còn thiêu đốt giữa không trung, Lee Jihye vội vã mang hai đứa nhỏ trốn mất dạng.
“Chết tiệt, nhóc không dùng được [Thuần hóa] à?”
“...Em chỉ thuần hóa được chủng quái thú thôi.”
“Cái đệt!”
Lee Jihye vừa chạy vừa tuôn ra một tràng chửi thề đủ các loại từ.
Có hàng chục con ác quỷ đang đuổi theo sau lưng mấy đứa trẻ.
Chủng ác quỷ hạng 5 mạnh hơn những chủng quái thú đồng hạng. Với thực lực của cô thì đối phó với một con cũng đã đủ hết hơi rồi, chưa kể lúc này cô còn chẳng dùng được Tinh ấn của mình nữa chứ.
“Biết thế này đã chẳng thèm vào.”
Sau cái chết của Kim Dokja, tinh thần của cả đội đã suy sụp hoàn toàn. Mất đi người dẫn lối, các thành viên bắt đầu hành động riêng lẻ. Tệ hơn nữa là kịch bản chính thứ chín [Lâu đài Hắc ám] đã xuất hiện rồi mà Yoo Junghyuk vẫn biệt tăm biệt tích.
Khi kịch bản mới bắt đầu, lũ dokkaebi đã cười châm chọc.
[Kịch bản này à...Hahaha, các ngươi sẽ thất bại thôi.]
Nghe vậy, phản ứng của Lee Jihye rất khác.
Thất bại ư?
Kịch bản nào chẳng khó như lên trời, nhưng chúng ta vẫn vượt qua được đó thôi.
Lần này chúng ta cũng sẽ làm được.
Lee Jihye đã nghĩ vậy.
“Đi nào! Tiêu diệt hết lũ khốn đó đi!”
Chính cô cũng không hiểu tại sao mình lại vội vàng bồng bột như vậy.
Có lẽ không phải do Lee Jihye quá tự mãn, mà do cảm giác tội lỗi trong lòng cô. Chỉ có cách không ngừng chém giết quái vật và đẩy bản thân đến giới hạn, cô mới phần nào nguôi ngoai được cảm giác tự trách đối với cái chết của người đó.
Và có lẽ không chỉ mình Lee Jihye cảm thấy như vậy.
Jung Heewon, Lee Hyunsung, tất cả các thành viên của đội đều có chung một nỗi đau. Bởi vậy, họ vội vàng tiến vào khu vực của kịch bản để thoát khỏi nỗi đau ấy. Bọn họ bỏ ngoài tai những lời can ngăn, bởi vì dù sao đi nữa, họ cũng là những hóa thân hàng đầu của Seoul, những hóa thân mạnh nhất.
Nhưng chẳng bao lâu sau, cô nhận ra rằng đó là một quyết định hết sức sai lầm.
“Chết tiệt… Đếch thể tin nổi…”
Trong [Lâu đài Hắc ám], kỹ năng của Lee Jihye không có tác dụng. [Kiếm đạo] của cô dù đã vượt qua Cấp 7 nhưng vẫn hiếm khi đánh trúng được đám ác quỷ, và [Diệt ma] ngược lại chỉ kích động chúng thêm. Còn kiếm của của cô, thì đã gãy từ lâu rồi.
“Chị Jihye!”
Tiếng hét của Shin Yoosung làm Lee Jihye sực tỉnh, vừa kịp né được lưỡi hái của [Kẻ theo dõi của Bóng đêm]. Cô vội vã tìm nhặt vũ khí các hóa thân khác đã đánh rơi gần đó rồi nhanh chóng kích hoạt [Kiếm đạo] và [Ma bộ].
“Đằng sau kìa chị!”
Soạtttt!
Dịch độc đen ngòm của con quỷ bắn tung tóe trong không trung.
Pặc! Grừuuuu!
Lee Gilyoung vội điều khiển côn trùng của cậu bé đến chắn giúp Lee Jihye, những con bọ bị dính phải dịch độc nhanh chóng biến dạng rồi nổ tung. Có lũ côn trùng giúp kéo dài thời gian, Lee Jihye cũng kịp cho con quỷ một vố nhớ đời.
“Ặc… ọc ọc!”
Crackkk!
Vũ khí của [Kẻ theo dõi Bóng đêm] bị đánh gãy làm đôi, nó bèn bỏ chạy mất dạng. Nhưng đằng sau nó vẫn còn 9 con nữa. Hơn nữa, những con [Kẻ theo dõi] này chỉ có thể tính là món khai vị mà thôi. Thứ thực sự đáng sợ là kẻ đang đứng đằng sau lũ ác quỷ này kìa.
[Tử tước Ác quỷ Noslocke].
Nó là một con quái vật đầu tê giác thân người.
Mỗi khi nhìn thấy khổ người to mọng của nó lại gần, Lee Jihye lại không nhịn được mà run lên bần bật.
Cô chưa bao giờ nhìn thấy một con quái vật nào khủng khiếp như thế.
Nếu so với “Tai ương Lũ lụt” thì Noslocke không mạnh bằng. Nhưng “Tai ương Lũ lụt” là kẻ biết khống chế sức mạnh của chính mình, còn con Tử tước Ác quỷ này thì hoàn toàn không.
Với lại, thực lực của Lee Jihye giờ cũng đã mạnh hơn trước, nhưng đó lại là một cái tai hại. Việc mạnh hơn giúp cô nhận thức rõ được sự chênh lệch về sức mạnh giữa mình và kẻ địch, điều đó càng làm cho cô thêm nản lòng.
Lee Jihye cắn chặt môi rút kiếm.
[“Kết giới Ma thuật Cổ đại” đã được hình thành ở tầng một của Lâu đài Hắc ám]
“Chị ơi, qua bên kia đi!”
Một căn phòng ma thuật màu xanh hiện ra ở cuối hành lang.
Đây là nơi duy nhất để nghỉ ngơi trong [Lâu đài Hắc ám].
Lee Jihye và hai đứa trẻ chạy thục mạng khỏi những [Kẻ theo dõi của Bóng đêm] và lao vào căn phòng. Nơi này chỉ rộng chưa đầy hai mét vuông, nhưng cũng vừa đủ cho ba người họ trú tạm.
[Bạn đã tiến vào “Kết giới Ma thuật Cổ đại”. Thời hạn hiệu lực của kết giới là 30 phút.]
Nếu không có những vùng an toàn được kích hoạt ba lần một ngày này, Lee Jihye và lũ trẻ có lẽ đã bị giết từ lâu.
Xẹt xẹt xẹt!
Những [Kẻ theo dõi] chạm vào màn chắn lập tức bị giật điện, chúng rên rỉ trong đau đớn.
Chúng tìm cách chui vào két giới vô số lần nhưng thất bại, cuối cùng đều rút lui.
Chỉ trừ một kẻ vẫn chưa từ bỏ.
“Sao con chết tiệt đó không đi đi chứ?”
Đó chính là con quỷ đầu tê giác.
Dường như [Tử tước Ác quỷ Noslocke] đã biết nguyên lý hoạt động của kết giới, nó ngồi xuống sàn nhà cách lũ trẻ vài mét.
“...Nó đang ôm cây đợi thỏ đấy à?”
Con ác quỷ thè cái lưỡi dài ngoằng ngoẵng ra liếm môi thèm thuồng. Nó nhìn Shin Yoosung và Lee Jihye như một kẻ háu ăn ngồi chực thức ăn chín vậy. Shin Yoosung run bần bật trước ánh mắt đáng sợ của nó.
“Làm sao bây giờ? Em không còn chủng quái thú nào để triệu hồi nữa đâu.”
“Vẫn còn 30 phút nữa. Cố nghĩ cách đi.”
Khu vực kích hoạt được kết giới là vị trí sát tường của lâu đài, có cửa sổ nhìn ra bên ngoài. Tuy rằng do đặc thù của kết giới mà cô bé không thể chui ra ngoài bằng đường cửa sổ được, nhưng có thể thông qua đó nhìn thấy tình hình bên ngoài lâu đài.
Gràoooooo!
Đám ác quỷ đang thông qua lối vào [Lâu đài Hắc ám] mà chính nhóm của Lee Jihye đã mở để tràn ra ngoài. Bọn chúng đa số chỉ là những chủng ác quỷ hạng thấp, nhưng với các hóa thân bình thường ngoài kia, đối phó với đám ác quỷ này là một chuyện không tưởng. Đàn ác quỷ của [Lâu đài Hắc ám] ngấu nghiến cắn nuốt các hóa thân và bắt đầu lây nhiễm cho toàn Seoul.
Grừuuu!
Cũng vì vậy mà nhiều con ác quỷ ở ngoài lâu đài lại chính là những người Lee Jihye đã từng quen. Thuộc hạ của Min Jiwon, thành viên của Cứu Thế Giáo, những người cô từng quen biết giờ đây đều đã biến thành ác quỷ, đi lang thang khắp nơi, xé xác người ăn thịt.
Đây đều là hậu quả của sự nóng vội của cô. Lee Jihye thật sự rất hối hận, ước gì mình cẩn trọng hơn chút nữa.
[Ta bảo rồi mà đúng không? Độ khó của kịch bản này vượt xa các kịch bản trước đấy.]
Câu nói của con dokkaebi trên không làm Lee Jihye chợt nhận ra.
Cô còn sống sót được đến tận bây giờ không phải là nhờ sức mạnh của chính mình.
Tất cả đều là nhờ ăn may mà thôi.
‘Chết tiệt! ‘Chết tiệt! Mày là đồ ngu!’
Hối hận bây giờ cũng đã quá muộn rồi.
Các thành viên trong nhóm đã tiến vào đây mà không chuẩn bị gì cả, và giờ thì họ bị phân tán khắp nơi trong lâu đài. Hai đứa nhỏ là những người duy nhất Lee Jihye tìm thấy.
Những người khác sao rồi?
Cô không biết nữa.
Có lẽ tất cả đã chết rồi cũng nên.
‘Giá như có sư phụ ở đây nhỉ. Mà không, không phải sư phụ…’
“Ước gì anh Dokja ở đây…”
Nghe thấy những lời ấy của Lee Gilyoung đang ngồi sau lưng mình, Lee Jihye cau mày.
“Đừng nói vớ vẩn nữa, thằng ngốc này. Bị thương thì mau ngủ đi.”
Bị cốc đầu một cái, Lee Gilyoung liền im lặng, nhưng đứa còn lại lại mở miệng.
“Chắc chắn chú ấy vẫn chưa chết. Em không biết tại sao nhưng em có linh cảm thế.”
Đã đang rối thì chớ, tại sao đám nhóc cứ phải liên tục nhắc đến người đã chết vậy?
“Chú ấy mất rồi. Mau quên cái bản mặt xấu xí ấy đi.”
Shin Yoosung bất ngờ phản ứng lại.
“Em không hiểu. Mọi người đều nói chú ấy xấu, nhưng rốt cuộc thì chú ấy xấu ở chỗ nào?”
Lee Jihye bối rối trước câu hỏi đường đột của cô bé.
Cũng do mọi người suốt ngày lấy “Kim Dokja xấu xí” làm câu cửa miệng (thỉnh thoảng còn được các tinh tọa tặng xu nữa), nên cô cũng chẳng nghi ngờ gì sự “xấu xí” của Kim Dokja.
“Ờm… hình dáng mắt này, mũi này...sự hài hòa của cả khuôn mặt nữa…”
Càng nói, Lee Jihye lại càng bối rối. Chính cô cũng chẳng biết Kim Dokja xấu ở chỗ nào nữa.
Thậm chí cô còn chẳng nhớ được rõ khuôn mặt của Kim Dokja.
Cứ như gương mặt ấy bị che khuất bởi sương mù vậy...
Hay như thể khuôn mặt ấy chưa được tạo hình xong vậy đó…
Tại sao vậy nhỉ?
Sao cô lại không thể nhớ được khuôn mặt của Kim Dokja cơ chứ?
“Hừ, dù sao chú í cũng không phải gu chị.”
“Nghe cái người khóc bù lu bù loa ở đám tang chú đang nói gì kìa?”
“Thằng ngốc này nữa, chị mày diễn cả đấy. Được nhiều tinh tọa tài trợ xu lắm.”
[Một vài tinh tọa hỏi Lee Jihye có thật là cô chỉ diễn thôi không.]
Lee Jihye cắn môi.
“Chán chị quá. Ngoại hình đâu phải là tất cả.”
“Tru trù trú…”
Lee Jihye nhìn Shin Yoosung một lúc rồi thở dài.
“...Chị biết.”
Giọng cô rất nhỏ, gần như không nghe thấy được.
Có những điều mặc dù ta biết, nhưng vẫn không thể nào thừa nhận. Đặc biệt là ở cái tuổi của Lee Jihye.
Cô biết mình nợ Kim Dokja rất nhiều, nhờ có Kim Dokja nên cô mới sống sót được đến giờ.
Cô hiểu, hiểu hết, nhưng vẫn không muốn thừa nhận.
Cô nhất định phải giữ mặt mũi đến cùng, phải bằng mọi giá tiếp tục sống sót, thanh toán sòng phẳng với chú ấy.
Để cho chú ấy biết, cô cũng là một người hữu dụng/
Nhưng giờ Lee Jihye đã vĩnh viễn mất đi cơ hội để nói điều đó.
[Thời gian còn lại của “Kết giới Ma thuật Cổ đại” là 1 phút.]
Lee Jihye sực tỉnh, kết giới xung quanh cô đang lung lay. Nhìn thấy con ác quỷ ngoác miệng cười sung sướng, Lee Jihye biết đã đến lúc rồi.
“Yoosung, em cõng Gilyoung được không? Khi nào chị ra hiệu thì hãy cõng nó chạy ngay.”
“Gì cơ ạ?”
“Nghe lời chị đi.”
Với một kẻ đã giết bạn của mình để sống sót, thì việc hy sinh bản thân để cứu người khác nghe thật là vô lý.
Nhưng Lee Jihye vẫn muốn làm như thế.
Bởi vì đây là điều cô học được từ một người đã khuất.
“Mau! Chạy đi cầu cứu người khác! Chị mày không chống đỡ được lâu đâu!”
“... Em biết rồi, ráng thêm một chút nha chị ơi!”
Sợ là không tìm được ai mất.
Nhưng không nói thế thì tụi nhỏ đâu có chịu đi.
Ngay khi màn chắn biến mất, Lee Jihye lao về phía trước. Con ác quỷ cũng bị hành động của cô làm cho giật mình, nhưng cũng chỉ đến thế mà thôi. Nó lập tức chỉ huy lũ quỷ tay sai bao vây cô. Chẳng mấy chốc, đùi và hai cánh tay Lee Jihye đã mau me be bét.
Con quỷ ngạc nhiên nhảy dựng lên một chút nhưng cũng chỉ có vậy. Ngay lập tức cả bầy quỷ bao vây quanh cô và tấn công. Máu trào ra từ đùi và cánh tay cô.
Chát! Chát!
Gần đây mà có cái hồ thì tốt.
Mà không, nếu liên lạc với tinh tọa bảo trợ thì tốt, bặt vô âm tín mấy hôm nay rồi.
“... Tôi không muốn chết.”
Dù Lee Jihye dốc toàn lực sử dụng [Kiếm đạo] thì đường kiếm cuối cùng vẫn bị chặn lại.
Nụ cười của con quỷ càng dữ tợn hơn bao giờ hết.
Đầu cô bị đập mạnh từ phía sau, tầm nhìn lập tức nhòe đi.
“Tôi vẫn muốn sống.”
Cảnh này quen thuộc biết mấy, hình như đã từng xảy ra chuyện tương tự thì phải.
Lúc ấy mọi chuyện diễn ra thế nào nhỉ?
Uỳnh uỳnh uỳnh!
Đúng lúc ấy thì ánh sáng như thác nước đổ xuôi xuống trước mắt Lee Jihye, thân thể những [Kẻ theo dõi của Bóng đêm] bị ánh sáng bổ làm đôi.
Tựa như một đấng cứu thế xuất hiện, biển khơi liền tách ra làm hai vậy đó.
Lee Jihye mê muội nhìn cảnh tượng trước mắt. Tử tước Ác quỷ Noslocke vừa hoảng hốt quay đầu lại thì một dòng điện mãnh liệt đã bắn nổ tung đầu nó. Có một người đàn ông xuất hiện giữa luồng ánh sáng do hồ quang điện tạo ra.
A… a!
Lee Jihye lắp bắp, chẳng thể thốt nên lời.
Đó là người mà Lee Jihye không tài nào nhớ nổi mặt mũi ra làm sao. Người ấy dường như đang nói gì đó, nhưng Lee Jihye không tài nào nghe được. Và ngay sau đó, màn sương bao phủ khuôn mặt của người đó cũng biến mất.
Người đó xé xác lũ quỷ một cách đầy phẫn nộ, trông người đó còn giống ác quỷ hơn cả chúng.
Sao vậy nhỉ? Chẳng hiểu nữa.
Cô chỉ chắc chắn một điều là…
Lúc này, cô đã nhìn rõ ‘khuôn mặt’ người đó.
…Thì ra chú trông như thế này sao?
[Tinh tọa chưa có tên đang nhìn bạn.]
Nghe được thông báo đó, Lee Jihye khẽ cười rồi ngã sấp xuống.