Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

tập 28: sự hy sinh tối thượng (2).

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Vim | Biên tập: Bút Lông, Lily

Vô số quái thú ùa ra từ phía ngoại ô Seoul, hình như ở phía đó có một cái cổng dịch chuyển. Cấp bậc của lũ quái thú này sẽ tăng dần sau mỗi 4 tiếng đồng hồ. Nghĩa là, chúng tôi chỉ có tối đa 8 tiếng để hành động.

Tôi phải dụ được Nirvana đến gặp Yoo Junghyuk.

“Tôi nghĩ là tôi làm được.”

Tôi đi ra một khu vực riêng tư hơn và gọi Bihyung bằng kênh liên lạc dokkaebi. Nhưng kẻ trả lời tôi lại là Younggi.

[Xin lỗi, Bihyung đang bận một chút.]

Cái thằng Bihyung này nữa, sắp được thăng chức phát là chả thấy mặt mũi đâu luôn? Chắc nó quên luôn là nhờ công ai mà nó mới được như bây giờ rồi. Tôi mất công giúp đỡ nó mà giờ đến cả gọi cũng không trả lời nữa.

―Kịch bản mới này có các hộp vật phẩm ngẫu nhiên không?

[Có. Vừa mới ra đấy.]

―Cho ta mua 10 hộp.

Younggi bỗng do dự.

[Tỉ lệ ra được đồ ngon của mấy cái hộp đó thấp lắm đấy… Ngươi thật sự muốn mua chứ?]

―Không sao, cứ bán cho ta đi.

Cái tên dokkaebi này lo lắng cái gì vậy? Cứ thế này liệu nó có tồn tại nổi không trời?

[Bạn đã mua 10 “Hộp vật phẩm ngẫu nhiên đặc biệt của Kịch bản chính #8”!]

[Bạn đã sử dụng 30,000 xu.]

―Ngươi có thể đi được rồi.

[Ok. Chúc ngươi sẽ có được một câu chuyện tuyệt vời.]

Giọng Younggi biến mất, và mười chiếc hộp lấp lánh sắc màu hiện ra. Mỗi hộp có hình một dấu hỏi lớn. Lee Gilyoung đứng cạnh hỏi tôi.

“Anh à, có phải này là mấy cái hộp hay thấy trong game không? Nếu mở ra, mình sẽ nhận được vật phẩm nào đó…”

Bọn trẻ con nhạy với mấy cái này thật.

“Đúng rồi đấy.”

[Hộp vật phẩm ngẫu nhiên].

Một vật phẩm “đỏ đen” có khả năng rớt ra vũ khí cấp SSS hoặc kỹ năng cấp SSS với xác suất cực thấp. Đây là thứ bọn dokkaebi nghĩ ra để dụ các tinh tọa tham lam mù quáng.

Vậy tại sao tôi lại mua nó?

[Tinh tọa "Hải quân chiến thần" cảm thấy thất vọng về bạn.]

[Tinh tọa "Hải quân chiến thần" nói rằng thanh liêm chính là bí quyết cho một cuộc sống trường thọ.]

[Tinh tọa "Thủ lĩnh của nghĩa quân trọc đầu" khuyên bạn phải cảnh giác với sự xa xỉ.]

[Tinh tọa "Mị Cẩm Chi Tôn" muốn bạn đóng góp tiền nếu như bạn có nhiều đến thế.]

Min Jiwon đỏ mặt trước tin nhắn từ tinh tọa của cô ấy.

“T-Tôi xin lỗi. Nhà bảo trợ của tôi…”

“Không sao đâu. Mấy cái hộp này quả thật là không đáng so với cái giá của nó mà. Thôi, tất cả lại đây đi đã. Tôi tặng cho mỗi người một hộp để lấy lại tinh thần này.”

“Anh tặng cho tôi á? Miễn phí luôn?”

“Đúng thế. Mọi người hãy giữ bất cứ vật phẩm chính nào xuất hiện. Còn các vật phẩm phụ khác, mọi người có thể đưa tôi được không?”

Ban đầu tôi định mở hộp và bán các vật phẩm đi lấy tiền. Nhưng dù gì đây cũng là những người rất thân thiết với tôi. Nếu họ mạnh lên, thì tôi cũng đỡ được phần nhiều. Cho nên mua mấy cái hộp này cũng không phải là phí tiền.

Lee Jihye có vẻ thích thú với việc được nhận quà miễn phí nên cô nhóc nhanh nhảu chộp lấy một hộp đầu tiên.

“Quào, ông chú bủn xỉn của tôi đi đâu mất rồi… Thôi thì cảm ơn chú nhé!”

Gong Pildu và Lee Gilyoung lần lượt mỗi người lấy một hộp.

“Anh à, liệu mình có trúng được vật phẩm cấp SSS không nhỉ?”

“Xác suất ra được cái đấy nhỏ hơn 0,00001%, nên khó lắm.”

“...Thật á?”

“Cái SSS đấy khéo chỉ là để lừa người mua thôi. Anh cũng đang lo bị lừa đây.”

Yoo Junghyuk nhìn tôi chăm chú. “Kim Dokja, chẳng lẽ anh định dùng vật phẩm trong hộp để xử tên Nirvana kia?”

“Kiểu kiểu vậy. Có chuyện gì à?”

“... Một kế hoạch thảm hại.”

Nói vậy nhưng Yoo Junghyuk vẫn nhận lấy một hộp, cái thằng cha này đúng là…

Shin Yoosung là người ra nhận hộp cuối cùng.

“Chú sẽ cho con 2 hộp nhé.”

Shin Yoosung mở tròn mắt ngạc nhiên. “...Thật ạ?”

“Đúng vậy.”

Shin Yoosung ngập ngừng hồi lâu. Biểu cảm của cô bé hơi khác thường, nhìn kỹ lại, tôi thấy mắt cô bé ươn ướt.

“Con xứng đáng sao…”

Tôi chợt nhớ lại quá khứ của cô bé. Có lẽ, đây là món quà đầu tiên cô bé được tặng kể từ khi sinh ra. Có khá nhiều nhân vật khác cũng có cùng bối cảnh quá khứ giống cô bé trong “Bí kíp sinh tồn”, có lẽ là để tiện cho việc phát triển cái bộ truyện chết tiệt này. Và giờ thì sự tiện lợi cho một ai đó lại trở thành nỗi bất hạnh thực sự của một người khác.

Shin Yoosung lấy tay quệt nước mắt.

“Lấy đi con. Con là hóa thân của chú mà. Con hoàn toàn xứng đáng.”

Nhìn Shin Yoosung hai mắt đỏ hoe, tôi lại ước gì mình có thể chăm sóc được cho cô bé. Do tôi - nhà bảo trợ của cô bé - vẫn chưa nhận được tư cách của một “tinh tọa”, nên tới tận giờ, Shin Yoosung vẫn chưa có “tinh ấn” của riêng mình.

Nhận nuôi cô bé có thật là quyết định đúng đắn không? Biết đâu tôi sẽ chỉ mang tới cho con bé những bất hạnh? Tôi cũng không biết nữa. Nhưng dù chuyện gì xảy ra, tôi đều sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ đứa trẻ này.

“Giờ mình cùng mở hộp ra nhé. Mong mọi người sẽ vui lên chút.”

Mọi người gật đầu và bắt đầu mở hộp.

[Hộp vật phẩm ngẫu nhiên đặc biệt của Kịch bản chính #8 đã được sử dụng!]

[Bạn nhận được 2 “Linh khí của rừng Ellain”.]

[Bạn nhận được 1 “Đôi ủng tốt” (E).]

[Nhận được một số vật phẩm tiêu hao khác.]

...Thế đấy. Thứ tôi nhận được chỉ là một món vật phẩm hạng E và mấy cái vật phẩm tiêu hao. Những người khác cũng vậy. Tôi cũng đoán trước được rồi, dù sao thì mấy cái hộp này…

[Xin chúc mừng! Có người đã trúng được xác suất 0,00001%!]

Một tràng pháo hoa nổ vang ăn mừng. Tôi quay đầu nhìn và thấy Shin Yoosung mang vẻ mặt bối rối cực độ.

...Không đời nào. Thật luôn?

“Chú ơi?”

Trên tay Shin Yoosung là một thứ quả gì đó nho nhỏ, phát sáng rực rỡ. Tôi nhìn kĩ hơn và nhận ra ngay món vật phẩm đó là gì.

U là trời, không thể tin được. Hóa thân của tôi sao lại có thể may mắn tới vậy?

Ngay cả Yoo Junghyuk cũng ngạc nhiên, “Nhóc nhận được vật phẩm tốt đấy.”

Vật phẩm hạng SSS, [Quả của Quái thú Cổ đại].

Trong số các vật phẩm hạng SSS với xác suất 0,00001%, [Quả của Quái thú cổ đại] là thứ có xác suất thấp nhất. Tuy đây là vật phẩm tiêu hao, nhưng nếu được sử dụng đúng cách, giá trị của nó có thể cao còn hơn cả hạng SSS.

“Nếu con cho một con quái vật ăn quả này, con sẽ thuần hóa được nó. Chúc mừng con nhé. Hãy để dành đến đúng thời điểm.”

Với một Shin Yoosung biết dùng [Thuần hóa] thì đây là vật phẩm quá đỗi thích hợp. Nếu cô bé có thể dùng thứ quả này để thuần hóa một con quái cấp 1 hoặc mạnh hơn, Shin Yoosung này thậm chí có thể mạnh hơn cả Shin Yoosung ở vòng hồi quy thứ 41.

“Nhưng chú ơi, quả này chỉ dùng được cho chủng quái thú thôi ạ…?”

“Hình như thế. Sao vậy con?”

“...Không có gì đâu ạ.”

Shin Yoosung đỏ mặt và quay đi chỗ khác.

Lee Gilyoung thèm chảy cả nước dãi, chạy đến vòi vĩnh cô bé.

“Ê, đổi cho anh đi. Anh cho em con Titano nhé?”

“Em ghét côn trùng lắm.”

Lee Jihye cũng có vẻ ghen tị.

“Ông chú à, sao tự dưng ông lại bày ra trò này vậy? Có thật là ông muốn tụi tôi vui lên không thế?”

“Dĩ nhiên là không rồi. Đưa các vật phẩm tiêu hao đây cho anh.”

Ngay từ đầu, thứ tôi muốn lấy là các vật phẩm tiêu hao, không phải các vật phẩm chính.

[Bạn đã nhận được Loa (dùng cho Kênh của vòm) x4!]

[Bạn đã nhận được Loa (dùng cho Kênh chung) x4!]

[Bạn đã nhận được Loa (dùng cho khu vực) x2!]

Yoo Junghyuk nheo mắt, “Thì ra đây là việc anh định làm.”

[Loa]. Thứ vật phẩm tiêu hao khá hữu dụng khi muốn gửi một thông báo đến cho một kênh hoặc vùng cụ thể.

“Nhưng y sẽ không bị dụ ra chỉ bằng một vài lời đâu.”

“Ta nói gì để dụ y mới là quan trọng.”

Tôi sử dụng một cái [Loa]. Bắt đầu nào. Tôi sẽ kể một câu chuyện để thu hút sự chú ý của

Nirvana.

*

Lúc này, Nirvana đang ở trong ngôi chùa tạm thời của Cứu Thế Giáo. Bức tượng Quan Thế Âm Bồ tát mang theo vẻ mặt vô cảm nhìn xuống Nirvana. Hai mắt y khẽ nhắm lại.

Đừng bám víu lấy quá khứ, đừng đổ lỗi cho tương lai.

Quá khứ đã đi qua, tương lai vẫn chưa đến.

Nirvana niệm lấy từng câu từng chữ, nhưng những giáo lý ấy lại không phát ra thành tiếng.

Trán y ướt đẫm mồ hôi. Những tia điện chớp giật xuất hiện quanh khắp thân y, mắt y trở nên trắng dã và một thông báo xuất hiện.

[Một kỹ năng mới đã được kế thừa thành công!]

Nirvana mở mắt.

“...Không ổn chút nào.”

Tinh ấn “Kế thừa” của y tiêu tốn rất nhiều độ hợp lý. Vậy nên, y chỉ có thể dùng những “câu chuyện” mà y đã thu thập được trong suốt những kiếp luân hồi của mình để hợp lý hóa tinh ấn này.

“Ta đã mất quá nhiều “câu chuyện”.”

Tuy vẫn còn chút tiếc nuối với những kỷ niệm vừa bị xóa, nhưng y nhanh chóng lấy lại bình tĩnh. Để sống trọn vẹn ở hiện tại, có những thứ cần phải được buông bỏ.

Nirvana đứng dậy và tiến sâu vào trong ngôi chùa. Y bước xuống tầng hầm, đi đến một hành lang nhỏ, nơi ánh lửa lập lòe hắt ra từ một căn phòng. Trong phòng là một chiếc bàn kiểu cổ và một chiếc giường đôi. Căn phòng được trang trí rất ấm cúng, khác hẳn với không khí u ám của căn hầm.

“Ta để các ngươi đợi lâu rồi. Ta bắt đầu luôn chứ?”

Ngồi bên chiếc bàn giữa phòng là hai người phụ nữ. Đó là Lưu Lãng Vương Lee Sookyung, và Yoo Sangah. Lee Sookyung nhìn đôi mắt đờ đẫn của Yoo Sangah và hỏi.

“Bao giờ ngươi mới gỡ kỹ năng ra khỏi cô bé này?”

[Xâm nhập Tâm trí].

Đã vài tuần rồi nhưng Yoo Sangah vẫn kiên quyết kháng cự.

Nirvana bật cười, “Ta sẽ không gỡ đâu. Ngươi phải tự tìm cách thôi.”

Nirvana cảm thấy thật thú vị.

“Thật ngu ngốc. Tất cả những gì cô ta phải làm là tuyên bố mình sẽ sống ở hiện tại, vậy mà cô ta vẫn chống đối.”

“Với những người có tuổi thọ ngắn ngủi như chúng ta, thì quá khứ rất đáng quý.”

“Chính vì ngắn ngủi nên ta mới phải trân trọng hiện tại. Các ngươi được chết, mà lại không biết trân trọng giá trị của cái chết.”

“Đừng tùy tiện đánh giá "hiện tại" của người khác. Cô bé này đã sống trong "hiện tại" đủ rồi. Kẻ không biết quý trọng “hiện tại” phải là một kẻ đã sống hết lần này đến lần khác như ngươi mới đúng.”

“Đừng có quên ta để cho ngươi sống tới giờ chỉ vì “câu chuyện” của ngươi có ích thôi đấy.”

Mặc cho lời đe dọa, gương mặt Lee Sookyung vẫn bình thản, hệt như nàng Scheherazade[note49738] trong Nghìn lẻ một đêm vậy.

Nirvana chậm rãi kéo ghế ngồi xuống trước mặt bà.

“Hãy cho ta biết một vài thông tin.”

“Ngươi muốn hỏi gì?”

“Về hóa thân "Kim Dokja."”

Nụ cười của Lee Sookyung đột nhiên đông cứng lại.

“Ta không biết hóa thân đó.”

“Đừng giả vờ nữa. Ta biết đấy là con trai ngươi rồi. Tên "trung lập" đã kể cho ta.”

“...Ta và thằng bé xa nhau từ khi nó còn nhỏ. Ta không biết nó đang sống như thế nào nữa.”

“Ta có thể nhìn vào tâm trí ngươi.”

Sau lưng Nirvana, bánh xe Pháp Luân[note49739] phát sáng bắt đầu quay. Hàng ngàn bàn tay của Quan Thế Âm[note49740] vươn ra từ bánh xe Pháp Luân. Một bàn tay khổng lồ che trên đầu Lee Sookyung. Bà lườm nó một cách khó chịu.

“Hãy mở ký ức của mình ra, nếu không cô gái bên cạnh ngươi sẽ chết.”

“Đúng là ấu trĩ.”

“Ấy thế mà ngươi vẫn phải khuất phục trước những lời đe dọa ấu trĩ này. Con người là thế."

Lee Sookyung nhìn đôi mắt trống rỗng của Yoo Sangah rồi thở dài.

“...Làm những gì ngươi muốn đi.”

[Kỹ năng đặc biệt "Nhân Duyên Sinh Khởi[note49741]" (Cấp 6) đã được kích hoạt.]

Bàn tay Quan Thế Âm thọc xuyên vào đầu Lee Sookyung. Các câu chuyện của bà tràn ra và bắt đầu cuộn lấy những câu chuyện của Nirvana. Có cảm giác như cả hai người đã hòa

làm một. Nirvana rùng mình trước những xúc cảm mới lạ này. Y nhai, nếm, cắn, thưởng thức từng giây phút của những câu chuyện kia. Y thực sự đã trở thành một kẻ sành ăn của Tinh Hà.

“Thật tuyệt vời. Làm thế nào một con người như ngươi lại có những thông tin về tương lai đã bị kiểm duyệt chứ?”

Lee Sookyung cố gắng bảo vệ ký ức của mình một cách tuyệt vọng, nhưng những mảnh thông tin về tương lai mà bà đã nghe được từ Kim Dokja vẫn từ từ chảy vào tay Nirvana.

“Thật thú vị. Thì ra đây là Kim Dokja.”

“...”

“Ngươi không xứng đáng là một người mẹ. Ngươi đã nói dối con mình. Ngươi lừa con mình chỉ vì sự độc đoán của bản thân.”

Nỗi tức giận hiện rõ trên khuôn mặt Lee Sookyung.

“Ngươi sẽ không bao giờ đánh bại được thằng bé.”

“Ta phải thừa nhận rằng hắn đúng là một hóa thân thú vị.”

Đó là hóa thân đã khiến y buộc phải sử dụng đến [Kế thừa]. Nhưng suy cho cùng thì hắn cũng chỉ là con người.

Ngay lúc đó, một thông báo hiện ra.

【Yêu cầu được thách đấu với Cứu Thế Giáo Chủ "Nirvana Mobius".】

Nirvana nhìn lên với vẻ ngạc nhiên. Loa của Kim Dokja.

Như thể đã chờ đợi điều này từ lâu, Lee Sookyung nói.

“Thằng bé rất mạnh và khôn ngoan. Nó biết nó muốn gì và nó có thể làm được gì.”

【Trận đấu sẽ diễn ra vào lúc 2 giờ chiều nay tại Gwanghwamun. Người thách đấu là Yoo Junghyuk. Hai người gần với danh hiệu "hóa thân mạnh nhất" sẽ chiến đấu để chọn ra kẻ mạnh nhất. Nếu ngươi thực sự sống trong "hiện tại" thì đừng lờ đi lời thách đấu này.】

Không thể tin được là hắn dám dùng hai chữ “hiện tại” để làm mồi nhử. Như thế, nếu y là một vị “Cứu Thế Giáo Chủ thực sự, thì y sẽ không thể từ chối cuộc đối đầu được. Không những vậy, việc dùng loa cũng rất khôn ngoan. Nếu y không nhận lời thách đấu, toàn bộ Cứu Thế Giáo và tất cả những hóa thân khác trong vòm Seoul sẽ biết đến và gièm pha y. Nhưng nếu đi, y sẽ chui thẳng vào bẫy của Kim Dokja.

Nirvana cười lớn.

“Lời khiêu khích thông minh đấy. Nhưng vậy thì sao nào? Mục đích của ta không phải là “hoàn thành kịch bản”. Mục đích của ta là trở nên vĩ đại…”

【Tất nhiên, để trở nên vĩ đại thì ngươi không cần thiết phải chấp nhận lời thách đấu. Tuy nhiên…】

Nirvana cứng người trước lời nói của Kim Dokja.

【Nếu ngươi đến, ta sẽ cho ngươi một cơ hội để "hòa làm một" với Yoo Junghyuk.】

Phựt!

Nirvana bị sốc đến mức y suýt buông bỏ cả [Nhân Duyên Sinh Khởi] khỏi Lee Sookyung. Y run lên, cắn môi vì ngạc nhiên, giận dữ, và cả một nỗi hổ thẹn khó nói.

Lee Sookyung cảm nhận được ham muốn tột độ của y qua kết nối giữa hai người. Y khao khát một câu chuyện hùng tráng, khao khát được hòa nhập với một thực thể vĩ đại.

Lee Sookyung bật cười trước ham muốn đó.

“Ta đã nói ngươi sẽ thua mà.”

*

【Ta chấp thuận.】

Nirvana nhanh chóng trả lời.

Tất cả mọi người trong nhóm đều ngẩn ra trước dòng thông báo ấy, tựa như họ không thể tin được rằng cách làm của tôi thực sự có hiệu quả.

Tôi đứng dậy, hơi chóng mặt.

“Anh Dokja, anh có sao không…?”

Min Ji-won lo lắng nhìn vết bầm tím trên mắt trái của tôi. Đó là cách Yoo Junghyuk trả đũa khi tôi dám dùng tên hắn như thế.

Tôi dụi mắt hỏi, “Tên đáng ghét đó đi rồi à?”

Cú đấm của hắn khiến tôi mất đi ý thức một lúc luôn. Đúng là cái đồ đầu óc ngu si tứ chi phát triển.

“Anh ta rời đi ngay khi có câu trả lời.”

“Vậy ta cũng đi thôi.”

Lee Gilyoung có vẻ hăng hái hơn mọi khi.

“Anh Dokja à, thật vui vì lần này tất cả chúng ta có thể chiến đấu cùng nhau.”

“Ừ.”

Tôi vẫn không thể vui được. Nirvana chắc chắn đã kế thừa được một kỹ năng mới, nên mọi thứ sẽ khó khăn hơn trước rất nhiều. Nhưng tất nhiên, Yoo Junghyuk cũng sẽ chuẩn bị rất kỹ càng, nên không thể đoán trước thắng thua.

Thực ra, tôi không quá quan tâm đến trận đấu của họ.

Cái làm tôi lo lắng là thông báo hiện lên trong đầu tôi lúc nãy.

[Bạn đang là hóa thân mạnh nhất của Seoul.]

....Tôi phải làm gì bây giờ?

Truyện Chữ Hay