Góc nhìn của Độc giả Toàn tri

tập 28: sự hy sinh tối thượng (3).

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Dịch: Vim | Biên tập: Luna, Bút Lông

Nhóm chúng tôi đến Gwanghwamun sớm hơn giờ hẹn 30 phút. Trong lúc đó, một thông báo cứ không ngừng hiện lên trong đầu tôi.

[Bạn đang là hóa thân mạnh nhất Seoul.]

Biết rồi biết rồi, đừng nói nữa.

Thú thực thì, mỗi lần nghe thông báo ấy tôi lại thấy sượng trân. Tôi có dốc toàn lực cũng chưa chắc đã đánh bại được Yoo Junghyuk, lần trước thắng suýt soát Nirvana cũng là do tôi lợi dụng Bức Tường Thứ Tư để khắc chế kỹ năng của gã. Rồi tôi “mạnh nhất” lúc nào không biết luôn đấy?

Tuy nhiên, “Bí kíp sinh tồn” có đề cập đến một câu như sau ở vòng hồi quy thứ 51.

「Ở “Tinh Hà”, tiêu chuẩn để đánh giá một kẻ mạnh hay yếu không phải là sức chiến đấu hay kỹ năng, mà là “câu chuyện” của kẻ đó.」

Trước đó Nirvana cũng có nói điều tương tự, rằng việc mạnh hay yếu được quyết định bởi những câu chuyện.

“Anh Dokja!”

Ở đằng xa, Lee Hyunsung và Jung Heewon đang vịn vai nhau tiến lại gần.

Có lẽ việc cùng chung hoạn nạn đã giúp họ trở nên thân thiết với nhau hơn. Jung Heewon phất tay về phía tôi.

“Tôi nghe thấy lời tuyên chiến của anh rồi. Nói hay lắm.”

“Hai người có ổn không?”

“Tôi ổn. Anh Lee Hyunsung bị thương một chút nhưng…”

“Tôi không làm sao hết!”

“Thôi đừng có gồng nữa cha nội.”

Nghe Jung Heewon nói vậy, Lee Hyunsung đấm đấm ngực để chứng tỏ mình vẫn ngon lành. Tuy động tác này của anh ta có phần khoa trương, nhưng trông cũng không giống như là đang giả bộ.

Lee Hyunsung đang dần kế thừa giai thoại của tinh tọa “Cương Thiết Đại Sư” và ngày càng mạnh hơn. Có lẽ hiện giờ anh ta đã trở thành một trong số 5 hóa thân mạnh nhất của Vòm Seoul rồi cũng nên.

Việc thực lực của Lee Hyunsung tăng lên nhờ kế thừa giai thoại chính là minh chứng trực quan nhất cho câu “Sức mạnh nằm ở những câu chuyện.”

Ở thế giới này, “sức mạnh” đến từ “cấp bậc” của câu chuyện.

Như vậy thì, có lẽ nguyên nhân khiến tôi trở thành “hóa thân mạnh nhất” chính là nhờ tôi đã tích lũy được những câu chuyện không tưởng ở kiếp này. Tất nhiên, những câu chuyện của Yoo Junghyuk và Nirvana cũng hết sức đáng gờm, chỉ là những câu chuyện đó của họ đều là ở kiếp trước.

Gwanghwamun dần hiện ra trước mắt chúng tôi.

Tôi nhìn đồng hồ. 3 tiếng 40 phút đã trôi qua kể từ làn sóng quái thú trước. Mỗi đợt sóng quái thú xuất hiện cách nhau 4 tiếng, vậy là đợt tiếp theo đang chuẩn bị đến.

“Đám quái thú cấp 5 sắp xuất hiện rồi. Những hóa thân khác liệu có chống cự được không?”

“Họ sẽ ổn thôi.”

Thấy tôi quan sát xung quanh, Jung Heewon và cả nhóm cũng nhìn theo. So với 10 phút trước thì số lượng người tập trung ở quanh đây đã nhiều hơn hẳn, thậm chí còn càng lúc càng đông hơn.

“Đây là…”

Bấy giờ Jung Heewon mới nhận thức được chuyện gì đang diễn ra. Tiếng hô hào vang lên khắp nơi, gần như tất cả mọi người trong Vòm Seoul đều đổ đến Gwanghwamun.

“Đả đảo Cứu Thế Giáo Chủ!”

“Giết chết hắn là cách duy nhất để thông qua kịch bản này!”

Mọi người cầm vũ khí, đồng loạt hô khẩu hiệu. Không ai hô hào gì về tự do hay bình đẳng. Loài người hiện giờ không thể mơ tưởng đến những thứ viển vông ấy nữa. Họ chỉ cần sống sót.

“Hãy nghe theo Bá Vương!”

“Đả đảo Cứu Thế Giáo!”

Lee Hyunsung nhìn cảnh tượng trước mắt với vẻ mặt bối rối.

“Anh Dokja biết chuyện này sẽ xảy ra đúng không?”

“Tôi cũng đoán là sẽ như vậy.”

Dù có bao nhiêu hóa thân mới đi chăng nữa, dù Cứu Thế Giáo có ảnh hưởng lớn như thế nào đi chăng nữa, thì hầu hết dân số của Vòm Seoul hiện tại cũng là các “hóa thân kỳ cựu”.

Họ chỉ cần một vị lãnh tụ trung tâm có thể thống nhất lãnh đạo các phe phái mà thôi.

Nhìn đám người ùn ùn kéo đến, Gong Pildu thở dài.

“...Hàn Quốc diệt vong thật rồi ư. Chết tiệt thật, thế chẳng phải mấy thằng cha đại biểu quốc hội còn nợ đất của ông đây chết hết rồi sao?”

“Giờ này rồi mà ông chú còn nghĩ đến chuyện đó được à?” Lee Jihye tặc lưỡi.

Gong Pildu bĩu môi.

“Chúng ta không cứu Yoo Sangah sao? Nghe nói cô ấy bị Cứu Thế Giáo Chủ bắt?”

“Cứu chứ, nhưng chưa phải bây giờ.”

Không có gì mà phải vội, Nirvana đời nào dám động đến hóa thân của Tinh vân Olympus, trừ phi y muốn gây ra chiến tranh giữa các Tinh vân.

Giữa lúc khu vực Gwanghwamun trở nên náo nhiệt hơn bởi đám đông các hóa thân thì một thông báo xuất hiện.

+

Hóa thân xếp hạng thứ 9 của Vòm Seoul là “Cậu Bé Côn Trùng Lee Gilyoung”.

+

Mắt Lee Gilyoung sáng lên.

“Anh ơi, em đứng thứ 9 kìa!”

“...Vớ vẩn. Mình mà yếu hơn thằng nhóc đấy á.”

“Yên lặng nào mọi người. Chuẩn bị sẵn sàng thôi.”

Cả đội gật đầu. Gợi ý thứ 2 được tiết lộ có nghĩa là làn sóng quái thú tiếp theo sắp bắt đầu.

Một tiếng gầm lớn vang lên từ phía ngoại ô Seoul, theo sau đó là vô số những tiếng tru tréo đáng sợ của lũ quái thú.

Từ cấp 5 trở đi, đôi khi có thể xuất hiện những con quái có sức tàn phá ngang với những “tiểu tai ương”. Những hóa thân bình thường khó có thể chống cự lại trước những con quái thú như thế. May mắn là tất cả hóa thân của Vòm Seoul đều đang tập trung ở Gwanghwamun, nên ít nhất vẫn còn có hy vọng cầm cự. Khu vực cần bảo vệ càng hẹp thì các hóa thân phòng ngự càng dễ dàng.

“Chúng ta phải giải quyết xong làn sóng quái thú này trong vòng 4 tiếng đồng hồ. Sau 4 tiếng nữa, lũ quái thú cấp 4 sẽ xuất hiện. Đến lúc đấy thì game over.”

Mọi người đều gật gù tán đồng. Riêng lũ “tiểu tai ương” này đã đủ đáng sợ rồi, chẳng ai muốn chiêm ngưỡng uy lực của những con quái cấp cao hơn đâu.

Tôi nhờ Gong Pildu và Lee Hyunsung dẫn đầu các hóa thân dàn trận thành một vòng tròn phòng thủ.

“Cứ để đó cho tôi.”

“Hừ, sau kịch bản này, Gwanghwamun sẽ thành đất của tao.”

Tôi cười khổ. “Của ông tất.”

Đằng nào thì sau kịch bản này, mấy cái khu đất vàng của Seoul mà Gong Pildu tha thiết cũng sẽ chẳng còn tồn tại nữa.

Tôi dẫn những người còn lại trong nhóm tiến vào trung tâm Gwanghwamun.

Ở đó, một sân mái vòm mới được dựng lên. Khu vực Gwanghwamun không hề có sân vận động hay bất cứ công trình nào có mái vòm. Đây là công trình mà Cứu Thế Giáo mới xây dựng.

Chúng tôi không nhìn được vào bên trong mái vòm mờ đục, nhưng có thể thấy trên đỉnh mái vòm có một con rối đang diễn thuyết.

―Hỡi các hóa thân, kẻ thù thật sự của chúng ta là ai? Tại sao chúng ta lại chĩa vũ khí vào nhau?

Jung Heewon nhăn mặt trước giọng nói ấy.

“...Thì ra là Trung Lập Vương.”

Jeon Ildo, “Trung Lập Vương”, đang sử dụng “Khuếch đại giọng nói” giống như bọn dokkaebi thường làm.

―Tôi thấu hiểu cảm giác của mọi người lúc này. Nhưng dù là thành viên Cứu Thế Giáo hay phe phái nào đi chăng nữa, chúng ta đều là bên yếu thế. Chúng ta đều là nạn nhân trong kịch bản này. Thực ra mọi người đều hiểu rằng đấu đá lẫn nhau chẳng có ích gì cho chúng ta cả! Bởi vì đó chính là thứ bọn dokkaebi muốn!

“Im đi! Chính Cứu Thế Giáo Chủ mới là kẻ gây hấn trước!”

“Đúng thế! Giết hết bọn chúng đi!”

Jeon Ildo cười nhẹ.

―Mọi người đều biết lũ quái thú đang đến đây đúng không? Nếu chúng ta quay lưng lại với nhau, Seoul sẽ thất thủ.

“Vậy ngươi muốn thế nào?”

―Chúng ta chỉ cần hi sinh “hóa thân mạnh nhất” là tất cả mọi người đều có thể sống sót, không phải sao?

Mái vòm dần trở nên trong suốt, để lộ ra cảnh tượng bên trong.

Đứng giữa sân khấu là hai người, ánh đèn sân khấu lộng lẫy chiếu vào họ.

―Hai người hùng đã lộ diện giữa những hóa thân Vòm Seoul! Xin giới thiệu hai ứng cử viên cho vị trí “hóa thân mạnh nhất”!

Những thành viên Cứu Thế Giáo xung quanh vỗ tay nhiệt liệt.

“Yoo Junghyuk! Yoo Junghyuk!”

“Nirvana! Nirvana!”

Các hóa thân ngơ ngác trước sự thay đổi đột ngột của bầu không khí.

“Chuyện gì vậy?”

“Hai người họ đã đánh nhau rồi sao?”

Tôi biết bọn họ đang nghĩ gì.

「Như thế này chẳng phải mình sẽ thông qua kịch bản sao?」

「Bất kể là Bá Vương hay Nirvana, nếu hai người bọn họ đánh nhau lưỡng bại câu thương rồi chết cả đôi thì chúng ta khỏe rồi?」

Con người luôn hèn nhát vậy đấy.

Và Nirvana hiểu rất rõ thời điểm con người bộc lộ mặt đớn hèn nhất của mình là khi nào. Đó là khi họ bắt đầu nhen nhóm hi vọng về những viễn cảnh tương lai. Nhiều người đã bị thuyết phục, mất hết ý chí chiến đấu và tuyệt vọng chạy trốn, tìm cách sống sót.

Tôi đến gần, chạm vào mái vòm.

Xẹt xẹt xẹt!

[Nhân vật ‘Jeon Ildo’ đang sử dụng tinh ấn ‘Trận đấu công bằng’ cấp 3.]

[Trừ những người đang tiến hành quyết đấu, bất kỳ hóa thân nào khác đều không được phép tiến vào sân.]

...Không ngờ tên đó lại sử dụng tinh ấn của “Quang Hải Quân” ngay lúc này. Thế này thì ngoài hai đương sự là Yoo Junghyuk và Nirvana, không ai có thể trực tiếp can thiệp vào trận chiến.

Tôi gọi Jung Heewon và Lee Jihye, “Giết Jeon Ildo đi!”

Ngay lúc ấy, một tiếng nổ lớn vang lên trong mái vòm.

Ầm ầm ầm!

Trận đấu chính thức bắt đầu.

Có vẻ lũ dokkaebi đã đánh hơi thấy mùi ngon, một màn hình lớn hiện ra phía trên mái vòm.

[Có trò vui để xem rồi đây. Trận chiến có vẻ sẽ rất là gay cấn đấy, ta đã chuẩn bị sẵn sàng để mọi người cùng theo dõi rồi.]

Hiện lên trên màn hình là Yoo Junghyuk tay vung song kiếm đang lao thẳng vào luồng ma lực trắng của Nirvana.

Chát chát chát!

[Phá Thiên Kiếm Đạo] của Yoo Junghyuk dấy lên một cơn lốc xé toạc không trung, [Mạn đà la] của Nirvana lại quỷ quyệt lợi dụng khe hở giữa cơn lốc và xuyên thẳng qua như một mũi tên.

Chỉ trong chốc lát, hai người đã giao đấu hơn chục chiêu. Hai bên phòng thủ vững vàng, nhưng cũng không thiếu tung ra những đòn tấn công kín đáo mà sắc bén. Cả hai đều tìm cách đọc vị người kia bằng kỹ năng Truyền thừa và Kế thừa. Đây là trận chiến giữa một hồi quy giả và một hoàn sinh giả.

Nirvana chủ động tiến đánh đầu tiên. Vòng Mạn đà la sau lưng y quay tít như một cái xa quay sợi, liên tục bắn ma lực ra như những cuộn chỉ tấn công Yoo Junghyuk.

Yoo Junghyuk bay vọt lên tránh những cuộn ma thuật trắng. Hành động này thoạt nhìn có vẻ như là lựa chọn sai lầm, bởi lẽ nhưng những “cuộn chỉ” kia vẫn bám sát theo mọi cử động của Yoo Junghyuk và càng dâng lên cao. Yoo Junghyuk nhanh chóng xoay tròn lưỡi kiếm để chặn ma thuật của Mạn đà la, nhưng lại đỡ trượt mất hai cuộn.

Máu trào ra từ vai trái và đùi hắn. Những hóa thân đang theo dõi kêu lên đầy thất vọng. Jeon Ildo, kẻ đang vội vã tìm cách tránh thoát Jung Heewon, cũng nói xen vào.

―Trận đấu sẽ kết thúc thế này ư?

Dù vậy Yoo Junghyuk vẫn bình tĩnh. Hắn nhảy lên gần đến đỉnh mái vòm, rồi lao thẳng xuống với tất cả sức mạnh của thanh [Thiên Tùng Vân Kiếm]. Ma lực mạnh mẽ trong thanh kiếm bắn ra thành những tia lửa xanh. Nhưng Nirvana đã chuẩn bị sẵn sàng đón đỡ.

“Đến đây nào, Yoo Junghyuk!”

Chỉ trong một khoảnh khắc, kích cỡ thanh [Thiên Tùng Vân Kiếm] bỗng thay đổi hoàn toàn. Thanh kiếm dài chưa đầy 1 mét đã biến thành một thanh cự kiếm lớn bằng cả một tòa nhà.

Ngay cả cánh tay cầm kiếm của Yoo Junghyuk cũng hóa lớn, tựa như cánh tay của người khổng lồ.

[Khổng lồ hóa].

Nirvana hoảng hốt chạy khỏi phạm vi lưỡi kiếm, nhưng đã quá muộn. Toàn bộ sức mạnh của thanh kiếm rung chuyển được cả bầu trời giáng thẳng xuống Nirvana.

Uỳnh!

Một tiếng nổ lớn vang lên và bụi trắng bay đầy sân khấu.

“Khục… khụ khụ….”

Sức mạnh của thanh kiếm đánh văng Nirvana ra cả chục mét. Nơi y đáp xuống mặt đất đã tạo thành một hố sâu. Toàn bộ các hóa thân hò reo thán phục. Từ vòng Mạn đà la của Nirvana, vô số những cánh tay cố vươn ra.

[Thiên thủ Quan Âm].

Những cánh tay nâng chân lý nhà Phật giờ đang chiến đấu chống lại thanh gươm khổng lồ. Nếu không có mái vòm che chắn, toàn bộ khu vực này đã bị san bằng rồi. Đối mặt với thực lực áp đảo khó tin thế này, các hóa thân đều như hồn xiêu phách lạc.

「Đây là trận chiến giữa những kẻ mạnh nhất Seoul.」

Nhưng tôi mới là người mạnh nhất mà… Tôi chua chát nghĩ.

Trước tình hình này, tôi đành nén cảm giác đắng chát trong lòng mình lại và kích hoạt [Góc nhìn của độc giả toàn tri].

Người ngoài nhìn vào chỉ thấy hai người họ đang so bì vũ lực với nhau, nhưng sự thực là ngay lúc này, tâm trí Yoo Junghyuk và Nirvana đều đang không ngừng tự hỏi.

「’Lá chắn tinh thần’ của ngươi lên cấp rồi sao? Ma lực của ngươi có vẻ mạnh hơn.」

「Kỹ năng chiến đấu của ngươi yếu hơn ta nghĩ. Ngươi đã học được gì với “Kế thừa” vậy?」

「Ngươi làm ra vẻ vai trái của ngươi bị thương, nhưng chắc chắn đó là một cái bẫy.」

「Tác dụng của “Khổng lồ hóa” không kéo dài lâu. Phải kết thúc trận đấu nhanh thôi.」

Đây là chiến trường chỉ mình tôi thấy được. Hai luồng tư tưởng không chạm được đến nhau lại vẽ nên một trận chiến vô hình. Tôi thán phục trước cảnh tượng ấy, và cảm thấy thực sự may mắn vì được chứng kiến điều này.

Bao lâu trôi qua rồi nhỉ?

Tôi là người nắm được “kết cục” của trận đấu này sớm nhất. Tôi đi lên sân thượng của một tòa nhà bỏ hoang gần đó và lên tiếng gọi.

“Han Sooyoung, tôi nhìn thấy cô rồi. Xuất hiện đi.”

Không gian phía sau tôi nứt ra, Han Sooyoung bước ra từ khe nứt tối đen.

“Gì chứ, sao anh biết tôi ở đây?”

Han Sooyoung mặc trên người một bộ đồ chiến đấu màu xanh dương ôm sát cơ thể. Hình như đó là một vật phẩm ẩn của Vùng Đất Hòa Bình.

“Bởi vì cô chắc chắn sẽ đến đây sau khi nghe thấy thông báo.”

“Chậc.”

[Tinh tọa ‘Thâm Uyên Hắc Diễm Long’ nhe răng về phía bạn.]

Tinh tọa đó là nhà bảo trợ của Han Sooyoung.

Han Sooyoung tiến lại gần tôi và ngồi lên lan can.

“Đang vui mà, anh gọi tôi ra đây làm gì?”

“Vui cái gì mà vui. Cô không muốn thông qua kịch bản nữa à?”

“Ơ kìa, phải biết ai là người mạnh nhất thì mới thông qua được chứ. Anh đã biết là ai chưa?”

“Tôi biết.”

“Là ai vậy? Yoo Junghyuk à?”

“Không.”

Han Sooyoung thở phào nhẹ nhõm.

“May thật. Tên đó mà chết thì thế giới cũng hồi quy theo, phiền to.”

Han Sooyoung rút từ trong áo ra một con dao găm.

“Vậy tôi chỉ cần giết tên Giáo chủ là xong đúng không?”

Tôi lắc đầu cản Han Sooyoung đang chuẩn bị nhảy xuống.

“Y không phải kẻ mạnh nhất.”

“Không ư? Thế anh định giết ai bây giờ?”

Tôi nhìn thẳng vào mắt Han Sooyoung.

Mắt cô ấy tràn đầy nghi hoặc.

“...Đừng nói là…?”

Tôi gật đầu.

“Bắt đầu chuẩn bị kết cục cho kịch bản này được rồi.”

Truyện Chữ Hay